Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 59: Chương 59



Một chiếc xe dừng lại gần nhà tang lễ khu Bắc thành phố Kinh Châu, cửa xe phía sau mở ra, nhưng không có ai bước xuống.

“Dừng.”

Trong Tĩnh Giới mà người khác không thể ý thức được, tay trái của Lư Linh Vận cầm miếng gạc cầm máu, tay phải cầm quai của đai địu em bé, bước vào nhà tang lễ.

Hôm nay là ngày hỏa táng hai chị em nhà họ Tô.

Liên tiếp hai ngày nhận tin dữ của hai đứa con gái, hơn nữa lại còn dưới danh nghĩa “nghi phạm” sợ tội tự sát trong vụ án buôn bán thuốc độc, điều này gần như khiến Tô Hách, người cha vốn mắc bệnh tim, suýt đột tử trước mặt cảnh sát đến thông báo. Nhưng ván đã đóng thuyền, khi hũ đựng tro cốt của hai đứa con gái được đưa tới tay, Tô Hách lại trở nên bình tĩnh. Ông cứ liên tục vuốt v3 hai chiếc hũ, ánh mắt như xuyên qua nó nhìn thấy từng kỷ niệm của hai đứa con……

Khi bước vào nhà tang lễ, Lư Linh Vận nhìn thấy Tô Hách đang trong trạng thái tĩnh ấy.

Người ta thường nói, tình yêu của cha kín đáo, không bộc lộ ra ngoài, mặc dù Lư Linh Vận chưa từng cảm nhận được, nhưng vào một đêm yên tĩnh nào đó, cô cũng từng lặng lẽ tưởng tượng. Thậm chí, cô còn tự tung tự tác gán một khuôn mặt khác cho hình ảnh người cha trong tưởng tượng ấy, khuôn mặt mà cô sẽ không bao giờ để chủ nhân của nó biết…… Gương mặt của Hứa Quân Duệ.

Nhưng rốt cuộc, tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, cô chưa bao giờ thật sự hiểu ý nghĩa của những từ ấy. Chữ “cha” này, trong thế giới của cô, là một sự tồn tại khiến người ta rùng mình.

Nhưng lúc này, hôm nay, nhìn thấy một Tô Hách như thế, nhìn Tô Hách không bộc lộ chút cảm xúc gì, không nói một lời, chỉ lặp đi lặp lại hành động vuốt v3 hai hũ tro cốt. Hình như Lư Linh Vận đã phần nào hiểu được thế nào là “kín đáo”, thế nào là “không bộc lộ ra ngoài”. Nhưng đồng thời, khi hiểu ra điều này, một cảm giác mà cô không thể lý giải — cảm giác áy náy — lại dâng trào trong lồ ng ngực cô.

Tô Nguyện xem mình là người bạn duy nhất, là người duy nhất mà Tô Nguyện từ biệt trước khi chết. Còn Tô Túc…… tuy cô ta khốn nạn, nhưng kẻ khốn nạn này lại là con gái của Tô Hách, chị gái của Tô Nguyện.

Hiện tại, hai người đều không còn. Hai mạng người.

Nếu như, nếu trong cuộc đời của hai chị em này, mình chưa từng xuất hiện, thì họ sẽ thế nào?

Nếu như……

Lư Linh Vận lắc đầu xua tan suy nghĩ này, thở dài một tiếng rồi đến bên Tô Hách. Cô gỡ băng gạc, dùng bàn tay trái còn đang rỉ máu nhẹ nhàng lấy hai chiếc hũ tro cốt ra khỏi tay ông. Cô đặt hai hũ tro cốt lên một băng ghế, sau đó ngồi xổm xuống, mở nắp hai hũ. Nhưng đến bước này, khi thấy tên trên hai hũ, cô lại do dự.

Tô Nguyện, Tô Túc. Tô Nguyện, Tô Túc.

Cô cắn môi, nhỏ máu từ tay trái vào từng hũ.

Hít sâu một hơi, cô chậm rãi thốt ra ba chữ: “Lùi, cực hạn.”

Lập tức, tro cốt trong hai chiếc hũ hợp nhất với từng giọt máu, bay lên không trung, hóa thành hai khối cầu màu đỏ đục. Hai khối cầu dần dần lớn lên, dài ra, rắn chắc lại, biến thành hai bộ xương người trưởng thành. Từ xương bắt đầu mọc ra thịt, trên thịt có những vết cháy đen, nhưng các vết cháy này dần dần biến mất khi thịt tiếp tục hình thành. Chỉ trong chưa đầy nửa phút, chúng đã biến thành hai thi thể trước khi được đưa vào lò hỏa táng.

Rất nhanh, những vết dao, vết giải phẫu trên thi thể bắt đầu biến mất. Khi thời gian đạt mốc một phút, hai thi thể biến thành hai con người, họ mở mắt ra. Nhưng biến hóa không dừng lại ở đây, hình ảnh đảo ngược tiếp tục, hai người ngược dòng thời gian, từ thành niên biến thành thanh thiếu niên, thiếu niên, trẻ con, cuối cùng dùng lại ở…… trẻ sơ sinh.

“Oe ——” Một tiếng khóc ầm ĩ đủ để khiến Lư Linh Vận điếc, hai chị em vừa tái sinh không biết là ai học theo ai, cùng thực hiện động tác giống hệt nhau. Chúng khóc, rồi vô tình chạm vào tay nhau, sau đó nhìn nhau cười ngây ngốc, nụ cười trong sáng không chút tạp niệm, nụ cười trẻ con cùng chung dòng máu.

“Lần này, là sinh đôi.” Lư Linh Vận tự lẩm bẩm: “Ngoại lệ, viên thuốc hối hận thứ hai.”

Cô chuyển chiếc đai địu em bé từ lưng ra trước ngực, không để ý đến hai đứa bé đang khóc, mà lấy ra từ trong túi ra một thứ gì đó không biết là tro hay là bột, đủ đầy vào hai hũ tro cốt, rồi đặt chúng vào tay Tô Hách với tư thế y hệt ban đầu.

Tiếp đó, cô bế một đứa — không biết là chị hay là em — bỏ vào địu em bé, rồi lấy một tấm nệm từ trong túi quấn quanh đứa còn lại, ôm vào lòng.

……

“Giải.”

Sau khi mang theo hai đứa bé trở lại xe, thế giới bắt đầu chuyển động lại.

“Xong rồi à?” Bành Toa ngồi trên ghế lái, quay đầu lại, không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy trên xe đột nhiên xuất hiện hai đứa bé: “Xem ra chị chỉ đoán đúng một nửa.” Cô ấy thở dài.

“Một nửa?”

“Đoán đúng kết quả, nhưng đoán sai số lượng.”

“Ừm……” Sau khi thắt dây an toàn chắc chắn cho địu em bé, Lư Linh Vận đặt đứa còn lại ngồi trên ghế trẻ con. Sau đó, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.

“Thật ra,” Bành Toa ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói: “Em không cần phải làm vậy. Dù em có can thiệp hay không, khởi đầu của hai cô ấy, đã định sẵn kết cục rồi, sự hiện diện của em chỉ là một đại lượng không đổi không đáng kể, cùng lắm chỉ thay đổi thời gian kết cục xuất hiện.”

“Em làm vậy không phải vì họ,” Lư Linh Vận đáp: “Em chỉ…… ích kỷ vì bản thân mình.” Vứt công bằng và chính nghĩa sang một bên, không để ý tới những mạng người đã chết hoặc bị thương dưới tác hại của thuốc độc, cô hồi sinh chị em họ Tô, chỉ để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.

Bành Toa không tiếp tục chủ đề này nữa, đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Thôi, một đứa hay hai đứa cũng được, chỉ cần đưa đi là xong. Viện trưởng cô nhi viện kia nợ Chuyển Tiếp một núi ân tình, mấy thủ tục nhỏ nhặt này chắc chắn không thành vấn đề.”

“Cảm ơn chị.”

“Cảm ơn cái gì, nói cứ như dịch vụ đặc biệt này không khiến khoảng nợ khiếp người của em tăng thêm vậy.”

“Ừm……”

“Thế, em có muốn đi cùng không? Lái xe chỉ mất khoảng nửa tiếng thôi.”

“…… Em có chút việc, phải ghé một nơi.”

“Không cần chị đưa à?”

“Không cần, chỉ ba bốn trạm xe buýt thôi.”

“Được rồi.”

Lư Linh Vận xuống xe, vừa định cất bước thì chợt quay đầu lại: “Chị Toa.”

“Sao thế?”

“Em cứ nghĩ chị sẽ ngăn cản.”

“Ngăn cản cái gì? Chuyện lúc nãy? Hay chuyện lát nữa?”

“Lát nữa.”

“Nếu ngăn cản có ích, thì chị cũng muốn ngăn cản lắm.”

“…… Cũng phải.”

Nhìn theo xe Bành Toa rời đi, Lư Linh Vận quay người đi về phía trạm xe buýt, nhưng khi đi ngang qua nhà tang lễ, một tiếng khóc nức nở thu hút sự chú ý của cô.

“Huhuhu ——” Nghe tiếng, chắc hẳn là một cô gái trẻ tuổi: “Ba, sao ba lại đi rồi huhuhu ——”

“Nén bi thương.” Một giọng nam cất lên, Lư Linh Vận nhận ra, là Đổng Thạc. Bởi vậy, Lư Linh Vận đoán, cô gái kia chắc là đứa con gái du học ở nước ngoài của Trần Tử Sang.

“Cảnh sát, tôi cảm thấy…… tôi thật tồi tệ. Quan hệ giữa tôi và ba không tốt, tôi luôn ghét ông ấy, thậm chí còn nghĩ rằng đi nước ngoài sẽ thoát khỏi ma trảo của ông ấy, sau khi đi nước ngoài còn chẳng thèm gọi điện thoại cho ông ấy. Tôi ghét ông ấy hút thuốc uống rượu, ghét ông ấy khoe khoang chuyện hồi bé của ông ấy, ghét ông ấy so sánh tôi với học trò của ông ấy, ghét ông ấy quản lý tôi chặt chẽ, ghét ông ấy lôi tôi vào văn phòng, mắng tôi trước mặt thầy cô và bạn bè…… Tôi ghét mọi thứ của ông ấy, tôi…… tôi còn nghĩ, nếu không có người ba như vậy thì thật tốt.”

“Nhưng khi ông ấy thật sự không còn, thật sự…… tôi…… tôi mới nhận ra những gì tôi có đều là ông ấy cho tôi. Anh biết không? Lúc tôi nhận điện thoại, phản ứng đầu tiên của tôi lại là…… lại là…… ông ấy mất rồi, học phí du học và phí sinh hoạt của tôi làm sao đây? Rốt cuộc tôi tệ cỡ nào, bất hiếu cỡ nào, khốn nạn cỡ nào! Ba tôi chết rồi, chết rồi, thật sự đã chết rồi! Phản ứng đầu tiên của tôi lại là nghĩ cho bản thân mình! Ông ấy cực khổ nuôi tôi khôn lớn, cầm tiền mồ hôi nước mắt cho tôi du học, tôi chẳng biết ơn, còn xem đó là lẽ hiển nhiên. Bây giờ ông ấy mất rồi, thế mà tôi……”

“Tôi…… anh cảnh sát, anh nói xem, người như tôi, có phải người đáng chết nên là tôi không……”

“Đừng nói như vậy.” Đổng Thạc ngắt lời cô ấy.

“Nhưng mà……”

“Con người ai cũng thế.” Đổng Thạc nói tiếp: “Dù xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên đều là nghĩ cho bản thân. Cô đừng vì thế mà tự trách, đừng vì thế mà cảm thấy mình tồi tệ. Bây giờ cô có thể nói ra những lời này, chứng tỏ sâu trong lòng cô thật sự yêu thương ba mình, ông ấy rất quan trọng với cô.”

“Nhưng tôi……”

“Năm xưa tôi cũng vậy.”

“Cảnh sát anh……?”

“Ừm, khi ba tôi qua đời, tôi học lớp 9. Tôi đi học sớm, năm đó mới 14 tuổi, còn có một đứa em gái đang học tiểu học. Hôm ấy là ngày cuối cùng thi chuyển cấp 3, cả nhà vốn định chờ tôi thi xong, hôm sau sẽ đi Tam Á chơi. Sáng sớm, ba tôi như thường lệ đưa em gái đến trường rồi đi làm, mẹ tôi đưa tôi đến trường thi. Tôi thi xong, mẹ đón tôi rồi đón em gái, sau đó ba người vừa ở nhà thu dọn hành lý vừa chờ ba về.”

“Ba tôi là bác sĩ ngoại khoa, công việc bận rộn, thường xuyên về nhà rất khuya, cho nên chúng tôi không mấy để ý. Nhưng…… chúng tôi chờ đến một giờ sáng, cũng không thấy ông ấy về, thậm chí cả cuộc gọi báo bình an như thường lệ khi tăng ca cũng không có. Mẹ tôi bắt đầu lo lắng, bà gọi điện đến bệnh viện, nhưng bệnh viện lại nói ba tôi đã rời đi từ một giờ trước. Lúc đó chúng tôi hoảng hốt, báo cảnh sát, sau đó cùng bảo vệ bệnh viện đi tìm khắp nơi.”

“Cuối cùng…… chúng tôi tìm thấy ông ấy đang thoi thóp ở một tòa đang xây dở sau bệnh viện. Ông ấy bị tấn công trên đường đến bãi đỗ xe, kẻ đó cầm dao, dồn ông ấy đến công trường, sau đó…… đâm ông ấy tám nhát. Kẻ đó là một bệnh nhân của ông ấy mấy tháng trước, kẻ từng bị vợ đâm vì mâu thuẫn vợ chồng. Nguyên nhân ông ta hại ba tôi, là vì…… vì vết sẹo trên mặt ông ta.”

“Vết sẹo ấy sâu đến nỗi gần như cắt đôi sống mũi, làm sao mà xóa sạch được? Ông ta còn bị thương ở bụng, nếu không phải ba tôi cứu chữa, cỏ trên mộ của ông ta đã cao mấy thước rồi. Ba tôi cứu ông ta, trái lại ông ta…… lại…… tám nhát dao, nếu chúng tôi phát hiện muộn một phút thôi, có lẽ ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không kịp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.