Sau khi Đổng Thạc tiễn Phương Lai rời khỏi, lòng đầy tâm sự đi đến nhà ăn, Xa Nhuệ và Tăng Triết Phương đã chu đáo lấy cơm giúp anh. Ba người ngồi một bàn, Xa Nhuệ cố gắng khơi chuyện, nhưng hai tiền bối Tăng Triết Phương và Đổng Thạc lại chẳng nể mặt chút nào. Một người dán mắt vào điện thoại, một người thì cầm đũa thất thần. Cuối cùng, Xa Nhuệ hậm hực ngậm miệng, vùi đầu ăn cơm.
Nếu như, cha con Lã Cường không chỉ là mất tích? Đổng Thạc dùng đũa chọc vào bát cơm.
Trong vụ án lần này, anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bất hợp lý giống như vụ án xe công nghệ trước đó. Nhân chứng và manh mối của hai vụ án, tuy như thường lệ, đều có thể liên kết thành một câu chuyện có ý nghĩa, nhưng bản thân câu chuyện lại xen lẫn những điều khác thường.
Đầu tiên, là “thời gian”, thời gian trống và thiếu, chẳng hạn như khoảng trống thời gian khó hiểu sau khi anh em nhà họ Phương hôn mê, khoảng thời gian chênh lệch giữa cuộc gọi báo án và tín hiệu cầu cứu trong vụ án xe công nghệ. Thứ hai, là bằng chứng và dấu vết mang cảm giác kỳ lạ, chẳng hạn như quyển nhật ký của Trần Mân Mân vậy mà không bị tiêu hủy, chân dung nghi phạm vụ án xe công nghệ, cùng với dấu chân chạy trốn bất ngờ xuất hiện ở hiện trường. Cuối cùng, là kết cục của nghi phạm, mất tích, và tử vong.
Mà điểm chung duy nhất giữa hai vụ án là Lư Linh Vận.
“Sau khi loại trừ những điều không thể, điều còn lại dù vô lý đến đâu, cũng chính là sự thật.” Cho nên, có phải Lư Linh Vận chính là nguyên nhân gây ra những điều “vô lý” này không? Cô ấy đang che giấu điều gì? Cô ấy đã làm gì? Cái gì là điều “không thể” cần phải loại trừ, thế nào là “sự thật vô lý”?
Đổng Thạc hơi bối rối, mặc dù anh không đồng tình với phần lớn lời nói của Phương Lai, nhưng có một điều anh không thể phủ nhận: Anh thật sự không hiểu Lư Linh Vận nhiều như anh nghĩ. Hoặc có lẽ, một số điều trên người Lư Linh Vận căn bản không thể hiểu bằng lẽ thường.
Vậy thì, rốt cuộc cha con Lã Cường đi đâu? Trần Mân Mân thật sự tự sát sao? Lư Linh Vận đóng vai trò gì trong tất cả những chuyện này?
Hơn nữa, một cô nhi không nơi nương tựa, làm sao có thể thay đổi toàn bộ quá khứ trước khi vào cấp 3 mà không để lại dấu vết gì? Nếu không phải trùng hợp chứng kiến cảnh mẹ Phương Du gây sự, nếu không phải Lư Linh Vận chính miệng thừa nhận, Đổng Thạc không thể không thừa nhận, dù lấy tài nguyên của hình sự đặc biệt, khả năng điều tra ra “cô nhi bị bắt nạt” kia là Lư Linh Vận thật sự không cao.
Nghĩ đến đây, Đổng Thạc chợt nhớ lại một chuyện. Trong vụ án xe công nghệ, sau khi xác định được Lư Linh Vận có liên quan, đúng như Lư Linh Vận nói, quả thật anh đã yêu cầu các bộ phận liên quan kiểm soát thông tin, khiến cho tin tức “nữ sinh đại học nhảy sông tự sát bất thành” không bị lan rộng. Thế nhưng, Đổng Thạc nhớ rõ, lúc đó kỹ thuật viên phụ trách dường như lơ đãng nói một câu: “Tin tức này trông như bị ai đó động tay động chân ấy nhỉ? Cầu sông Thúy nhiều người như vậy, sao có thể không có video quay được mặt của cô ấy?”
Lúc đó, Đổng Thạc không để tâm đ ến câu nói lơ đãng ấy, bây giờ nghĩ lại……
Khả năng Lư Linh Vận tự ra tay rất thấp, bởi vì khi tin tức xuất hiện, cô vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, vậy thì, chỉ còn lại người bên cạnh cô, hoặc là, người “đứng sau” cô.
Trong đầu Đổng Thạc hiện lên một khuôn mặt, một khuôn mặt con lai Trung Âu. Bành Toa, chị họ của Lư Linh Vận, Chuyển Tiếp.
Đúng rồi, Bành Toa chỉ xuất hiện trước mặt mình hai lần, và cả hai lần dường như đều vào thời điểm những bí mật của Lư Linh Vận sắp không thể giấu được nữa……
Liệu có phải không? Có phải như vậy không? Nếu đúng là vậy, Lư Linh Vận có biết không? Cô ấy và Chuyển Tiếp, rốt cuộc là hợp tác hay lợi dụng? Nếu là “lợi dụng”, thì ai đang lợi dụng ai?
Lư Linh Vận luôn vô tình hoặc cố tình đề cập đến những chủ đề liên quan đến “thời gian”, cô ấy làm thế, có phải đang muốn ám chỉ điều gì không? Nếu đúng như vậy, tại sao cô ấy phải ám chỉ như thế?
Còn những giấc mơ mà mình gần như quên sạch, cảm giác déjà vu đột nhiên xuất hiện, cùng với bất thường của Trâu Tường Bình mà mình thấy ở khách sạn……
Nghĩ kỹ thì thấy thật đáng sợ.
“Wow, đáng yêu quá!” Tiếng cảm thán của Xa Nhuệ to đến mức cứ như sợ cả nhà ăn không nghe thấy, đồng thời cưỡng ép kéo mạch suy nghĩ của Đổng Thạc trở về. Đặt đũa xuống rồi ngẩng đầu lên, lúc này Đổng Thạc mới phát hiện, Xa Nhuệ ban đầu ngồi đối diện mình, không biết từ lúc nào đã chạy sang bên cạnh Tăng Triết Phương, nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Đổng Thạc cũng nghiêng đầu nhìn theo, chỉ thấy trên màn hình đang phát một đoạn video, có vẻ là tiết mục văn nghệ của nhà trẻ hoặc học sinh tiểu học nào đó.
“Đây là?” Anh hỏi.
“Tiết mục văn nghệ mừng ngày Nhà giáo của viện phúc lợi thành phố Tây Bái, đúng lúc con gái tôi làm t ình nguyện viên ở đó, tham gia văn nghệ, nó muốn khoe khoang nên gửi cho tôi xem.” Tăng Triết Phương đáp.
“Không tệ, trông rất ra hình ra dạng.” Đổng Thạc thuận miệng khen ngợi, nhưng lông mày của anh lại càng lúc càng nhíu chặt khi thấy hai cậu bé đang diễn tiểu phẩm trên màn hình.
“Hai anh em này là bảo bối của viện phúc lợi, thông minh lắm. Con gái tôi nói, một phần ba các tiết mục trong buổi văn nghệ này đều do hai đứa nhỏ lên ý tưởng và tổ chức.” Tăng Triết Phương nói tiếp, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của Đổng Thạc.
“Khoan đã.” Đổng Thạc không kìm được thắc mắc trong lòng, anh liếc mắt ra hiệu cho Xa Nhuệ: “Tiểu Xa, ảnh của Lã Cường, cậu có giữ không?”
“Có thì có……” Đầu óc Xa Nhuệ vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng tay đã nghe lời mà lấy điện thoại, mở album ảnh.
“Lã Cường? Sao tự dưng nhắc đến Lã Cường……? Khoan khoan khoan khoan, trời đất ơi!!” Tăng Triết Phương bỗng nhận ra: “Hai đứa nhỏ này!!”
Cô ấy vội giật lấy điện thoại của Xa Nhuệ, đặt hình ảnh của Lã Cường song song với video đang tạm dừng trên màn hình điện thoại của mình: cậu học sinh mười mấy tuổi trong bức ảnh cũ, và cậu bé tầm sáu bảy tuổi trong video, ngoại trừ khác biệt về khuôn mặt bụ bẫm và chiều cao, còn lại giống nhau như đúc.
“Không, thể, nào.” Xa Nhuệ trợn tròn mắt: “Trời ơi, hai anh em này cùng lắm chỉ tầm bảy tuổi đúng không? Trẻ con bảy tuổi, lúc vụ án xảy ra có khi còn chưa ra đời ấy chứ? Chẳng lẽ cha con Lã Cường cải lão hoàn đồng?”
Cải lão hoàn đồng ư.
Nếu như, cha con Lã Cường không phải chỉ là mất tích thì sao? Câu hỏi này lần nữa vang vọng trong đầu Đổng Thạc.
“Xem phim nhiều quá hả? Cải lão hoàn đồng? Lợi hại đến mức có thể lên trời?” Tăng Triết Phương lườm Xa Nhuệ: “Ngoại trừ khả năng cực nhỏ là trùng hợp giống nhau, hai đứa nhỏ này tám phần là họ hàng gần của Lã Cường. Nói không chừng là em trai ruột của Lã Cường đấy, ra đời lúc bỏ trốn sau vụ án, vì không tiện dẫn theo nên bỏ lại viện phúc lợi.” Tăng Triết Phương phân tích một cách rất lý trí.
Tuy nhiên, đôi khi lý trí lại là “lối mòn tư duy”.
“Sao, sếp Đổng, có điều tra không?” Tăng Triết Phương hỏi: “Biết đâu có thể theo manh mối tóm được cha con Lã Cường.”
Điều tra? Có nên điều tra không? Nếu điều tra ra kết quả có thể đảo lộn cả thế giới thì phải làm sao đây? Cô ấy sẽ làm gì đây? Phải chăng tất cả những người biết chuyện đều sẽ……?
“Cậu ấy là người có thể xóa bỏ quá khứ; tất cả những chuyện đã xảy ra hay chưa xảy ra, cậu ấy đều có thể khiến nó như chưa từng xảy ra.” Lời của Phương Lai, trong tâm trí Đổng Thạc, dần mang một ý nghĩa…… siêu thực.
“Điều tra?” Đổng Thạc đặt đũa xuống: “Điều tra xong thì sao? Bắt bọn họ sao? Chúng ta bắt được không?” Đổng Thạc nhận thấy giọng điệu của mình có phần không bình thường, nhưng anh không có ý định thay đổi: “Hơn nữa, chúng ta thậm chí sắp không còn lý do để tiếp tục điều tra nữa.” Giọng nhỏ dần.
Khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vụ án của Trần Mân Mân, kết án tự tử đi. Cô ấy nói không sai, điều tra tiếp chẳng có ý nghĩa gì, chỉ lãng phí cảnh lực mà thôi. Hơn nữa, cho dù có điều tra ra được cái gọi là sự thật, chúng ta cũng không thể thay đổi được gì. Hung thủ là trẻ vị thành niên, chưa đến mười bốn tuổi……” Đổng Thạc không biết mình nói những lời này với tâm tình thế nào, anh cũng không biết mình nên có tâm tình gì mới phải.
“…… Cũng đúng.” Sau khi nghĩ kỹ, Tăng Triết Phương gật đầu: “Dù sao cũng là vụ án xảy ra từ bảy tám năm trước rồi, lại còn là vụ án liên quan đến trẻ vị thành niên, loại khó xác định nhất.”
“Trẻ vị thành niên.” Biểu cảm của Xa Nhuệ cũng trở nên nghiêm túc: “Mặc dù nói thế này có thể không được hay lắm, nhưng tôi thực sự cảm thấy, việc trẻ vị thành niên không phải chịu trách nhiệm hình sự, ở một mức độ nào đó, giống như việc bệnh nhân tâm thần có thể miễn trách nhiệm, đúng là vớ vẩn. Cùng là giết hại mạng người, tại sao chỉ vì anh nhỏ tuổi, hoặc đầu óc anh có vấn đề, mà anh không phải chịu trừng phạt? Mạng của người bị anh sát hại, chẳng lẽ bởi vì tuổi tác hoặc vấn đề tâm lý của anh, lại rẻ mạt hơn người khác?”
Tăng Triết Phương nhìn Xa Nhuệ một cái, không nói thì thêm.
Còn suy nghĩ của Đổng Thạc thì cứ mãi quanh quẩn ở câu “bệnh nhân tâm thần có thể miễn trách nhiệm”. Đúng vậy, chẳng lâu trước kia, người nọ cũng đã thoát khỏi trừng phạt theo cách đó, nhưng đã để lại trên người cha mình tám nhát dao, khiến ông ấy không thể xoa đầu mình cười ngây ngô nữa.
Hận không? Không, đã không còn sức hận nữa. Vì đúng sai và công bằng trong chuyện này đã dần mài mòn những góc cạnh bên trong mình, khiến mình không còn động lực để “hận” nữa.
Vậy, còn em, Lư Linh Vận, em hận không? Em không hận, là vì thời gian đã cướp đoạt lý do em hận, hay là bởi vì…… em đã tự mình xử lý triệt để “hận thù”?
—————
Cùng lúc đó, Lư Linh Vận thừa dịp trong văn phòng không có ai, mở phần mềm quản chế sàng lọc, tìm kiếm video giám sát xung quanh khách sạn A Pháp vào trưa ngày 25 tháng 7.
Cô tìm thấy chiếc xe màu trắng được nhắc đến trong 《Loạn Ngữ》, cô nhìn thấy dấu tay dính máu bất ngờ xuất hiện. Cô nhanh chóng dựng mô hình 3D của chiếc xe trắng, rồi đưa vào phần mềm để sàng lọc phạm vi lớn. Cô đã tìm thấy một bóng lưng lờ mờ bước ra từ chiếc xe trắng trong một khung hình giám sát vào ngày 1 tháng 8: Vóc dáng không cao, không béo không gầy, kiểu tóc húi cua rất phổ biến, mặc một chiếc quần bò đen và áo thun xanh cũng rất phổ biến.
Tiếp đó, cô thông qua biển số xe của chiếc Ford trắng, truy tra nguồn gốc của nó: Nó không phải “xe cá nhân” đúng nghĩa, mà là xe thuộc một nền tảng cho thuê xe nhỏ tên là “Tiện Lữ”.
Xe thuê, “Tiện Lữ” sao? Có thể điều tra thử, mặc dù khả năng điều tra được gì đó có lẽ không cao.
Nhưng nếu anh ta được xem như một “bán thần” — “Tư Thời”, tại sao phải thuê xe? Không tiện lộ diện? Để thuận tiện? Hay còn có lý do nào khác? Anh ta là “bán thần” thật sự, hay giống như mình…… là người phàm tục hãm sâu trần thế, không còn cách nào thoát ra?
Lư Linh Vận vô thức chạm vào tấm thẻ đeo trên cổ, vẫn là cảm giác lạnh lẽo không chút nhiệt độ……
Có cơ hội ta trong tối địch ngoài sáng nhưng lại ngồi chờ chết, thật sự không phù hợp với tính cách của mình, mặc dù, ông ngoại từng nhấn mạnh nhiều lần: Thấy huy hiệu đồng hồ cát thì phải chạy, liều mạng mà chạy.
Dù sao làm gì cũng chết, thế thì thà rằng chủ động tìm kiếm kết quả, còn hơn là khiếp nhược run rẩy chờ đợi.