Xác suất thường là một thứ kỳ lạ, chẳng hạn như bạn càng muốn tìm một thứ thì càng không tìm được, nhưng khi không tìm, thứ đó lại đột ngột xuất hiện trước mắt. Con người cũng thế, càng tránh né, càng không muốn gặp, thì người đó cứ như âm hồn bất tán, lởn vởn trước mặt. Đối với Lư Linh Vận hiện tại, âm hồn lởn vởn ấy, chính là Đổng Thạc.
Lư Linh Vận tránh Đổng Thạc, chẳng qua là tránh phiền phức, nhưng phiền phức làm sao tránh được? Dẫu rằng “phiền phức” ấy cũng đang cố gắng tránh Lư Linh Vận, nhưng có lẽ ông trời thích hai người đối mặt với nhau hơn. Chẳng hạn như, thang máy xuất hiện tại thời điểm không đúng lúc, vây hai người trong không gian kín chưa đến bốn mét vuông.
Trong lòng Lư Linh Vận mắng chiếc thang máy của Cục cảnh sát mấy trăm lần, nhưng vẫn giữ nguyên nét mặt “xác ướp”.
“Sếp Đổng, chào buổi sáng.” Cô bắt chước thành viên chính quy của đội hình sự đặc biệt, gật đầu lên tiếng chào hỏi.
“Ừm…… Chào.” Đổng Thạc thoáng ngạc nhiên, dường như không ngờ Lư Linh Vận sẽ chủ động nói chuyện.
Khoảnh khắc hiếm hoi, cơ hội hiếm hoi, Đổng Thạc muốn nhân dịp này nói gì đó, hỏi gì đó. Bởi trong mấy ngày qua, sau khi miên man suy nghĩ đủ điều, cuối cùng anh xem như thông suốt. Anh lần lượt sắp xếp mớ bòng bong trong đầu, đến gần chân tướng nhưng lại lướt qua nó, cuối cùng đưa ra một phỏng đoán “hợp lý”, dùng trí tưởng tượng của mình tìm một lời giải thích không đi ngược với lẽ thường cho hàng loạt hiện tượng “dị thường” liên quan đến Lư Linh Vận.
Anh biết những lời giải thích này ít nhiều có phần khiên cưỡng, nhưng anh vẫn bằng lòng tin tưởng. Bởi vì con người là như thế, khi đối mặt với những thứ lật đổ nhận thức, sau quá trình hoài nghi và suy xét, dù ngắn hay dài, họ luôn có xu hướng tin vào thứ không hợp lý nhưng lại phù hợp với nhận thức của mình, thay vì sự thật hiển nhiên. Nghe thì buồn cười, nhưng đây lại là bản năng tự bảo vệ và bảo vệ người khác của con người.
Sự “bảo vệ” này có bản chất rất mạnh mẽ, giống như hiện tại, trong mắt Đổng Thạc, Lư Linh Vận lần nữa trở thành cô sinh viên đại học số khổ, chứ không phải “thần” có khả năng lật đổ thế giới. Thậm chí từ “thần” từng được gán cho một ý nghĩa đặc biệt, trong lòng Đổng Thạc, đã trở về ý nghĩa ban đầu, chỉ là sản phẩm tưởng tượng của mình và bản chất dọa người của Lư Linh Vận.
Một viên bánh trôi nhân ớt cọc tính, cá tính, thích nghiêm trang nói linh tinh hù dọa người ta……
“Nghe nói,” Đổng Thạc lên tiếng: “Tìm được tài xế lái hộ kia rồi?”
“Hả?” Lư Linh Vận sửng sốt một chút: “Ừm, tìm được rồi.” Cô gật đầu.
“Dùng phương pháp nào? Chẳng phải camera chỉ quay được một bóng lưng đen trắng không rõ sao?”
“Phân tích dáng đi.” Biết Đổng Thạc đã biết mà cố ý hỏi, Lư Linh Vận vẫn thành thật trả lời, dù sao trong tòa nhà này, anh cấp trên trực tiếp của cô: “Tổ trưởng Thái đã yêu cầu bổ sung thêm một chương trình dựa trên phân tích dáng đi vào hệ thống truy vết hiện tại. Anh cũng biết mà, dáng đi của mỗi người mỗi khác nhau, chỉ cần có đủ hệ thống thiết bị và kỹ thuật, nếu ứng dụng khéo léo trong điều tra, độ chính xác có thể tương đương với kiểm trắc (*) dấu vân tay. Tuy camera không rõ nét, chỉ quay được bóng lưng, nhưng đoạn video khá dài, ghi được cảnh tài xế lái hộ đi loanh quanh hơn nửa tiếng, như thế đủ để phân tích rồi.”
(*) Kiểm trắc: Kiểm tra để tìm kiếm.
“Ồ, vậy bắt được người chưa?” Lại thêm một câu hỏi đã biết đáp án mà vẫn hỏi.
Lư Linh Vận liếc Đổng Thạc một cái: “Hình như đã bắt được rồi, nhưng chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi.” Thấy Đổng Thạc vẫn giữ nguyên dáng vẻ “mời tiếp tục”, cô đành tiếp tục: “Danh tính của nghi phạm đã được xác định từ hôm qua lúc tôi tan làm, bên sếp Tể đã cử cảnh sát đến đó bắt người, nghe nói đội trưởng Thái cũng đi cùng. Cụ thể người đó trông như thế nào, là người ra sao, tôi không rõ lắm, nhưng vì có bóng người có dáng đi tương tự thường xuất hiện trong bãi đỗ xe của những nhà hàng mở cửa ban đêm, cho nên chúng tôi suy đoán, chắc hẳn anh ta là kẻ cắp quen tay.”
“Kẻ cắp quen tay?” Đổng Thạc hứng thú nhướng một bên lông mày: “Không phải tài xế lái hộ sao?”
Lư Linh Vận lại liếc Đổng Thạc, lần này ánh mắt không hề giấu vẻ ghét bỏ: “Chính là loại trộm cắp lợi dụng công việc tài xế lái hộ làm vỏ bọc, nhắm vào các nhà hàng đêm khuya, vì khách giờ đó hay uống say mèm, chỉ cần bắt được một người mơ mơ màng màng, lấy chìa khóa xe, dọc đường lừa lọc, lúc về đến nhà, không chỉ móc sạch ví, có khi còn lừa được cả mật khẩu thẻ ngân hàng.”
“Hơn nữa, thường thì loại khách này sẽ không báo cảnh sát, hoặc là vì nhiều tiền nên không quan tâm, hoặc là sĩ diện không muốn làm to chuyện, hoặc là bị vợ quản chặt nên giả vờ như không có chuyện gì. Dù có báo cảnh sát, cảnh sát cũng khó mà điều tra được gì, bởi vì đối với kiểu say như chết ấy, bọn họ đã sớm quên sạch chuyện tối hôm qua. Chưa kể những buổi nhậu đêm khuya hoặc ít hoặc nhiều đều có những bí mật mờ ám, chỉ cần chuyện chính không bại lộ, ai còn quan tâm đ ến ví tiền, chìa khóa hay thẻ ngân hàng.”
“Vậy tại sao xe lao xuống sông? Tại sao trên ghế lái lại là một người không liên quan?”
Đổng Thạc lại hỏi.
“Tôi không biết.” Lư Linh Vận dừng lại đúng lúc, không nói nữa.
“Nói một chút suy đoán của cô đi.” Hình như Đổng Thạc nghiện hỏi rồi.
Lư Linh Vận thở dài, tự hỏi tại sao thang máy vẫn chưa dừng lại: “Là test nhậm chức sao, Sếp Đổng?”
“Cô nghĩ thế cũng được, mặc dù tôi chỉ muốn giết thời gian thôi.” Đổng Thạc nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Lư Linh Vận lại thở dài: “Nếu anh ta chỉ tài xế lái hộ kiêm trộm cắp bình thường, thì chẳng có lý do gì để sát hại người khác. Trừ phi, trên đường xảy ra chuyện gì đó.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, va chạm.”
“Ồ?”
“Cậu học sinh trên ghế lái, bị va chạm chăng? Hơn nữa va chạm rất mạnh, cho nên người lái xe hộ cho rằng đối phương bị đụng chết. Để trốn tội và tránh lộ chuyện trộm cắp, anh ta thay áo gile của tài xế, nghĩ cách đưa cậu ta vào ghế lái rồi lao xe xuống sông.”
“Học sinh?” Đổng Thạc bắt được điểm mấu chốt: “Cô xem thi thể rồi sao?”
“Ừm, tổ trưởng Thái cho tôi xem ảnh chụp. Chắc là học sinh trường Trung học số 1? Tôi nhớ đôi giày thể thao ấy là giày đồng phục của trường. May mà tên tài xế kia không biết, lúc ấy trời tối, cậu học sinh kia lại không mặc đồng phục, cho nên anh ta tưởng rằng kế hoạch của mình không chê vào đâu được.”
“Một học sinh, tại sao xuất hiện trên đường ô tô vào ban đêm?”
“Lén trốn khỏi ký túc xá để đi chơi net chứ gì nữa.” Lư Linh Vận trả lời như thể đó là lẽ hiển nhiên: “Trường Trung học số 1 nằm ở vùng núi hẻo lánh chim không thèm ị, mỗi tuần bắt buộc nội trú sáu ngày, mỗi ngày có nửa tiếng đi dạo trong khuôn viên trường, không có tiệm cơm, tiệm trà sữa, tiệm net này nọ, hơn nữa trước khi vào trường học sinh phải nộp điện thoại. Tất thảy đều bảo là để tạo bầu không khí không xao nhãng việc học, để duy trì vị trí “hạng nhất tỉnh”, tranh thủ trong vòng năm năm vượt Hành Thủy.”
“Nhưng chẳng phải bản tính của con người là càng ngăn cấm càng muốn làm sao? Đám học sinh tuổi dậy thì bị nhốt lâu ngày, để tìm niềm vui, chuyện gì cũng dám làm. Năng lực vượt núi băng đèo của bọn họ, ngay cả tôi cũng phải khâm phục. Con đường định hướng việt dã ở núi Sơn Nha của hội thao tỉnh do tôi thiết kế mà, cho nên tôi biết, từ bức tường phía sau ký túc xá nam của Trung học số 1, trèo qua tường, theo lối mòn qua một quả đồi nhỏ, băng qua một con đường xe chạy một chiều, qua một khu rừng nhỏ, là đến phố đi bộ Sơn Nha, trong phố đi bộ có vài tiệm net mở cửa thâu đêm.”
“Từ ký túc xá đến tiệm net, đi chậm cũng tốn chưa tới một tiếng. Ban đêm đợi quản lý kiểm tra phòng xong thì lẻn ra, năm giờ sáng lẻn về, đủ để chơi thoải mái rồi. Tôi không rõ nhà trường có biết chuyện này không, nhưng đám học sinh ấy thì rõ như lòng bàn tay. À phải rồi, nghe nói trường Trung học số 1 đang có kế hoạch lắp lưới sắt ở hàng lang và ban công ký túc xá cuối năm nay, giống như nhà tù ấy, bảo là đề phòng học sinh trượt chân té lầu, nhưng nói không chừng là để ngăn chúng treo tường đi chơi net đấy.”
“Vụ tai nạn có lẽ xảy ra lúc cậu bé băng qua con đường một chiều ấy? Hai bên đường đó đều là cây, ít camera, làn xe rộng, lại không phải lo xe ngược chiều, tài xế trên đường đó chắc không ai không chạy nhanh. Mặc dù con đường đó dẫn đến cổng phía nam của Trung học số 1, nhưng cửa nam lại là điểm cuối của con đường, cho nên buổi tối hầu như không có xe qua, khi học sinh qua đường cũng chẳng buồn nhìn trái ngó phải. Đêm đó có lẽ thầy Trần không có ý định về nhà? Thời gian đã muộn, ngày mai lại có tiết, cho nên bảo tài xế lái hộ đưa anh ta đến trường, ai ngờ lại tai bay vạ gió.”
Nói đến đây, cửa thang máy mở ra.
“Suy luận và chân tướng không khác gì mấy, nhưng có phải tai bay vạ gió hay không, thì vẫn chưa chắc.” Là Tể Phong đứng trước cửa lên tiếng, không biết anh ta đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện của hai người trong thang máy. Chỉ thấy anh ta nhướng mày nhìn Đổng Thạc: “Sao, tiểu Đổng, học trò cậu à?” Dùng ánh mắt chỉ Lư Linh Vận.
“Không dám.”
“Không dám.”
Hai người gần như đồng thanh.
Đổng Thạc theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lư Linh, phát hiện cô cũng đang nhìn anh. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Đổng Thạc cảm thấy, một số thứ giấu trong lòng anh, hình như bị đối phương nhìn thấu, Chỉ là, anh không biết, có cảm nhận tương tự, không phải chỉ mình anh.
Tể Phong bật cười trước dáng vẻ của hai người, đang định trêu chọc vài câu thì bị một tiếng ho khan của Đổng Thạc cắt ngang.
“Cho nên, không phải tai bay vạ gió, thế là sao?” Đổng Thạc hỏi.
“Bởi vì nguyên nhân tử vong của Trần Tử Sang không liên quan gì đến tai nạn giao thông hay xe rơi xuống sông.” Vẻ mặt của Tể Phong chợt trở nên nghiêm túc.
“Không liên quan?” Linh cảm chuẩn hơn cả bói toán của Lư Linh Vận lại tới.
“Ừ.” Tể Phong gật đầu: “Anh ta chết vì đột quỵ xuất huyết não. Hiện tại nghi ngờ có liên quan đến việc đêm đó anh ta uống rượu quá độ, pháp y suy đoán anh ta vốn bị tắc nghẽn mạch máu não, đột quỵ không phải chuyện kỳ lạ. Sau khi uống rượu nhiều khiến huyết áp tăng cao, chưa kịp nhồi máu não thì mạch máu đã vỡ, dẫn đến xuất huyết não. Tôi cũng không rõ chi tiết, nhưng nhìn chung khả năng tử vong tự nhiên cao hơn.”
Sau đó Tể Phong còn nói thêm gì đó, nhưng Lư Linh Vận không để ý lắm, điều cô để ý là…… “đột quỵ”, “nhồi máu não”, “xuất huyết não”.
Lại thêm một người nữa.