Tại một quán nướng ngoài trời nhộn nhịp ở Bách Lý Họa Lang, Lư Linh Vận và Đổng Thạc chọn một góc khuất nhất. Không biết có phải để khoe khoang trước mặt “bạn gái” tự nhận hay không, Đổng Thạc vung tay gọi hết tất cả xiên nướng trong thực đơn, mỗi loại năm xiên, biến bữa ăn khuya của hai người thành bữa tiệc dành cho tám người.
Chỉ tiếc rằng sức ăn của Lư Linh Vận không vì đống đồ ăn đầy ắp trên bàn mà tăng thêm chút nào. Kết quả là, Đổng Thạc từ vẻ mặt ăn uống vui vẻ đã chuyển thành vẻ mặt khổ sở, nhìn chằm chằm vào những xiên thịt cừu còn thừa trên bàn cứ như chúng là thuốc độc. Không biết liệu khi móc ví ra trả tiền, thuốc độc này có trở lại hình dạng vốn có của nó trong lòng anh hay không.
“Ợ ——” Đổng Thạc không chút hình tượng ngửa cổ ợ một tiếng, làm xong mới muộn màng nhận ra, lúng túng che mặt.
Lư Linh Vận không để ý đến anh, chỉ lẳng lặng nhìn về phía khách sạn Chuyển Tiếp.
“Sao thế? Gấp về à?” Đổng Thạc nhạy bén chú ý tới động tác của Lư Linh Vận, nhân cơ hội này gợi chuyện, xem như cho dạ dày nghỉ giữa hiệp.
Lư Linh Vận lắc đầu không trả lời, tay vô thức đặt lên túi ẩn trong quần.
“À,” Không biết tại sao, đầu óc Đổng Thạc dường như hoạt động nhanh hơn khi ăn no quá mức: “Em đang nghĩ, hành động bất đồng thuộc một thời không khác sẽ khiến tương lai thay đổi trên phạm vi lớn, khiến những gì được viết trong quyển sổ mà em của tương lai đưa cho em không còn tác dụng, đúng không?”
Lư Linh Vận hơi bất ngờ: “Cũng không hẳn, dây xích nhân quả không yếu như thế. Nhưng một số mắc xích sẽ thay đổi, chẳng hạn như quán đồ nướng này, ở một thời không khác, đêm nay chỉ là một buổi tối bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng ở thời không này, đêm nay sẽ thành đêm vô mánh nhất từ trước đến nay.” Nói đoạn, cô hất cằm chỉ thùng đựng que xiên nướng đã gần đầy ắp dưới chân.
“……”
“Hoặc ví dụ như,” May mà lời phũ phàng của Lư Linh Vận đêm nay có chừng có mực: “Thời không trước, giờ này có lẽ tôi đã về khách sạn từ lâu rồi.”
Quay về khách sạn, làm chuyện gì đó đủ để đảo lộn tương lai. Lư Linh Vận nhớ lại dòng chữ kinh người trong quyển sổ, nhưng cô không thể không thừa nhận, “nhìn trộm tương lai”, quả thật là điều mà cô dám làm, nếu không có chuyện bên lề tối nay, rất có thể cô đã thực hiện rồi. Dĩ nhiên, nhìn từ góc độ khác, chuyện bên lề đêm nay rất có thể là hậu quả khi phiên bản khác của mình “nhìn trộm”.
“Cũng phải.” Đổng Thạc gật đầu, anh hiểu nếu không có chuyện xảy ra một giờ trước, chắc chắn anh sẽ không nhanh chóng đối diện với cảm xúc trong lòng mình, càng sẽ không đưa ra quyết định như bây giờ: “Đúng rồi, anh chỉ hơi tò mò, chuyện của em thì anh hiểu sơ sơ rồi, nhưng quan hệ giữa em và Chuyển Tiếp, anh vẫn không rõ lắm. Chị họ của em cũng là nhân viên của Chuyển Tiếp à?”
“Chị Toa?” Lư Linh Vận không tại sao trọng tâm câu chuyện đột ngột chuyển hướng, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, chị ấy là cháu gái của sếp.”
“Cô ấy là cháu của ông chủ Chuyển Tiếp, em là em họ của cô ấy, cho nên em cũng là họ hàng của ông chủ Chuyển Tiếp sao?”
“Sao có thể chứ.” Lư Linh Vận phủ nhận ngay: “Cái danh chị họ chỉ là ngụy trang với người ngoài thôi, tôi và chị ấy không có quan hệ máu mủ.”
“Em vạch trần danh xưng này trước mặt anh, cho nên, anh không phải ‘người ngoài’ nữa.” Đổng Thạc vui vẻ gật đầu, tình cảm che mờ lý trí khiến anh hoàn toàn quên kết quả giám định người thân trước đây.
“Nhưng cũng không phải ‘người yêu’, cảm ơn.” Lư Linh Vận lạnh lùng đập tan tâm tư nhỏ bé của anh.
“……”
“Anh không phải người duy nhất biết năng lực của tôi.” Lư Linh Vận lại tàn nhẫn phá thêm một giấc mộng khác của Đổng Thạc: “Sếp và chị Toa cũng biết, nếu câu hỏi tiếp theo của anh là câu này.”
“…… Không có, anh không định hỏi.”
“Vậy xem như tôi cho không.” Lư Linh Vận nhún vai.
“……” Đổng Thạc buồn bực nhét hẹ vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: “Cho nên, ‘Chuyển Tiếp’ thật sự là chuyển tiếp, còn phòng Dị Sự thật sự là ‘dị sự’?”
“Anh biết phòng Dị Sự sao?”
“Làm ơn, anh là cảnh sát mà.”
“Cũng phải.” Lúc nói câu này, giọng điệu của Lư Linh Vận pha chút tự giễu không rõ lý do.
Không biết có phải vì giọng điệu đó hay không, cuộc trò chuyện giữa hai người đột nhiên dừng lại.
Đổng Thạc cúi đầu cắn tiếp một xiên đậu phụ nướng, còn Lư Linh Vận thì tiếp tục “trầm tư nhìn khách sạn”. Một đoàn du khách ăn xong rời khỏi quán đồ nướng, khiến không khí nhộn nhịp trở nên yên tĩnh hơn. Trên trời, vầng trăng tròn vằng vặc đã treo cao, ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt hai người, khiến họ bất giác cùng nheo mắt lại.
“Thật ra, mẹ em bị lừa bán đến nông thôn làm nàng dâu.” Bỗng, Đổng Thạc buôn xiên nướng xuống, lau miệng rồi nghiêm chỉnh ngồi thẳng, nói một câu như thế.
Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, nhìn Đổng Thạc thật lâu nhưng không nói lời nào.
“Anh đã xem hồ sơ vụ án của bà ấy, có vài điểm đáng lưu ý, nếu như em muốn nghe.” Không rõ Đổng Thạc đang toan tính điều gì.
“…… Tôi biết.” Giọng của Lư Linh Vận hơi khô khốc, cô uống cạn ly nước trước mặt, sau đó mới nói tiếp: “Ông ngoại từng nói.”
“Ông ngoại…… em?”
Lư Linh Vận gật đầu: “Nói là ông ngoại, nhưng tôi chỉ gặp ông vài tháng, vài tháng trong Tĩnh Giới. Sau đó, ông…… chết, vì cứu tôi mà chết, hoặc là, đang sống ở nơi nào đó còn đau khổ hơn chết.”
“……” Đổng Thạc không biết nên tiếp lời ra sau, mặc dù chuyện này có vô số thông tin quan trọng và điểm đáng ngờ, nhưng thời khắc này, anh không muốn đào sâu.
“Ông ấy nói hôm đó ông ấy vốn định tự lái xe đi đón bà ấy, ông ấy muốn cho bà ấy một bất ngờ, hơn nữa ông ấy nghe nói có một nam sinh rất thân thiết với bà ấy cũng đi chung chuyến tàu, thế nên ông ấy định tiện thể mời người đó về nhà, nhân tiện cảm ơn người đó chăm sóc con gái mình. Nhưng đơn vị đột nhiên gọi điện kêu ông ấy đi, ông ấy bận rộn nên quên đón con gái, đến khi nhớ ra, con gái đã mất tích……”
Lư Linh Vận vô thức lắc đầu hai cái, không rõ đang bày tỏ điều gì: “Từ khi công việc ngày càng bận rộn, mối quan hệ giữa ông ấy với bà ngoại cũng ngày càng tệ, ông ấy nói bởi vì ông ấy không quan tâm tới gia đình, lễ tết không về đã đành, sinh nhật con gái tổng cộng chỉ từng tham dự năm lần, hai vợ chồng không ly hôn cũng chỉ vì con gái.”
“Ông ấy nói lúc đó ông ấy đã bắt đầu suy nghĩ lại, từ bỏ một cơ hội thăng chức, dự định thường trú ở Kinh Châu để ở bên gia đình, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Con gái mất tích, cảnh sát tìm kiếm suốt một năm mà không có chút manh mối nào. Bà ngoại cũng vì chuyện này mà ly hôn với ông ngoại, ông ấy vừa mất hết ý chí vừa hận đời, cho nên mới……” Thành Tư Thời.
“…… Hồ sơ vụ án cũng ghi lại như thế.” Đổng Thạc do dự một lát rồi nói: “Đến khi chính thức điều tra vụ án, đã cách thời điểm mẹ em bị bắt cóc hơn mười năm. Cảnh sát mất rất nhiều công sức mới tóm gọn được băng nhóm tội phạm đó, nhưng vì thời gian điều tra cách xa thời điểm chúng ngừng hoạt động, bằng chứng không đủ, nên thủ phạm bị kết án rất nhẹ.”
“Theo lời khai của chúng, chúng nhắm vào mẹ em ở lối ra nhà ga. Lúc đó bà ấy cầm một chiếc điện thoại Motorola nắp gập, trông như đang gọi xe đến đón. Chúng lợi dụng ưu thế chiều cao, nhìn thấy số điện thoại mẹ em gọi, học thuộc số đó, lừa bà ấy rằng chúng là người của công ty ông ngoại em, bởi vì tài xế có việc đột xuất nên đổi người đến đón.”
“Mẹ em không hề nghĩ ngợi gì mà lên xe, vì những chuyện tương tự đã từng xảy ra trước đây. Nhưng nam sinh mà em nhắc đến, trong hồ sơ lại không hề có ghi chép gì về anh ta. Tất nhiên, đây chỉ là chuyện nhỏ. Điều anh quan tâm không phải điều này, mà là lựa chọn của bọn bắt cóc.” Đổng Thạc nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, vào thời đó, một chiếc Motorola nắp gập không phải ai cũng mua nổi, chưa kể lại là một học sinh dùng. Điện thoại đắt tiền, còn có xe riêng đưa đón, bọn bắt cóc không thể nào không nhận ra gia cảnh bà ấy giàu có.”
“Băng nhóm tội phạm đó không chỉ tham gia buôn người, mặc dù bằng chứng không đủ, nhưng theo các ghi chép lúc đó, bọn chúng cũng từng thực hiện các vụ bắt cóc tống tiền. Mà mẹ của em xem như con nhà giàu, với giáo dục cẩn thận từ ông bà ngoại em, khả năng bà ấy không đề nghị lấy tiền chuộc thân khi gặp nguy hiểm thật sự không cao.”
“Một đứa bé nhà giàu, một gia đình sẵn sàng dùng tiền chuộc con mình, tại sao bọn chúng lại lựa chọn bán bà ấy đến nông thôn làm vợ, mà không trực tiếp đòi tiếp chuộc? Mẹ em bị bắt cóc lúc hai mươi tuổi, so với buôn bán trẻ con hoặc trẻ vị thành niên thì rủi ro cao hơn nhiều, hơn nữa đối tượng người mua cũng không cao.”
“Một bên là buôn bán lợi nhuận thấp, rủi ro cao; một bên là kiếm bộn không lỗ, thậm chí bên trả tiền có thể vì dàn xếp ổn thỏa mà không báo cảnh sát, tại sao bọn chúng lại chọn cái đầu tiên? Xem như là ‘hàng theo đơn đặt’ — tức là nhận được đơn hàng với yêu cầu cụ thể rồi mới ra tay, thì so với bắt một cô gái nhà giàu có thể kéo theo cả một đội ngũ luật sư và một đống cảnh sát bạn bè họ hàng giàu có, chúng nên chọn một cô gái nhà bình thường thì mới hợp lý chứ.”
“Vậy, anh nghĩ trong chuyện này có uẩn khúc gì sao?” Lư Linh Vận cố ý hỏi.
“Có lẽ vậy.” Anh nhìn Lư Linh Vận: “Còn em?”
“…… Tôi không biết.” Cô lắc đầu: “Nhưng không phải chưa từng nghĩ tới. Bà ấy bị bắt cóc vào tháng 4 năm 1995, tháng 5 bị đưa đến nhà họ Lý, tháng 2 năm 1996 thì tôi ra đời. Quả thật……” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Chắc anh nghe Tường Bình nói rồi đúng không? Trong thôn có lời đồn rằng tôi không phải con ruột của Lý Phúc.”
“…… Ừ.”
“Lời đồn đó bắt nguồn từ đây, vì thời gian quá sát sao. Sát sao đến mức không tìm ra được sơ hở. Không phải con ruột ông ta,” Cô chợt bật cười: “Tôi thật sự từng mong nó là sự thật……”
Đổng Thạc không biết nên nói gì.
“Nhưng mặt khác, tôi lại không mong chuyện này có ‘uẩn khúc’.” Lư Linh Vận chợt nói tiếp: “Một chuyện mà tôi đã mất nửa đời người để chấp nhận, tôi không muốn lại mất thêm nửa đời còn lại để phủ định nó, sau đó chấp nhận một sự thật khác kinh khủng hơn.”
“……”
“Tuy nhiên tôi không thể không tìm hiểu.” Cô lại đổi giọng, nhìn Đổng Thạc: “Trong số những kẻ bắt cóc năm đó, còn ai còn sống không?” Biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
Không thể không tìm hiểu, bởi vì tôi ở một thời không khác đã tìm hiểu. Nghĩ như vậy, Lư Linh Vận chạm vào quyển sổ đen trong túi ẩn, lặng lẽ chờ câu trả lời của Đổng Thạc.