Khi Lư Linh Vận tạm biệt Đổng Thạc rồi trở về trường, phòng ký túc xá sáu người chỉ có một mình Phương Du. Nhất Đại khá chú trọng thực tiễn, vì vậy khi sinh viên lên năm tư, hầu hết đều đi thực tập tại các công ty, xí nghiệp, một tuần chỉ có một hai tiết học, thời gian còn lại không ở ký túc xá hoặc trường học cũng là chuyện bình thường. Thế nên, tình huống hiện tại, đã khai giảng nửa tháng nhưng phòng ký túc xá này vẫn như lúc nghỉ hè, chỉ còn lại Lư Linh Vận — người không cần tìm nơi thực tập, và Phương Du — người chưa tìm được nơi thực tập.
“Về rồi hả?” Phương Du bắt chéo chân ngồi trước bàn học, không biết đang làm gì mà nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, chỉ lên tiếng chào hỏi.
Lư Linh Vận “ừ” một tiếng, ném túi xách xuống, chống tay tìm đại một chỗ ngồi xuống.
“Uống rượu?” Lần này Phương Du ngẩng đầu lên.
“Sao cậu cũng……” Lư Linh Vận thở dài: “Không có, sao tớ có thể uống rượu chứ?”
“Ừ ừ ừ, cũng phải.” Phương Du lại cúi đầu xuống.
“Vậy còn cậu.” Lư Linh Vận xoa xoa huyệt thái dương: “Hôm nay phỏng vấn thế nào?”
“Ôi, đừng nhắc nữa.” Vừa nhắc đến chuyện này, Phương Du như ngồi trên ghế có gai, đứng phắc dậy, liên tục đập tay xuống bàn: “Tớ đúng là đen đủi tám đời.”
“Sao thế?”
“Phỏng vấn hẹn lúc ba giờ chiều, tớ háo hức đến lúc hai giờ rưỡi, cuối cùng đợi đến ba giờ hai mươi cũng không thấy bóng dáng người phỏng vấn đâu. Khó khăn lắm người phỏng vấn mới đến, tớ được dẫn vào phòng, kết quả chưa giới thiệu bản thân xong thì bên ngoài bỗng có người hét lên. Người phỏng vấn như lò xò bật dậy chạy ra ngoài, sau đó, không có sau đó nữa.”
Cô nàng tức giận đập tay xuống bàn: “Tớ bị bơ suốt một tiếng đồng hồ, gần đến giờ tan làm mới có một anh chàng chạy đến nói với tớ rằng, sếp của bọn họ đột nhiên ngất xỉu, phải đưa đi bệnh viện, phỏng vấn có lẽ phải dời lại, thậm chí còn bảo tớ chuẩn bị tinh thần vì chuyện thực tập có thể thay đổi. Cậu nói xem tớ xúi quẩy tới mức nào?”
“Sếp ngất xỉu? Chuyện thực tập thay đổi? Hai chuyện này liên quan gì nhau?” Lư Linh Vận hơi tò mò.
“Còn liên quan gì nữa? Tám mươi phần trăm là sếp của bọn họ không chỉ đơn giản là ngất xỉu chứ sao, đột tử trong lúc làm việc đâu phải chuyện hiếm lạ. Nếu sếp không còn, tương lai công ty thế nào còn không biết, huống chi chuyện thực tập nho nhỏ?” Cô ấy ngồi phịch xuống ghế: “Chỉ có thể hy vọng ông chủ không sao, nếu không tớ sẽ phòng đơn gối chiếc cả năm tư mất. Cũng không hiểu cha tớ nghĩ thế nào, rõ ràng dự định cho tớ làm việc ở công ty gia đình sau khi tốt nghiệp, tại sao năm tư không cho tớ trực tiếp đến đó thực tập.”
Lư Linh Vận không đáp lại, một phần bởi vì Phương Du nhanh chóng tìm chủ đề khác để nói: “Nói đến chuyện đột nhiên ngất xỉu, kỳ nghỉ hè vừa rồi cũng có chuyện lạ, không biết cậu có biết không.”
“Chuyện gì?”
“Hồi đại hội thể thao tỉnh ấy, biên tập 《Loạn Ngữ》 kiếm chuyện với cậu, nhớ không? Họ Chung hay gì đó.” Cô nàng chuyển ghế đến gần như Lư Linh Vận, ra vẻ lắm chuyện.
“Chung Ngọc?” Lư Linh Vận biết cô ấy muốn nói gì.
“Đúng đúng đúng, Chung Ngọc. Cậu xem, ông trời có mắt thật đấy, Chung Ngọc đó bình thường gây biết bao chuyện đắc tội với biết bao người, cuối cùng cũng bị quả báo. Nghe nói trong kỳ nghỉ hè, cô ta đang đi trên đường thì đột nhiên ngã sấp bất tỉnh nhân sự. Người qua đường gọi xe cấp cứu đưa cô ta vào bệnh viện, kiểm tra mới biết là đột quỵ. Đột quỵ đấy, dù sau phẫu thuật có phục hồi tốt thế nào thì cũng ảnh hưởng đến hành động và trí lực. Tớ nghĩ sau này cô ta và 《Loạn Ngữ》của cô ta không hại ai được nữa đâu.”
Cô ấy vỗ vỗ cánh tay của Lư Linh Vận: “Tuy rằng nói thế hơi thất đức, nhưng đối với chúng ta thì đây không phải chuyện xấu, ít nhất không phải lo cô ta viết thêm bài viết nào bôi nhọ đội điền kinh trường mình. Ủa? Trông cậu không ngạc nhiên nhỉ, biết từ lâu rồi hả?”
“Xem như là vậy.”
“Nhưng mà cũng đúng, cậu không biết mới là lạ. Cô ta đắc tội nhiều người như vậy, chuyện cô ta đột quỵ chắc đã lan khắp làng đại học rồi.” Phương Du nói: “Nghe nói ngoại trừ 《Loạn Ngữ》, chính cô ta cũng chẳng phải dạng vừa, là phông bạt nổi tiếng trong đại học Truyền Thông đấy.”
“Phông bạt?”
“Đúng vậy, cô ta là hội trưởng hay bộ trưởng gì đấy, có quan hệ thân thiết với hầu hết các giảng viên trong chuyên ngành, quản trị viên của phần lớn các group lớn nhỏ của trường đều là cô ta, đủ loại hoạt động đều do cô ta phụ trách, là kiểu “học sinh giỏi” cực phẩm điển hình. Đúng rồi đúng rồi, đợt trước cô ta vừa gây ra một chuyện lố lăng, suýt chút làm nổ cả vòng bạn bè của tớ. Cô ta là quản trị viên của một group chuyên ngành mới gì đó của khoa Truyền Thông, thường ra vẻ trong nhóm, đăng resource và triết lý cuộc sống này nọ, khiến mấy đứa đàn em không biết rõ cô ta tôn sùng cô ta như thần, gần như lập fanclub luôn.”
“Không biết có phải bị fans tâng bốc quá hay không mà cô ta hấp tấp, hoặc vốn dĩ đầu óc cô ta có vấn đề sẵn, lần đó tự nhiên đá mấy chục người ra khỏi nhóm. Sau đó có người đến chất vấn cô ta tại sao lại đuổi người ta, cậu đoán xem cô ta trả lời thế nào? Cô ta bảo vì cô ta đăng một đoạn video quảng bá hoạt động địa phương lên trang cá nhân, mấy chục người đó không bấm like!”
“Hả?” Phương Du xòe tay, tỏ vẻ khoa trương: “Cô ta nghĩ mình là ai? Không like thì bị đuổi ra khỏi nhóm? Trong số những người bị đuổi, có không ít người hoàn toàn không kết bạn với cô ta! Tớ lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên nghe thấy kiểu hành xử thế ấy.”
“Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ.” Lư Linh Vận bình tĩnh tổng kết một câu.
“Sau đó có người cãi nhau ầm ĩ trong nhóm của cô ta, tớ còn lưu ảnh chụp màn hình mà bọn họ đăng trên vòng bạn bè nữa.” Phương Du lấy điện thoại ra, nhấn vài cái rồi đưa cho Lư Linh Vận: “Nè, xem cô ta nói chuyện nè, gì mà thân là sinh viên khoa Truyền Thông, giao lưu qua lại là cốt lõi của chuyên ngành, nếu ngay cả việc cơ bản như bấm like cũng không làm được thì không xứng ở trong nhóm. Rồi còn đưa ra ví dụ về một trường đại học nào đó, nói rằng sinh viên phải kết bạn với một nghìn người thì mới đạt chuẩn nữa chứ.”
“Trời đất ơi, chưa từng thấy, chưa từng thấy.” Phương Du cảm thán.
“Chuyện đó ầm ĩ suốt cả mùa hè, đến tận bây giờ, cô ta nằm viện rồi mà khói lửa vẫn chưa tan. Lúc đó mấy người bị đá ra khỏi nhóm lập hẳn một nhóm mới, biết bao người vốn dĩ không ưa cô ta và quần chúng hóng hớt đều nhảy vào, chỉ trong một tuần là nhóm đầy, sau đó mở nhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư. Trong nhóm toàn chửi bới cô ta, còn có người bày kế hoạch trêu đùa cô ta nữa.”
“Tiếp đó, thật đúng lúc, cô ta đột quỵ. Có lẽ cha mẹ cô ta đọc được mấy chuyện đó ở đâu đó, không biết nghĩ thế nào mà cho rằng vụ đột quỵ của cô ta do con người gây ra. Khoảng thời gian này, bọn họ vừa báo cảnh sát vừa mời thám tử tư, làm đủ loại xét nghiệm máu và nước tiểu, lục tung cả khu đại học lên nhưng chẳng tìm được gì. Đột quỵ do con người gây ra? Thế mà cũng nghĩ ra được. À phải rồi, nghe nói bọn họ còn mời phòng Dị Sự của Chuyển Tiếp nữa.”
“Phòng Dị Sự?” Sau chuỗi câu chuyện phiếm dài và nhàm chán, cuối cùng cũng có một điều khiến Lư Linh Vận chú ý.
“Đúng vậy.” Phương Du lần nữa dịch ghế về phía Lư Linh Vận, chân ghế của hai chiếc ghế sắp va vào nhau: “Nhưng nghe nói phòng Dị Sự không nhận ủy thác này. Cũng phải, ủy thác kỳ lạ như thế, rõ ràng không có gì để điều tra, nhận chỉ tổ mất uy tín, Chuyển Tiếp thông minh thật.”
Cái chết của Vương Thắng, dấu tay dính máu trên cửa xe, vụ đột quỵ của Chung Ngọc, phòng Dị Sự từ chối ủy thác. Những sự việc này không liên quan đến nhau sao? Lư Linh Vận không nghĩ vậy. Nhưng cô không kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, vì câu nói tiếp theo của Phương Du đã cho cô một phiền não mới.
“À đúng rồi, mãi nhiều chuyện nên tớ suýt quên chuyện này.” Phương Du đẩy ghế ra sau: “Là chuyện về tiệc tạ ơn thầy.”
Lông mày của Lư Linh Vận giật nhẹ.
“Cậu không đi là đúng rồi, tớ cũng không biết lúc đó mình nghĩ sao mà gọi cho cậu, thật xin lỗi. Tớ……” Dừng một chút rồi thở dài: “Hôm đó không hiểu sao có hai anh khóa 12 xa lạ ngồi vào bàn của khóa 13 bọn mình, nói chuyện một hồi thì nói đến chuyện giữa lớp cậu và lớp tớ năm đó, anh tớ suýt chút đập bàn bỏ đi.”
“Mấy đứa lớp cậu cũng thật quá đáng, nói xấu sau lưng cậu, vậy mà chẳng ai nhớ tên cậu, từ đầu đến cuối toàn gọi là ‘cô nhi cô nhi’, ôi trời ơi.” Cô nàng vừa nói vừa xoa thái dương.
“Cho nên cậu nói cho bọn họ biết tên của tớ à?” Trong mắt Lư Linh Vận ẩn chứa điều gì đó.
“Sao có thể chứ? Bọn họ không xứng đáng biết.” Giọng điệu giống hệt một chú thú cưng bảo vệ chủ nhân của Phương Du khiến Lư Linh Vận bật cười.
Sau khi cười xong, Lư Linh Vận khôi phục vẻ nghiêm túc: “Phương Du, trong hồ sơ của tớ……” Li3m môi một chút: “Cấp 2 và cấp 3 tớ đều tốt nghiệp trường Trung học số 3 thành phố Kinh Châu.”
“Cậu……” Đồng từ của Phương Du giãn ra.
“Trước đây không biết nên nói thế nào với cậu, năm đó tớ không từ mà biệt……” Lư Linh Vận quay người sang một bên, né tránh ánh mắt của Phương Du, giấu khuôn mặt của mình trong bóng tối: “Tớ không ngờ thế giới nhỏ như thế, thế mà gặp lại cậu ở đại học.”
“…… Xin lỗi.” Phương Du không kìm được mà thốt ra câu này.
Lư Linh Vận lắc đầu, hai tay đặt trước người nắm lại: “Nhà cậu mới chuyển đến Kinh Châu mấy năm gần đây nên không biết, trường Trung học số 3 ban đầu chỉ có cấp 3, còn cấp 2 là mấy năm trước chính quyền thu mua và sáp nhập hai ba trường tư thục sau đó mới thành lập. Tuy rằng một bộ phận giáo viên xuất thân từ cấp 3, nhưng mấy khóa đầu tiên đều là học sinh từ các trường tư thục ban sơ.”
“Khi sáp nhập, phải gộp hồ sơ của nhiều trường học, trong quá trình ấy khó tránh khỏi có sai sót, chẳng hạn như sót một số tài liệu. Sau đó, một cách tự nhiên, sẽ có các thủ tục bổ sung tài liệu, sửa chữa sai sót. Ta đã tìm cách lợi dụng khe hở đó, biến mình thành học sinh gốc của trường Trung học số 3. Cho nên……” Nhìn Phương Du, ẩn ý trong mắt không cần nói cũng quá rõ ràng.
Tớ chỉ muốn một khởi đầu mới, cho nên……
“Cô nhi của Trung học Nhân Dân là cô nhi, còn Lư Linh Vận vẫn là Lư Linh Vận. Tớ hiểu, cậu yên tâm.” Phương Du tỏ ra rất nghiêm túc: “Tớ cũng sẽ nói với anh tớ.”
“Cảm ơn.”
——
Bên kia.
Đổng Thạc vừa về nhà, chưa kịp ngồi nóng chỗ thì đã nhận được điện thoại từ đồng nghiệp: “Cái gì? Trần Tử Sang mất tích?!”
“Vâng ạ.” Đầu dây bên kia là giọng của Xa Nhuệ: “Nghe nói từ hôm nọ đi nhậu, anh ta vẫn chưa về nhà, cũng không đến trường. Hôm nay vợ anh ta đến trường xác nhận mới phát hiện vấn đề, lúc nãy mới báo cảnh sát. Căn cứ theo điều tra ban đầu của sếp Tể, thời gian Trần Tử Sang mất tích là tối ngày 11.”
“Ngày 11, chúng ta liên hệ với anh ta, hẹn gặp để hỏi về chuyện của Trần Mân Mân, tối hôm đó anh ta mất tích?”
“Đúng vậy, sếp Tể nghi ngờ chuyện này có liên quan đến vụ án chúng ta đang điều tra, nên đã liên lạc với chúng ta.”
“Được, tôi biết rồi.”
Đổng Thạc cúp điện thoại, anh biết rằng đêm nay lại là một đêm không ngủ.