Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 64: Chương 64



Khi Lư Linh Vận trở về khách sạn Chuyển Tiếp, Hứa Quân Duệ và Bành Toa đều chưa quay về. Đồng nghiệp trực ở quầy lễ tân nhìn thấy cô, không hề nghĩ ngợi lập tức giao laptop mà Hứa Quân Duệ để quên trong phòng nghỉ cho cô, nhờ cô chuyển giúp, hoàn toàn xem cô như sếp nhỏ. Lư Linh Vận cũng không từ chối, cầm laptop lên lầu, trông cứ như cô có thể vào phòng của Hứa Quân Duệ.

Khi lên tầng cao nhất, nơi cô, Hứa Quân Duệ và Bành Toa ở, Lư Linh Vận nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, thế là cô không về phòng mình, mà trực tiếp ngồi xuống một chiếc ghế hóng gió ở hành lang, mở laptop ra.

Không ngoài dự đoán, laptop của Hứa Quân Duệ có mật khẩu bảo vệ, nhưng thứ này không thể làm khó Lư Linh Vận. Với vài thao tác thuần thục, chưa đến ba phút cô đã vào được bên trong, cũng tìm thấy icon đặc biệt mà mình chưa từng thấy — “Thuật toán sự kiện”, phần mềm Hứa Quân Duệ từng nhắc đến, có khả năng tính toán tương lai.

Hứa Quân Duệ từng nói, có thể tính toán được tương lai, nhưng vì hạn chế của phần cứng và kỹ thuật thời đại, cho nên kết quả chỉ có thể hiển thị dưới dạng code. Nói cách khác, nếu muốn thị giác hóa tương lai, cần khoa học kỹ thuật của tương lai. Mà “khoa học kỹ thuật của tương lai”, người khác không có, nhưng bản thân cô chính là…… Lư Linh Vận nhìn mu bàn tay của mình, chính xác hơn là mạch máu dưới da.

Trong máu của cô có “hạt nano thời gian” — cội nguồn năng lực điều khiển thời gian ở trình độ nhất định của cô. Nếu hạt thời gian có thể điều khiển thời gian, như vậy, liệu chúng có thể…… đọc được không?

Nghĩ như vậy, cô nhìn màn hình, trên đó là những dòng code khác hẳn mọi ngôn ngữ lập trình mà cô biết, cô cắn ngón tay mình, với tâm thái như đánh bạc, nhắm mắt lại, đưa bàn tay chảy máu tới gần màn hình.

Một giây trước, dưới mí mắt khép chặt của cô chỉ là một vùng đen đỏ; nhưng một giây sau, cả thế giới bừng sáng. Cô phát hiện mình từ ngồi chuyển sang đứng, còn khung cảnh xung quanh thì từ tầng cao nhất của khách sạn lúc đêm khuya biến thành một không gian sáng trắng vô tận.

Trong không gian không phân biệt được trên dưới trái phải này, cô chậm rãi nhích một bước chân, bối cảnh xung quanh lập tức thay đổi, biến thành quang cảnh bờ sông vùng Sơn Bắc cách đây không lâu, cùng với hai người đang tản bộ bên bờ sông. Cứ như nhìn thấy mình và Đổng Thạc trong đoạn video phát lại, theo bản năng, Lư Linh Vận giật mình lùi lại một bước. Ai ngờ, hành động nho nhỏ này lại khiến cô cảm thấy trời đất ngả nghiêng. Khi hình ảnh ổn định lại, thời gian vẫn như cũ, nhưng địa điểm đã chuyển thành đại học thành phố Kinh Châu cách đó hơn một trăm cây số.

Lư Linh Vận chợt ý thức được điều gì đó, cô vội vàng ổn định cảm xúc, điều chỉnh hô hấp, cẩn thận bước hai bước theo hướng ngược lại so với hai lần trước. Quả nhiên, trong chớp mắt, cô trở về không gian sáng trắng tinh khiết kia.

Cô do dự, bởi vì cô ý thức được nơi mình đang đứng chính là trung tâm kiểm soát phần mềm, hướng di chuyển của cô sẽ quyết định điểm thời không mà cô nhìn thấy. Nếu muốn thấy tương lai, cô chỉ cần…… bước một bước nhỏ về phía trước, chỉ một bước, mà thôi.

Trong lòng cô có một giọng nói luôn gào thét, ngăn cản tất cả những điều cô sắp làm tiếp theo. Đáng tiếc, cô vốn không phải người biết “sợ” hay “kiêng dè”, càng không quan tâm hồi chuông cảnh báo nho nhỏ trong đầu. Thế là, cô bước một bước, một bước dài, một bước đủ để băng qua điểm cuối thời gian hiện tại.

Cô nhìn thấy…… tất cả. Tất cả “tương lai” được tính toán dựa trên “hiện tại”, cuộc đời cô, thậm chí kết cục của xã hội loài người.

Chứng kiến trọn vẹn cuộc đời mình, rồi tận mắt nhìn thấy kết cục của thế giới — những điều đáng lẽ phải tiêu tốn thời gian vĩnh hằng, vậy mà trong vật lý thực tiễn, chính là một cái chớp mắt của Lư Linh Vận. Sau một cái chớp mắt, cô mở mắt ra, vẫn là đôi mắt giống một giây trước, nhưng lại tuyệt nhiên bất đồng.

Cô không biết liệu mình có hối hận vì hành vi lúc nãy hay không, bởi vì, những gì cô nhìn thấy đã khiến cô mất bản năng “hối hận” vốn thuộc về con người, thậm chí khiến cô không thể nào được xem là “con người” nữa.

“Vận Vận, con……” Bóng dáng của Hứa Quân Duệ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đầu cầu thang.

Lư Linh Vận nhìn ông, nhưng ánh mắt giống như xuyên thấu qua ông.

Laptop, vết máu, Lư Linh Vận. Chỉ mất vài giây để Hứa Quân Duệ hiểu ra tất cả. Ông lao tới nắm chặt bàn tay bị thương của Lư Linh Vận, nhưng Lư Linh Vận lại giống như một khúc gỗ, không có chút phản ứng nào.

“Nhanh! Đọc theo chú!” Hứa Quân Duệ: “Quy thể, tại chỗ, năm phút!”

Lư Linh Vận uể oải nhướng mí mắt, không đáp lại.

“Không còn thời gian nữa!!”

“Bởi vì Thời Liệp sắp đến sao?” Giọng nói phát ra từ miệng Lư Linh Vận, nhưng âm thanh lại giống giọng tổng hợp từ máy tính hơn là giọng người.

“Vận Vận! Xin con! Đọc!” Hứa Quân Duệ siết chặt tay cô, nặn ra một giọt máu lớn từ vết thương.

“Chú chỉ nói được mỗi câu này với tôi thôi sao?” Vẻ mặt của Lư Linh Vận vẫn không thay đổi.

“Vận Vận!!” Người cứng rắn sắt đá như Hứa Quân Duệ, vào giờ phút này, giọng như nghẹn ngào.

Hứa Quân Duệ vừa dứt lời, một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuống nơi đầu cầu thang. Sau đó, ánh sáng tan biến, hiện ra ba bóng người toàn thân đen kịt. Thứ duy nhất trên người họ không phải màu đen chính là huy hiệu màu đỏ trên ngực – một chiếc huy hiệu rất nhỏ, nhưng cứ như dù cách bao xa, trái ngược với nguyên lý quang học, khiến người ta thấy rõ mọi chi tiết trên đó — huy hiệu, đồng hồ cát, màu đỏ.

“Vận……” Lần này Hứa Quân Duệ không thể nói hết câu, bởi vì một trong ba bóng đen kia vươn tay về phía ông, một giây sau, như cái búng tay gia tốc của Thanos, tan thành tro bụi ngay trước mắt Lư Linh Vận.

“Tư Thời Vực Ngoại, Lư Linh Vận, mời đi theo chúng tôi.” Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu Lư Linh Vận, hoặc có lẽ không phải là giọng nói, mà là ý niệm của ngôn từ truyền thẳng vào não cô, vượt qua cả thính giác.

Lư Linh Vận ngoan ngoãn đứng lên, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, mặc dù thấy những người này từ trên trời giáng xuống, mặc dù nhìn thấy cái chết của Hứa Quân Duệ.

Ba bóng đen hơi di chuyển, để lại một khoảng trống chính giữa vòng sáng trắng dưới chân họ, dành cho Lư Linh Vận.

Cô chậm rãi bước về phía luồng sáng, nhưng không vội đặt chân vào, mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt vô hình của kẻ đứng trước mặt. Cô cười, một nụ cười mang đầy ẩn ý.

“Nhanh lên.” Bóng đen dường như không hiểu “cười” nghĩa là gì.

Cho nên, Lư Linh Vận dùng hành động để giải thích.

“Quy thể, tại chỗ, mười phút.”

Chữ cuối cùng còn chưa thốt ra hết, bóng đen đã vươn tay về phía cô. Chỉ tiếc, tốc độ tay của họ không theo kịp tốc độ lời nói của cô. Cứ như thế, trước mặt bọn họ, Lư Linh Vận biến mất không dấu vết.

———

Thời gian quay ngược lại mười phút trước.

Lư Linh Vận vừa ôm laptop lên cầu thang, vừa ngồi xuống chiếc ghế hóng gió trên tầng cao nhất, chợt nghe tiếng động vang lên sau lưng. Theo bản năng, cô quay đầu lại, xuất hiện trước mắt cô là hình ảnh cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Cô thấy một “mình” khác. Một phiên bản giống hệt như mình, nhưng có ánh mắt tuyệt nhiên bất đồng.

Cô há miệng, nhưng “mình” lại lắc đầu. Cái lắc đầu thậm chí chưa kịp hoàn thành thì “mình” đã biến mất, tựa như Thanos búng tay, bắt đầu hóa cát từ vai, chưa đầy nửa giây, im hơi lặng tiếng đến, im hơi lặng tiếng đi, không để lại nửa câu.

Trong mắt Lư Linh Vận, cảnh tượng này giống như hoa mắt thấy ảo ảnh của chính mình, chớp mắt một cái, khoảnh khắc tiếp theo, “mình” đã biến mất.

Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ để cô hiểu.

Cô cười khổ nhìn thoáng qua laptop trong tay, thay vì mở ra, cô đứng lên, đặt laptop lên ghế, xoay người vào phòng.

Tương lai, quả thật không được phép nhìn trộm. Nếu không, sẽ biến thành vòng lặp mình nhìn thấy tương lai, mình xuyên không về quá khứ, mình nhìn thấy mình tan biến.

Cho nên, rốt cuộc mình nhìn thấy cái gì, xảy ra chuyện gì? Còn năng lực thể xuyên này, không hề có trong quyển sổ ông ngoại để lại, mình học từ đâu?

Khi Lư Linh Vận tự hỏi vấn đề này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Vận Vận.” Là Hứa Quân Duệ.

———

Năm phút sau, Hứa Quân Duệ và Lư Linh Vận, mỗi người một chiếc ghế nằm, ngồi trên sân thượng của khách sạn.

“Xảy ra chuyện gì?” Hứa Quân Duệ hỏi thẳng.

“Con của tương lai thể xuyên trở về.” Câu trả lời của Lư Linh Vận rất ngắn gọn.

“Bởi vì con động vào thuật toán sự kiện?” Nhìn chiếc laptop trên ghế, Hứa Quân Duệ không cần nghĩ cũng đoán được mọi ngọn nguồn.

“Con chưa động vào.” Chuyện mình chưa kịp làm, tất nhiên Lư Linh Vận không thừa nhận.

“Nhưng con suýt động vào.”

“Cho nên, hạt thời gian thật sự có thể đọc được thuật toán sự kiện?”  Lư Linh Vận khôn khéo nghiêng đầu biến thành người đặt câu hỏi.

“Con nói xem?” Hứa Quân Duệ cũng như hồ ly, không khẳng định rõ ràng.

“Vậy còn thể xuyên? Xảy ra chuyện gì? Con không biết mình có năng lực đó.” Lư Linh Vận hỏi tiếp.

“Vì nghịch lý thời gian.” Lần này, Hứa Quân Duệ trả lời, mặc dù hơi ông nói gà bà nói vịt.

“Nghịch lý thời gian, giống như con của tương lai gặp con của hiện tại thì lập tức biến mất? Con của tương lai can thiệp vào quyết định của con hiện tại, khiến con của tương lai không thực hiện hành động thể xuyên nữa, từ đó dẫn đến con của tương lai thể xuyên trở về quá khứ tan biến?” Nói xong những lời vòng vèo này, Lư Linh Vận lại hỏi: “Vì năng lực này quá nguy hiểm, cho nên ông ngoại cố ý không ghi lại sao?”

Hứa Quân Duệ gật đầu.

“Thế tại sao chú biết?” Thành công bẫy ngược Hứa Quân Duệ.

“…… Trước kia nghe nói.”

“Nghe nói? Thế tên gọi chính xác của nó là gì?” Lư Linh Vận rèn sắt khi còn nóng: “Biết cũng biết rồi, dù chú không nói, thì sớm muộn gì con cũng tự tìm ra thôi, chi bằng thẳng thắn một chút.”

“…… Quy thể.”

“Quy thể.” Lư Linh Vận hài lòng gật đầu, được voi đòi tiên hỏi tiếp: “Vậy, tại sao con ở tương lai phải quy thể?” Sợ Hứa Quân Duệ bịa chuyện lừa bịp, cô bổ sung: “Đừng giả ngu, nhìn thời gian chú lên lầu lúc nãy, ở tương lai đó, chắc chắn chú có mặt. Chắc chắn là chú bảo con quy thể.”

Không biết do sự truy vấn không ngừng của cô hay do tâm trạng hôm nay có vấn đề, Hứa Quân Duệ hiếm khi không né tránh: “Con dùng hạt thời gian đọc tương lai, chẳng khác nào đưa mình vào hệ thống của Cục quản lý thời không.”

Hứa Quân Duệ không nói đầy đủ, Lư Linh Vận vẫn hiểu: “Bởi bọn họ phát hiện sự tồn tại không bị khống chế là con, cho nên đến bắt con?”

“Tư Thời Vực Ngoại, có thể quấy nhiễu thời gian, nhưng lại không nằm trong sự quản lý của Cục quản lý, nếu chỉ là ‘bắt’ thì may mắn rồi.”

“Tư Thời Vực Ngoại.” Lư Linh Vận thích thú lặp lại cụm từ này: “Vậy, ông ngoại con thì sao? Con là Tư Thời Vực Ngoại, ông ngoại cho con hạt thời gian, tức là phản bội Cục quản lý?”

Hứa Quân Duệ liếc cô một cái, không trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.