Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 68: Chương 68



Đổng Thạc vốn đang chìm trong trò đùa “lưu trữ” mà Lư Linh Vận nói trên xe, giả vờ không muốn nói chuyện với cô, bước nhanh hơn cô nửa bước, thấy khách sạn Chuyển Tiếp gần ngay trước mắt, đang nghĩ xem nên nói gì để kết thúc một ngày cực kỳ phức tạp đối với hai người, bất thình lình, một bóng người vọt ra từ bụi cây ven đường.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay cả người được huấn luyện bài bản như Đổng Thạc cũng không phản ứng kịp, bóng người kia đã đâm vào yết hầu của Lư Linh Vận. Đổng Thạc gào lên sau đó nhào tới muốn ngăn cản, nhưng đầu ngón tay chưa kịp chạm vào thì đối phương đã hóa thành tro bụi.

Khoảnh khắc trước khi người nọ biến mất, Đổng Thạc nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt giống hệt Lư Linh Vận.

Cú sốc không lời nào tả xiết khiến mọi phản ứng của anh như bị đóng băng, đến mức anh không nhận ra rằng, trên cổ Lư Linh Vận, dù là bút chì rơi xuống đất hay quyển sổ màu đen, tất cả đều tan biến theo bóng người kia, chỉ có phần bị máu của Lư Linh Vận dính vào, vẫn ngoan cố tiếp tục “tồn tại”.

Đến khi Đổng Thạc lấy lại tinh thần, đến khi hiện tượng quỷ dị kết thúc, bàn tay ấn giữ quyển sổ đã đổi thay tay của chính Lư Linh Vận, còn quyển sổ đã biến thành một hình tròn méo mó.

Lư Linh Vận lảo đảo, Đổng Thạc theo phản xạ ôm cô vào lòng, đồng thời gỡ bàn tay đang ấn giữ quyển sổ của cô xuống, dốc hết sức giúp cô cầm máu.

“Đừng sợ, xe ở gần đây, bệnh viện cũng không xa!” Đổng Thạc nói bằng giọng run rẩy mà chính anh cũng không nhận ra, vừa nói vừa ôm Lư Linh Vận chạy như điên.

Lư Linh Vận hé môi, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Anh không có tâm trí để suy nghĩ ý nghĩa của ánh mắt đó, chỉ hoảng hốt ngăn cô: “Đừng, đừng lãng phí sức lực, đừng nói chuyện.”

Nghe vậy, không rõ xuất phát từ nguyên nhân gì, Lư Linh Vận yếu ớt dựa đầu vào lòng Đổng Thạc.

“Đừng đừng đừng, đừng ngủ, nhìn tôi!” Đổng Thạc gấp gáp, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp.

Lư Linh Vận lại cử động môi, lần này Đổng Thạc ghé tai để nghe, kết quả lại nghe được một từ: “Ồn.”

“……” Thế là, Đổng Thạc không nói gì nữa, im lặng tập trung chạy.

Quãng đường thường mất ba, bốn phút để đi bộ, lần này Đổng Thạc ôm theo một người, vậy mà chỉ chưa đầy mấy chục giây đã đến nơi. Như làm xiếc, anh dùng khuỷu tay nhấn chìa khóa xe, tay chân luống cuống mở cửa, nhẹ nhàng đặt Lư Linh Vận lên ghế phụ. Sau đó, anh nhảy lên ghế lái, chưa kịp thắt dây an toàn đã cắm chìa khóa và đạp chân ga.

“Cố lên! Nhanh thôi!” Anh nói: “Cô tự ấn, giữ chặt vào.”

Lư Linh Vận lại há miệng, lần này thật sự phát ra âm thanh: “Dừng.”

Nhìn thấy gương mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn giữ bình tĩnh của cô, trái tim Đổng Thạc như thắt lại càng chặt hơn. Nhưng trước khi anh kịp làm gì, Lư Linh Vận đã mấp máy đôi môi nhợt nhạt của mình, nói thêm vài từ: “May mà đã lưu trữ.” Lúc nói những lời này, khóe môi cô thậm chí còn khẽ cong lên.

“Cô……. lúc này…… cô còn……” Đổng Thạc sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn. Nhưng cơn hoảng loạn còn chưa qua, nguy cơ khác lại ập đến. Bởi vì, động cơ xe bỗng ngừng hoạt động, và chân ga dưới chân anh, dù anh có đạp thế nào, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Kinh hãi, anh đạp ga liên tục, nhưng cảm thấy cứ như đang đạp lên đá cứng, chân ga không mảy may chuyển động. Anh thử kéo phanh tay, nhưng dù dốc hết sức, nó vẫn bất động. Anh vặn chìa khóa, nhưng nó cũng kẹt cứng, không thể vặn được.

Đổng Thạc thực sự luống cuống, vội đưa tay mở cửa xe, nhưng cửa xe giờ đây như biến thành bức tường sắt. Bốp! Anh hung hăng đấm mạnh vào cửa, lực tác dụng đủ để làm lõm sắt tây lại suýt khiến xương tay anh gãy.

Lúc này, anh nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh, là Lư Linh Vận.

“Xin lỗi…… làm bẩn xe anh rồi.” Giọng nói yếu ớt đến mức không thể yếu hơn.

Nói xong câu đó, Đổng Thạc rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô bắt đầu tan rã, đồng tử dần dần giãn ra. Bàn tay đang giữ vết thương của cô cũng buông thõng xuống, trượt xuống vũng máu trên ghế.

“Linh Vận!!” Đổng Thạc chộp lấy bàn tay đang buông xuống của cô, ấn vào miệng vết thương, không ngừng gọi, “Linh Vận! Cố lên! Lư Linh Vận!! Bệnh viện, sắp tới bệnh viện rồi!! Không, không, không được, đừng mà……” Đến cuối cùng, tiếng gọi của anh trở thành tiếng nức nở.

Chỉ tiếc rằng, bất kể anh gọi thế nào, hô hấp và nhịp tim trong xe, từ hai người cuối cùng chỉ còn lại một người.

“Linh Vận!!” Vạn vật dừng lại, chỉ còn lại tiếng gào xé lòng của Đổng Thạc.

——

10 giờ 17 phút tối, những cảm xúc ngổn ngang ban đầu của Đổng Thạc đã tan biến. Anh như một cái xác không hồn, ngồi tựa vào lưng ghế lái.

Bất chợt, bên cạnh vang lên một vài tiếng động.

Anh giật mình quay sang, ngay sau đó, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc đến lạ lùng: cơ thể vốn dĩ đã không còn sinh khí của Lư Linh Vận bất ngờ cử động, thực hiện những động tác kỳ lạ. Vết thương trên cổ bắt đầu lành lại, như thể thời gian đang tua ngược.

Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi giây, những chuyển động và biến đổi dừng lại. Lư Linh Vận, với tư thế mà Đổng Thạc đã thấy trước đó không lâu khi cô đùa về “lưu trữ”, mở mắt ra, nhìn anh, rồi nói: “Được rồi.”

Đổng Thạc trố mắt, không nói nên lời. Hít một hơi thật sâu, thậm chí quên thở ra, cả người căng cứng như phòng ngự theo bản năng. Nhưng sâu trong lòng, một niềm vui khó tả không hiểu đến từ đâu, dần len lỏi, âm thầm lan tỏa mà chính anh cũng không nhận ra.

Lư Linh Vận nhanh chóng nhận ra điều bất thường, cô chạm tay vào ghế, cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt, dinh dính, vẫn còn hơi ấm, rồi giơ tay lên trước mặt, nhìn thấy màu đỏ tươi, cô khẽ thở dài. Sau đó cô thử chạm vào cửa xe nhưng không dùng sức đẩy, sau đó lập tức thu tay về.

“Lãnh cơm hộp trong Tĩnh Giới, lại còn đổ siro.” Cô lại thở dài, nhìn Đổng Thạc. “Xin lỗi, làm bẩn xe anh rồi.”

Trên mặt Đổng Thạc xuất hiện một biểu cảm khó mà diễn tả thành lời. Vừa nhìn thấy biểu cảm đó, Lư Linh Vận lại hiểu thêm điều gì đó. “Câu này…… tôi vừa nói rồi sao? Chẳng lẽ trước đó còn có câu ‘may mà đã lưu trữ’?” Không đợi Đổng Thạc phản ứng, cô lại tự lẩm bẩm: “Đúng vậy, chứ còn gì nữa, tôi còn biết nói gì khác chứ? Con người tôi đúng là dễ đoán mà, lại còn gây ra chuyện lớn thế này.”

Cảm thán xong, Lư Linh Vận mới phát hiện quyển sổ ghi chép màu đen có hình dạng kỳ lạ rơi dưới chân mình. Cô bán tín bán nghi sờ vào túi ẩn của mình, phát hiện quyển sổ trong túi vẫn còn, đồng thời vẫn là hình chữ nhật bình thường.

Suy nghĩ một lúc, cô nhíu mày rồi nhặt quyển sổ lên, bởi vậy không thể tránh khỏi tay bị dính máu, nhưng cũng nhờ nhìn thấy vết máu và hình dạng hiện tại của quyển sổ, cô mới hoàn toàn hiểu chuyện vừa xảy ra.

Quy thể……. sao? Cô xem nội dung trong sổ, vừa lật vừa lấy sổ và bút từ trong túi ra, sao chép lại, hoàn toàn xem Đổng Thạc như không khí.

Sau khi Lư Linh Vận chép xong nội dung trong quyển sổ, dùng kim trong túi đâm vào ngón tay, niệm chú ngữ “Tiến, cực hạn.” biến quyển sổ thành tro ngay trước mặt Đổng Thạc, cuối cùng anh cũng bừng tỉnh sau những cảm xúc ngổn ngang.

“Cô……” Anh ho hai tiếng, nhưng giọng vẫn khàn đặc. “Cô vừa nói gì? Cảnh giới? Cảnh giới gì? Lưu trữ? Cô thật sự lưu trữ? Cô…… không……nhưng…… quá.” Thật tốt quá, cô không sao, thật tốt. Vành mắt ướt át đỏ hoe, song ánh sáng yếu ớt trong xe khiến Lư Linh Vận không thấy rõ biểu cảm của Đổng Thạc.

“Là Tĩnh Giới, tĩnh trong tĩnh lặng.” Lư Linh Vận cất quyển sổ vừa chép xong, bình tĩnh nói: “Thế giới bất động. Anh không nhận ra sao? Cửa không mở được, xe không chạy được, bởi vì thời gian dừng lại rồi.”

Hiếm khi Lư Linh Vận huyên thuyên như thế, có lẽ vì nghĩ bên trong Tĩnh Giới, Đổng Thạc không thể chạy đi đâu, cũng không thể làm gì được, cho nên cô không cố kỵ gì, cũng không chú ý tới ánh mắt phức tạp đan xen vui mừng của Đổng Thạc. “Tĩnh Giới là năng lực duy nhất không bị ảnh hưởng bởi trạng thái cá nhân của tôi, nếu tôi đoán không sai, nửa giờ trước, trước khi tắt thở tôi không có cách nào hất anh ra, cho nên buộc phải đợi cho đến khi chúng ta vào không gian kín, rồi mới vào Tĩnh Giới? Như vậy, trong khoảng thời gian chờ hồi tố sau khi tôi tắt thở, anh cũng không thể chạy lung tung, làm xáo trộn thế giới sau khi Tĩnh Giới giải trừ.”

“À.” Cô bổ sung: “Hồi tố chính là load. Tôi lưu trữ rồi chết, cho nên ‘hối tố’ chính là tải lại trạng thái tại thời điểm lưu trữ.”

“Cô……” Đổng Thạc nuốt nước bọt, cố ép mình bình tĩnh, ít nhất bề ngoài bĩnh tĩnh: “Hồi tố, load, vậy người lúc nãy giết cô……?” Đổng Thạc không thể quên khuôn mặt giống như đúc kia.

“Theo ghi chép trong sổ, rất có thể đó là tôi của vài ngày sau, ‘quy thể’……” Dừng lại một chút, đổi sang cách diễn đạt dễ hiểu hơn: “Từ tương lai trở về.”

“Cô ấy bỗng tan biến……” Dần dần, đầu óc Đổng Thạc khôi phục chức năng: “Nghịch lý thời gian?”

“Xem như là vậy.” Lư Linh Vận nhún vai, liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn nửa tiếng nữa.” Không rõ đang nói với ai.

“Nếu gặp cô sẽ khiến cô ấy biến mất, tại sao cô ấy lại……” Trong vô số thắc mắc xen kẽ hoang mang trong lòng, Đổng Thạc chọn cái ít quan trọng nhất.

“Anh có thấy quyển sổ đó không?” Lư Linh Vận không đợi anh hỏi hết câu đã ngắt lời anh: “Chính là quyển sổ hình thù kỳ quái vừa bị tôi hóa thành tro đấy.”

Đổng Thạc ngơ ngác gật đầu.

“Cô ấy làm vậy để quyển sổ không biến mất cùng cô ấy, để truyền nội dung quan trọng trong sổ lại cho tôi.” Lư Linh Vận nói: “Dù là tôi của hiện tại, hay tôi của vài ngày sau, đều không có sở thích bi3n thái tự giết chính mình, đó là cách bất đắc dĩ thôi. Vừa gặp nhau sẽ biến mất, cách duy nhất giữ lại vật phẩm vi phạm định luật thời không, chỉ có thể dùng máu của tôi. Máu của tôi thuộc về thời không này, một lượng máu đủ để thấm ướt toàn bộ nội dung quan trọng trong quyển sổ, dù như thế sẽ khiến tôi mất mạng.”

Đổng Thạc cố gắng vứt bỏ mọi nghi hoặc, thử nghĩ theo mạch suy nghĩ của Lư Linh Vận: “Cho nên cô hồi……” Chẳng biết tại sao, Đổng Thạc chẳng thể thốt ra hai từ “hồi sinh”.

“Hồi sinh? Hồi tố?” Lư Linh Vận nói tiếp: “Cô ấy là tôi ở tương lai, tất nhiên biết hôm nay xảy ra những gì, tôi lưu điểm hồi tố khi nào, làm gì, ở đâu. Cho nên cô ấy mới cố ý chọn xuất hiện ngay lúc này, điều duy nhất không thể tránh được, chính là anh ở bên cạnh tôi.”

“Lưu trữ, điểm hồi tố…… Lư Linh Vận, rốt cuộc cô là ai?” Sau một lúc lâu, cuối cùng Đổng Thạc cũng hỏi câu hỏi đã manh nha trong lòng mình từ lâu.

“Là ai à.” Lư Linh Vận đổi từ thế, dựa vào lưng ghế, nhìn trần xe, như đang nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này: “Một kẻ trộm, nếu anh muốn hiểu như vậy.”

“Một kẻ trộm thời gian, trộm thời gian, nhưng theo một ý nghĩa khác, bị thời gian trói buộc, nô bộc của thời gian.” Cô hơi nheo mắt, cảm thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.