“Tôi……” Phản ứng đầu tiên của Tô Túc là muốn rút lại lời đã nói, hoặc là gào lên mắng “đê tiện”, nhưng khi chạm phải ánh mắt cười mà không phải cười của Lư Linh Vận, cô ta run rẩy tuôn ra hết những lời nên nói và không nên nói: “Tôi biết, nhưng tôi cũng biết, bởi vì tên ngốc Trình Húc Nguyên mà cảnh sát đã chú ý đến tôi, bài viết của Chung Ngọc cũng chẳng biết lúc nào sẽ xuất hiện. Hơn nữa, vốn dĩ tất cả là tại nó. Nếu không phải nó tham gia 《Loạn Ngữ》, sao tôi có thể……”
“Cho nên cô nghĩ rằng việc cô ấy chết để gánh tội cho cô, là một sự giải thoát đối với cô?” Đổng Thạc hỏi.
“Cái loại……” Tô Túc nghiến răng nghiến lợi nói: “Không bình thường như nó, vốn không nên…… Nếu cha mẹ tôi không nhất quyết muốn đứa thứ hai, thì sức khỏe của mẹ tôi đã không xuống dốc, càng sẽ không chết sớm. Từ nhỏ đến lớn, nó đã chẳng bình thường, còn cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về tôi. Vì chăm sóc, nuôi nấng, bảo vệ nó, tôi làm việc quần quật suốt ngày, vậy mà cha lại trách tôi, bảo nó thành ra như thế là tại người làm chị như tôi không đối xử tốt với nó! Ngay từ đầu tôi nên bóp chết nó.”
“Trước đây chọn cái ngành chết tiệt này, công việc chết tiệt này, cũng là cha tôi vì nó, ép tôi chọn. Dựa vào đâu? Chỉ vì nó nhỏ hơn tôi? Chỉ vì nó vẽ truyện tranh chó má, kiếm được chút tiền lẻ mà cha tôi có thể mở tiệc mời họ hàng ăn mừng, một câu thiên tài, hai câu họa sĩ. Còn vừa quay sang nhắc đến tôi thì nào là không có chí cầu tiến, nào là không đủ thông minh, không bản lĩnh còn cố làm nhà khoa học, làm mệt như chó mà lương thấp như thế, đến chăm sóc đứa em gái duy nhất mà cũng làm không xong, để nó mắc bệnh.”
“Nó bị bệnh thì liên quan gì đến tôi?! Tôi không đủ thông minh, không đủ năng lực, không làm ra thành quả? Chẳng phải do ông ấy ép tôi đi con đường này sao? Nó gây chuyện trên mạng bị người ta bới móc, cuối cùng vẫn là tôi gánh trách nhiệm! Tại sao? Tại sao trên đời này lại chứa chấp nhiều phế vật, cặn bã như vậy chứ?!”
“Nghiên cứu không có thành quả? Hả? Không có thành quả thì trách ai? Cái này trái với luân lý, cái kia trái với đạo đức, không được làm gì cả, chỉ có thể loay hoay thí nghiệm trên chuột, ai có thể làm ra thành quả? Nếu muốn thành quả, được thôi, để bọn phế vật cặn bã kia đóng góp cho xã hội đi, sống chỉ hại đời, vậy thì ít ra có thể làm tiêu bản cống hiến cho giới học thuật.”
“Ngay cả đi khám bác sĩ cũng không chịu, nó nghĩ bệnh của nó chỉ hành hạ mình nó thôi sao?! Hả? Nó gây chuyện ai phải giải quyết hậu quả? Nó mộng du đập phá đồ, là ai dọn? Cửa nhà bị người ta ném phân, trứng thối, là ai quét dọn, ai giúp nó chuyển nhà, ai đối mặt với khuôn mặt khó chịu của hàng xóm, ai làm thủ tục chuyển trường giúp nó?! Chuyện chó má của mình không lo nổi, lại còn muốn lo chuyện của tôi, lại đến chất vấn tôi?! Còn đền tội thay tôi?! Hả? Nó nghĩ mình là ai! Xem mình là ai hả!”
Gào rống một hồi, lời nói của Tô Túc đã trở nên không còn logic.
——
Một tiếng sau, hai người trở về Cục cảnh sát.
“Phù ——” Đổng Thạc ngả người dựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Sao tự dưng cô ta tự thú thế? Thái độ thay đổi đột ngột quá. Rõ ràng trước đó thử nhiều cách cũng không moi được chút sơ hở nào mà, cô đã thì thầm gì bên tai cô ta thế?” Anh quay đầu nhìn Lư Linh Vận đang nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lư Linh Vận mở mắt, ngáp một cái, uống một ngụm nước, chậm rãi nhún vai: “Không biết, có lẽ cảm xúc dâng trào nên không tự kiềm chế được. Hơn nữa, với kiểu hung thủ chú trọng gây án hoàn mỹ như cô ta, có lẽ một mặt muốn đùa bỡn cảnh sát, mặt khác lại muốn khoe khoang tội ác của mình? Cảm giác thành tựu khi sáng tạo tội ác không chứng cứ khiến cảnh sát phải đau đầu, cộng thêm khoái cảm kể lại quá trình phạm tội, tiểu ác ma và tiểu thiên sứ đánh nhau, cuối cùng tiểu ác ma chiến thắng.”
“Cho nên, là ác ma nói ra sự thật?” Điểm chú ý của Đổng Thạc hoàn toàn bị cô dẫn lệch.
“Đối với chúng ta thì là thiên sứ, nhưng đối với cô ta chẳng phải là ác ma sao?”
“Cũng đúng.” Đổng Thạc khoanh tay trước ngực, nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng mà.”
“Sao nữa?”
“Nhắc đến sinh đứa thứ hai,” Lư Linh Vận cười hỏi: “Lúc mẹ anh mang thai em gái anh, anh có phản đối không?”
“Đương nhiên có phản đối, sao lại không có chứ. Lúc đó tôi mới năm sáu tuổi, đúng độ tuổi có tính chiếm hữu mạnh nhất, sao có thể chấp nhận một đứa nhóc chẳng biết từ đâu chui ra cướp mất cha mẹ mình.” Đổng Thạc trả lời, không hề che giấu chút nào. “Nhưng mà, sau khi Sương Sương ra đời, suy nghĩ này không còn nữa. Chỉ cảm thấy em bé đỏ hỏn kia thật đáng yêu, nhéo nhéo vui lắm.”
“Nhéo nhéo vui lắm…… em gái anh có biết không?”
“Có lẽ…… không nhớ chăng?” Đổng Thạc sờ mũi: “Còn cô?”
“Tôi à, lúc đó không có sức để nghĩ mấy chuyện này, với lại cũng chẳng ai hỏi ý kiến tôi cả. Việc sinh hay không đâu phải tôi có thể quyết định……” Lư Linh Vận đáp ngay mà không nghĩ ngợi, nói xong mới nhận ra vấn đề, “…… được.” Mãi một nhịp sau mới thêm được từ cuối.
“Ồ?” Đổng Thạc đắc ý: “Chẳng phải cô không nhớ chuyện hồi nhỏ sao?”
“Dù không nhớ rõ thì cũng có vài mảnh ký ức mà.” Lư Linh Vận bịa chuyện mà chẳng cần chuẩn bị.
“Phải phải phải, cô nói gì cũng đúng.” Đối mặt Lư Linh Vận lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm, Đổng Thạc đã cạn ý tưởng từ lâu rồi.
Khi Đổng Thạc đang nghĩ cách khác để gợi chuyện, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Nhận cuộc gọi, nghe giọng nói từ đầu dây bên kia, sắc mặt của anh từ từ ảm đạm, cho đến khi kết thúc cuộc gọi, nụ cười thành thật của Shiba Inu đã biến thành cơn giận khó hiểu của Husky.
“Có chuyện gì thế?” Bánh trôi nước nhân ớt cũng cảm giác được bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
“Đi thôi.” Đổng Thạc không trực tiếp trả lời mà nắm lấy cánh tay của Lư Linh Vạn, kéo cô đi thẳng ra cửa: “Tô Túc đột quỵ trên xe cảnh sát, bây giờ đang được đưa về bệnh viện trực thuộc để cấp cứu.”
“Cô ta tự uống thuốc sao?” Lư Linh Vận vừa bị kéo đi vừa cất tiếng hỏi.
“Không rõ, dù là hai chúng ta hay cảnh sát tiếp nhận đều không thấy cô ta uống thuốc, trên người và trong văn phòng của cô ta cũng không tìm được lọ thuốc nào. Trừ phi,” Đổng Thạc điên cuồng nhấn nút thang máy, cứ như nhấn nhanh thì thang máy sẽ tới nhanh hơn: “Trước khi chúng ta đến gặp cô ta, cô ta đã uống thuốc.”
“Không thể nào.” Lư Linh Vận buột miệng phản bác ngay.
“Tại sao?” Khi bước vào thang máy, Đổng Thạc ném cho cô một ánh mắt nghi ngờ.
“…… Trực giác.”
Chân tướng là do mình ép ra, cho nên trước đó cô ta căn bản không có ý định tự thú, càng không thể có chuyện sợ tội tự sát uống thuốc độc trước. Nhưng sau đó, không ai thấy cô ta uống thuốc. Thế thì tại sao cô ta đột quỵ?
Bước ra khỏi thang máy, nhìn con đường có vỏ chuối đã được quét dọn, Lư Linh Vận đột nhiên khựng lại.
Vỏ chuối không được nhặt khiến Xa Nhuệ ngã gãy xương cụt, dẫn đến người gặp Tô Túc là mình. Lư Linh Vận tự hỏi, mình đã dùng năng lực ép cô ta nhận tội, nhưng không thông qua hồi tố xóa đoạn ký ức đó của cô ta. Mà bây giờ, trước khi nói ra những lời không nên nói, cô ta bất ngờ đột quỵ.
Vậy nên, là…… Tư Thời sao? Để chỉnh sửa những sai lệch trong tương lai, họ đã chọn cách hữu hiệu nhất là loại bỏ cá thể chủ đạo.
Vốn tưởng rằng…… Lư Linh Vận siết chặt nắm tay. Vỏ chuối kia là tránh tương lai sai lệch, nhưng không ngờ, tác dụng của nó không phải “tránh”, mà là khiến Tư Thời thay đổi đối tượng xử lý.
Bởi vì hành động tiếp theo của mình là điều không thể thay đổi, mà hành động đó rất có khả năng khiến Tư Thời chú ý. Vậy nên, bọn họ đã chọn cách “hiến tế” Tô Túc để bảo vệ mình? Không, bọn họ không thể thị giác hóa tương lai, chỉ có thể nhìn thấy một mớ code, vì thế, họ chỉ tùy tiện chọn một lựa chọn trong số các phương án có thể tránh cho mình trở thành đối tượng bị xử lý mà thôi.
Vậy còn trước đó? Vô số lần sử dụng năng lực của mình thì sao? Có bao nhiêu người……
Lư Linh Vận lập tức hiểu ra tất cả, nhưng kỳ lạ thay, cô lại không…… hối hận?
Đúng vậy, sao phải hối hận? Chỉ là mạng sống của hai kẻ xấu không liên quan đến mình mà thôi. Mình không phải người tốt, càng không phải anh hùng, chưa bao giờ là thế cả. So với Tô Túc, bản thân mình còn tồi tệ hơn.
“Linh Vận?”
Không có phản ứng.
“Linh Vận!!” Đổng Thạc đột nhiên siết chặt vai cô: “Chuyện này không liên quan đến cô. Nhìn tôi!” Anh lắc mạnh vai cô, còn mạnh hơn cả lần Tô Túc ra tay trong Tĩnh Giới, suýt chút nữa làm trật khớp vai cô. “Chuyện này không liên quan đến cô, không phải lỗi của cô!”
“Tôi……” Lư Linh Vận nuốt nước bọt: “Anh nói cái gì? Cái gì không liên quan đến tôi?”
Đổng Thạc dừng lại, nhìn chằm chằm bánh trôi nước nhân ớt nói một đằng nghĩ một nẻo thật lâu, cuối cùng, anh thở dài: “Đi thôi.” Đi đầu về phía bãi đỗ xe.
Dọc đường đến khu đại học, cả hai không nói một lời. Đổng Sở nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, không rõ tâm tư tập trung vào Lư Linh Vận hay tình hình giao thông. Còn Lư Linh Vận thì chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng như ánh mắt cô có thể khoét một cái lỗ trên cửa kính.
Khi xe đến bãi đỗ của bệnh viện trực thuộc, đúng lúc nắng trưa gay gắt. Từ trong bóng râm của xe bước ra ánh nắng chói chang, mắt Lư Linh Vận thoáng hoa lên, chân loạng choạng một cái.
Đổng Thạc dùng cánh tay rắn chắc của mình đỡ Lư Linh Vận, hơi cúi đầu nhìn cô, giọng nam trầm ấm hỏi: “Không sao chứ?”
Không biết tại sao, được đỡ như vậy, nghe giọng nam trầm ấm như vậy, nhìn khuôn mặt của Đổng Thạc ở khoảng cách gần như vậy, Lư Linh Vận bỗng cảm thấy mắt hơi cay cay. Cô há miệng, nhưng không nói gì. Hoặc có lẽ, cô không biết nên nói gì.
Lúc này, điện thoại của Đổng Thạc lại đổ chuông. Lần này, tin tức điện thoại mang đến là, tim Tô Túc đã ngừng đập.
“Lần này là nhồi máu cơ tim.” Giọng của Đổng Thạc hơi khô khốc: “Loại thuốc đó, trước khi cải tiến, vốn có thể gây nhồi máu cơ tim.”
“Ừ……” Lư Linh Vận không cần nghe thêm nữa.
“Không cứu được.”
“Ừ.”
“Đã ra đi rồi.” Giọng của Đổng Thạc không rõ cảm xúc: “Nhưng rốt cuộc có phải do thuốc gây ra hay không, phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi.”
“Chúng ta không cần vào nữa.”
“Ừ.”
“Về thôi.”
“Được.”
Vậy là, chỉ sau vài phút ở bãi đỗ xe, chiếc xe vẫn chưa kịp mất đi hơi lạnh từ điều hòa đã khởi động lại, chở hai người trở lại con đường cũ, trong im lặng tuyệt đối.