Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 44: Chương 44



Một lát sau, thấy Đổng Thạc không trả lời, cô cụp mắt, dùng giọng gần như chỉ đủ để mình cô nghe thấy: “Dù điều tra hay không, cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”

Hít một hơi thật sâu, cô nói lớn hơn: “Trả lại công bằng cho nạn nhân và gia đình nạn nhân, bắt hung thủ nhận quả báo trừng phạt, duy trì xã hội ổn định, đây mới là ý nghĩa tồn tại của cảnh sát. Nhưng liệu việc làm sáng tỏ sự thật của vụ án này thực sự đạt được những điều đó không? Công bằng cho nạn nhân? Người đã mất rồi, công bằng thì có ích gì? Cho gia đình một lời giải thích? Điều kiện tiên quyết là gia đình ấy cần, anh thấy nhà họ Trần cần không?”

“Hay là, bắt hung thủ chịu trừng phạt? Có thể sao, năm đó hung thủ mấy tuổi? Học sinh trung học, chưa tới mười bốn tuổi, căn bản không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào. Cho dù điều tra ra Mân Mân chết vì bị bọn chúng bắt nạt, bọn chúng sẽ bị thế nào? Hơn nữa,” Buông tiếng thở dài: “Không điều tra còn tốt, người nhà cậu ấy có thể lương tâm trỗi dậy, đưa cậu ấy về tìm mảnh đất an táng; nếu điều tra, cha cậu ấy biết chuyện cậu ấy bị……”

Nắng chiều ngoài song cửa rọi vào trong nhà, đúng lúc chiếu lên khuôn mặt của Lư Linh Vận, khiến cô phải nheo mắt lại: “Một đứa con gái chưa kết hôn đã mất trong sạch, theo tập tục mê tín ở đó, thi thể đưa về, đừng nói là chôn cất, không bị vứt lên núi cho quạ ăn là may lắm rồi.”

Một lát sau: “Đương nhiên,” Cô đột nhiên nói: “Những điều này chỉ là cái cớ của tôi:” Cô dùng tay chống cằm: “Tôi không muốn các anh điều tra, thực chất là vì tư lợi của tôi.”

Cô cụp mắt: “Nếu các anh khăng khăng lật lại chuyện năm xưa, tôi không thể tiếp tục ở lại Kinh Châu được nữa. Chỉ riêng Phương Du, Phương Lai và cha mẹ bọn họ, cũng đủ khiến tôi trở thành con lạc đà sắp bị cọng rơm đè chết, nếu còn thêm nữa……”

Cô gãi vết bỏng trên cánh tay phải, nhìn Đổng Thạc một cách nghiêm túc: “Cảnh sát Đổng, xem như tôi cầu xin anh được không, đừng thêm cho tôi cọng rơm cuối cùng ấy, được không?” Trong đáy mắt mệt mỏi của cô, như có thứ gì đó nhấp nhô.

Cô ấy đang cầu xin mình, nhưng mà……

Đổng Thạc cắn răng: “Không điều tra, không thể được.” Giọng anh vẫn ôn hòa như thường ngày, nhưng lúc này thoạt nghe lại có vẻ vô cùng cay nghiệt: “Tôi là cảnh sát, tra án là chức trách của tôi, là công việc của tôi, không chứa được hạt cát. Dù chân tướng thế nào, dù kết quả ra sao, cũng không thể là lý do để tôi không làm tròn trách nhiệm. Những gì cô nói có lẽ không sai, không hết cách rồi, hiện thực chính là như vậy.”

Quả nhiên. Lư Linh Vận thầm nghĩ, chạm vào cánh tay phải của mình.

“Tuy nhiên,” Giọng của Đổng Thạc ngăn cản hành động của cô: “Cảnh sát tồn tại để giúp đỡ và bảo vệ nhân dân, chứ không phải hủy hoại cuộc đời của một người vô tội. Thế nên,” Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, như thể đưa ra một quyết định quan trọng: “Vụ án, tôi sẽ tiếp tục điều tra, nhưng người bạn ẩn danh của nạn nhân, có thể tiếp tục ẩn danh, miễn là cô ấy thật sự không có hiềm nghi.”

Vậy là, anh ta muốn giúp mình che giấu thân phận sao? Lư Linh Vận hơi bất ngờ, cô vừa quan sát Đổng Thạc, vừa từ từ thu lại bàn tay trái đang đặt trên cánh tay phải.

Xem ra, hôm nay có thể tiết kiệm vài giọt máu rồi. Định luật “chết vì nói nhiều” không phải lúc nào cũng đúng, đôi khi, nói nhiều có thể đổi lấy thu hoạch ngoài mong đợi. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ đáng thương, nhưng trong lòng Lư Linh Vận lại không tim không phổi tổng kết như vậy.

“Cảm ơn.” Cô nói bằng giọng rất nhỏ.

Đổng Thạc định nói thêm gì đó, nhưng người mở cửa bước vào đã làm anh quên mất lời muốn nói. Anh từng gặp người này, buổi tối mà Lư Linh Vận và Trâu Tường Bình gặp gỡ, ở khách sạn A Pháp. Đổng Thạc nhớ kỹ, cô ấy tên Bành Toa, là chị họ của Lư Linh Vận.

Ánh mắt của Lư Linh Vận cũng dừng lại trên người Bành Toa, phát hiện cô ấy không phải tình cờ tới, mà là có mục đích, cô ấy bước thẳng tới chỗ hai người.

“Chị Toa?”

“Ồ, nhìn cánh tay băng bó thế này, sắp thành xác ướp rồi. Sếp bấm tay tính toán, bảo rằng hôm nay em sẽ gặp vận xui, không ngờ em lại xui thật.”

“……”

“Đi thôi, hôm nay Chuyển Tiếp tổ chức liên hoan, em không quên đấy chứ? Uổng công chị cố ý đi đường vòng đến đón em.” Bành Toa hất cằm chỉ về phía chiếc xe đang đậu bên ngoài.

Thế là Lư Linh Vận cứ thế bị lôi đi trước mặt Đổng Thạc. Mà kẻ lôi Lư Linh Vận đi, từ lúc bước vào cho đến lúc bước ra, hoàn toàn xem Đổng Thạc như người vô hình, chẳng thèm liếc mắt một cái.

*

“Liên hoan của Chuyển Tiếp?” Trên ghế phụ, Lư Linh Vận nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, như lơ đãng hỏi một câu.

“Chẳng có liên hoan gì cả, chỉ là sếp muốn ăn vịt quay, bảo chị đến đón em đi cùng, bảo là càng đông càng vui.” Bành Toa tùy tiện đáp.

“Vậy chị cũng bấm tay tính toán, biết em ở McDonald’s à?” Lư Linh Vận dùng đầu ngón tay cảm nhận hoa văn trên cửa xe: “Lần trước em gặp Tường Bình, chị cũng bấm tay tính toán nên ‘tình cờ gặp’, còn bảy năm trước……”

“Bảy năm trước à.” Bành Toa ngắt lời cô: “Biết làm sao được? Dù sao trước khi ông ngoại em qua đời đã gửi gắm em cho sếp mà.”

“Gửi gắm cho sếp, nghĩa là……” Lư Linh Vận mệt mỏi dựa lưng vào ghế: “Vẫn luôn theo dõi em?”

“Phải mà cũng không phải.” Xe dừng đèn đỏ, Bành Toa nhân cơ hội này nghiêng đầu nhìn Lư Linh Vận: “Chỉ là viện trưởng cô nhi viện kia có quen biết với sếp, thỉnh thoảng sếp hỏi thăm một chút tin tức của em. Sau đó nghe chuyện kia, ban đầu nhà họ Phương suýt phá tan cô nhi viện, sếp vốn định ra tay xử lý nhà họ Phương một chút, chứ không có ý định đưa em đi. Nhưng sau đó em lại…… làm chuyện ấy.”

“Chuyện ấy.” Lư Linh Vận nhẹ nhàng lặp lại hai chữ kia: “Chị cũng nghĩ em không nên làm vậy?”

Bành Toa lắc đầu, không nói gì.

“Chuyện ấy, em từng hối hận, nhưng không phải hối hận vì đã làm, mà hối hận tại sao lúc ấy mình không tàn nhẫn hơn một chút, hối hận vì lúc ấy chọn ‘lùi’, chứ không phải ‘tiến’. ‘Lùi’ thật sự có lỗi với mạng người mà hai cha con kia mắc nợ.” Lư Linh Vận nói, trong xe như phủ một lớp sương mỏng.

“Nhưng chị lại thấy mừng vì em chọn ‘lùi’, chứ không phải ‘tiến’.” Thu hồi tầm mắt, đạp ga, Bành Toa phá tan bóng râm tạm thời: “Nếu chọn ‘tiến’, em có khác gì bọn chúng chứ? Cũng mang tội giết người.”

“Mang tội giết người?” Dường như Lư Linh Vận cảm thấy bốn chữ này thật buồn cười: “Tính sao? ‘Tiến’ mà thôi. Chỉ là để chúng sống nốt ba giây cuối đời, trải qua những điều cần phải trải qua, chỉ là nhanh hơn chút thôi. Tử vong là kết cục định sẵn của mọi người, sao lại tính là mang tội giết người.”

Dây xích nhân quả (*) không thể phá vỡ, ít nhất ở thời đại này.” Bành Toa nói bóng nói gió với Lư Linh Vận: “Vì thế, ba giây cuối đời chỉ là ‘cuối đời’ về mặt s1nh lý mà thôi, không thể gọi là ‘trải nghiệm’ được.”

(*) Dây xích nhân quả: là một chuỗi các sự kiện xảy ra theo trình tự nhất định, trong đó, mỗi sự kiện là khởi nguồn cho sự kiện tiếp theo.

“Vậy sao……” Lư Linh Vận hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió thổi tung mái tóc của mình: “Thế còn ba mạng người kia thì sao đây? Ai chịu trách nhiệm? Ai trả lại?”

“Ba mạng người?”

“Một mạng rưỡi thôi, có lẽ bây giờ nên tính như thế.” Lư Linh Vận đóng cửa sổ xe lại.

“Vậy,” Bành Toa giẫm thứ gì đó: “Cô ấy không phải tự sát?”

“Phải xem chị hỏi lần nào.”

“Nhiều lần lắm sao?”

“Không nhiều, chỉ hai lần thôi.” Ánh mắt của Lư Linh Vận vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, từ góc nhìn của Bành Toa, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

“Vậy chính em……”

“Em dùng quy thức hồi tố, ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đó là lần đầu tiên em chủ động dùng năng lực.” Cô thầm thở dài: “Lần đầu tiên, sự việc bắt nguồn từ em, Mân Mân vì đòi lại công bằng cho em mà triệt để đắc tội Lã Cường. Bọn chúng bắt hai bọn em đến một căn nhà hoang……”

Tiếng còi xe tình cờ vang lên, lấn át vài từ vốn đã nhỏ của Lư Linh Vận.

Khi tiếng còi dừng lại, Lư Linh Vận cắn môi: “Mân Mân vùng vẫy rất dữ dội, tự đụng vào con dao, máu chảy lênh láng đầy đất, em không biết cậu ấy chết chưa, em chỉ biết em sợ hãi, run run rẩy rẩy tiến hành quy thức.”

“Sau khi quy thức, em không đi học nữa, em nghĩ rằng chỉ cần làm vậy Mân Mân sẽ không đắc tội Lã Cường, sẽ không bị bọn chúng……” Lư Linh Vận lắc đầu: “Nhưng sự thật không phải vậy. Có lẽ bởi vì dây xích nhân quả và điểm kiềm chế, mọi con đường đều dẫn đến La Mã, khởi nguồn của ‘con đường’, cái chết của Mân Mân, chính là ‘La Mã’.”

Hít một hơi thật sâu: “Em không biết cậu ấy lại bị Lã Cường nhắm tới như thế nào…… Khi em biết tin cậu ấy qua đời, thời gian đã trôi qua hơn nửa năm, vượt xa phạm vi năng lực của em.”

“Năng lực của em, ‘quy thức’, ‘tiến và lùi’, cực hạn là 24 tiếng, ‘dừng’ chỉ có một tiếng. Hơn nữa, đơn vị năng lực tác dụng là ‘cá thế’, chẳng hạn như em có thể khiến mọi trạng thái s1nh lý, tâm lý của một người quay về một tiếng trước, nhưng không thể khiến duy nhất cánh tay hoặc mái tóc của họ quay ngược. Về phần ‘cực hạn’, không hiểu tại sao, em chỉ có thể ‘tiến hoặc lùi đến cực hạn’ đối với người sống, chứ không có tác dụng với một thi thể đã chết hơn nửa năm……”

Cô lắc đầu: “Em không cứu được cậu ấy, thậm chí còn không biết cậu ấy ra đi thế nào. Lần đầu tiên, thi thể cậu ấy được vớt lên từ sông Thúy.”

“Lần đầu tiên?” Bành Toa ngắt lời cô: “Sau đó em hồi tố sao? Cho nên có ba người chết? Anh em nhà họ Phương cũng……?”

Lư Linh Vận nắm lấy dây an toàn: “Cả Phương Du lẫn Phương Lai đều đeo đồng hồ định vị GPS dành cho trẻ em, tín hiệu đồng hồ biến mất ở bờ sông, cho nên sau khi cha mẹ bọn họ báo cảnh sát, cảnh sát và lính cứu hỏa nhanh chóng vớt được họ từ sông Thúy, cùng với đó là Mân Mân đã mất tích hơn nửa năm mà chẳng có ai quan tâm. Khi đó em…… ích kỷ.” Dây an toàn bị vò nhăn: “Không lập tức hồi tố mà chờ thêm 20 tiếng nữa, em muốn chờ kết quả khám nghiệm tử thi của Mân Mân.”

“Nhưng cha mẹ cậu ấy…… lúc đầu không chịu nhận thi thể, khăng khăng nói Mân Mân đã lấy chồng rồi. Khi kết quả giám định DNA xác nhận đó là Mân Mân, bọn họ lại không hợp tác điều tra, không đồng ý giải phẫu. Đến khi cảnh sát xác định có khả năng bị giết, quyết định tiến hành giải phẫu bắt buộc, bọn họ…… vứt cậu ấy ở đó…… cho rằng cậu ấy bẩn rồi, bảo rằng cậu ấy là sỉ nhục của nhà họ Trần, bảo rằng thi thể kia ai thích lo thì lo đi, giải phẫu thì giải phẫu đi, băm thành thịt vụn cũng không liên quan đến bọn họ, nói chung đừng tìm bọn họ nữa…… còn nói…… nếu giải phẫu xong mà bắt bọn họ mang về, bọn họ sẽ ném cậu ấy lên đồi núi cho chó ăn……”

Lư Linh Vận dừng lại, nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ, không rõ trong lòng đang nghĩ gì.

“Cho nên em biết thi thể cô ấy ở đâu, lần thứ hai em đã không để thi thể bị vớt lên?” Bành Toa nói.

Lư Linh Vận chầm chậm gật đầu: “Cảnh sát không điều tra được gì, dù điều tra được cũng không thể đưa Lã Cường ra trước pháp luật. Vớt thi thể lên chỉ khiến cậu ấy chịu hành hạ lần thứ hai, bị cha mẹ khinh bỉ, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của người khác. Kết cục, hoặc là nằm trong nhà xác cho đến khi không còn chỗ nữa, hỏa táng một cách qua loa; hoặc là, bị ném lên đồi núi cho chó ăn. Vậy thì thà để cậu ấy an nghỉ dưới đáy sông Thúy, lặng lẽ trở về tự nhiên còn hơn.”

“Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị vớt lên.” Bành Toa nói tiếp.

“Đúng vậy, vớt từ dưới đáy sông, cùng với những phiền phức mà em sắp quên, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, không thay đổi được sự thật nào, chỉ mang đến nhiều phiền phức hơn.”

Dừng lại một lúc lâu: “Năm ấy, dù đã tiến hành giải phẫu bắt buộc, cảnh sát cũng không điều tra được gì, bây giờ có gì khác sao? Ngâm dưới nước nửa năm, thi thể đã thối rữa đến mức không nhận ra, huống chi bây giờ đã bảy tám năm rồi? Năm ấy dù có thêm manh mối từ nhật ký, cảnh sát cũng chỉ đại khái suy đoán…… cậu ấy bị dí bằng đầu thuốc lá đang cháy, bị rạch bằng dao nhỏ, bị túm tóc dìm xuống sông, bị c**ng hi3p…… Cậu ấy chết đuối, nhưng không biết là bị dìm chết rồi mới bị dìm xuống đáy sông, hay tự nhảy sông tự sát.”

“Về sau, trước khi ra tay, em hỏi hai cha con kia, bọn chúng nói…… Lã Cường nói hắn chỉ biết người bị dìm xuống nước rồi không cử động nữa, hắn nghĩ là người đã chết, hắn sợ chết khiếp chạy về nhà cầu cứu. Cha hắn biết chuyện, lập tức sai đàn em đến hiện trường xóa sạch dấu vết, trói Mân Mân không rõ sống chết vào một tảng đá rồi dìm xuống sông, còn cẩn thận buộc thành một cái nút mà người tự sát thường buộc khi nhảy sông.”

Giọng của Lư Linh Vận trở nên bình tĩnh, một sự bình tĩnh như đã cạn kiệt cảm xúc: “Phương Du và Phương Lai cũng vậy, Lã Cường đánh chết người, cha hắn sai người dìm xác. Lúc đó em…… chậm trễ hai mươi tiếng mới quy thức, sau khi quy thức, em đến khu rừng nơi xảy ra vụ án trước khi người của cha Lã Cường dọn dẹp hiện trường. Em ‘lùi’ Phương Du đến trước tử vong, khi đến lượt Phương Lai…… vừa vặn chạm giới hạn 24 tiếng, em cứu được mạng của cậu ta, nhưng không cứu được chân của cậu ta.”

“Cho nên em tự trách sao? Em nghĩ cậu ta bị liệt là lỗi của em, cho nên em để mặc mẹ cậu ta sỉ nhục em?” Bành Toa sắc bén hỏi.

“Tự trách?” Lư Linh Vận bật cười, cô lắc đầu: “Tự trách? Sao có thể? Sao em lại tự trách mình chứ?” Giống như bong bóng xì hơi, sự bình tĩnh giả tạo của cô lập tức tan vỡ: “Vì tranh chức hội trưởng hội học sinh mà tiếp cận em, là cậu ta; dính líu đến Lã Cường, nghiện cờ bạc, là cậu ta; trộm nhật ký của Mân Mân, tìm Lã Cường cò kè mặc cả, cũng là cậu ta. Tại sao em lại tự trách mình? Em ăn no rỗi việc sao? Gây khó dễ cho bản thân vì lỗi lầm của người khác?”

“Vận Vận.”

“Là em cứu mạng cậu ta, không có em, hiện tại cậu ta chỉ là một đống xương trắng. Đúng vậy, em đã cứu mạng cậu ta và em gái cậu ta mà! Chẳng lẽ cứu bọn họ là nghĩa vụ của em? Cứu không toàn vẹn thì trở thành lỗi lầm? Năng lực này, vốn là năng lực không nên tồn tại, mọi người vốn dĩ đều đáng chết, em nghịch thiên cải mệnh cứu bọn họ, em……”

“Vận Vận!”

Xe dừng lại, Lư Linh Vận cũng lặng theo.

Một lát sau: “Xin lỗi.” Lư Linh Vận thở dài, nét vặn vẹo trên khuôn mặt đã biến mất, ánh mắt cũng trở nên xa xăm trở lại.

“Em không phải thần.” Bành Toa nói.

“…… Em biết.” Lư Linh Vận thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn băng gạc trên cánh tay mình: “Em không phải thần. Em chỉ là người trần mắt thịt gặp tai họa giữa lúc thần tiên đánh nhau thôi.” Cô cười, nụ cười sâu thẳm mà nắng chiều đỏ cam không thể chiếu tới.

Thần tiên đánh nhau, con người gặp nạn.

“Vận Vận, em…… biết cái gì?”

“Biết cái gì?” Lư Linh Vận nhướng mày: “Sao có thể, em có thể biết cái gì chứ? Em chỉ là một người phàm thôi.” Nụ cười trở nên rực rỡ hơn, hòa cùng ánh hoàng hôn đang dần tắt, đẹp đến cực độ, nhưng lại cô tịch đến thê lương.

“……”

Sau đó, là cả quãng đường im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.