Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 72: Chương 72



“Sao vậy?” Trên xe đến Lật Nam, khóe mắt của Đổng Thạc liếc nhìn Lư Linh Vận ngồi ở ghế phụ lái, hỏi.

Lư Linh Vận lắc đầu, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời. Cảm nhận được luồng khí nặng nề khó diễn tả bằng lời tỏa ra từ Lư Linh Vận, Đổng Thạc hiểu ý không hỏi thêm nữa, chuyên tâm lái xe.

Có lẽ là do kỳ nghỉ Quốc Khánh dài, cho dù là vào buổi sáng còn tờ mờ sương như thế này, sáu làn đường cao tốc đã bị tắc nghẽn, phải chạy với tốc độ như xe đạp. Đổng Thạc buồn chán ngáp dài, gõ gõ vào vô lăng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Lư Linh Vận.

Sau tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, mối quan hệ giữa hai người lẽ ra đã có sự thay đổi về chất, nhưng trên thực tế, cho đến khi Lư Linh Vận đề nghị Đổng Thạc đưa cô đi gặp Bang Cổ Phạm, Đổng Thạc vẫn luôn tự cho rằng sự “thay đổi” này đã xảy ra. Nhưng bây giờ, anh lại không chắc chắn nữa, anh thậm chí bắt đầu cảm thấy tất cả những gì tối qua chỉ là do anh đơn phương tình nguyện.

Nhưng dù biết như thế, anh như trở thành tên ngốc không rành thế sự, vậy mà lại bằng lòng “đơn phương tình nguyện” như vậy. Ít nhất, cô đã bắt đầu chủ động để anh nhúng tay vào chuyện của cô rồi, chẳng phải sao?

“Chỉ là……” Đúng lúc Đổng Thạc đang suy nghĩ lung tung, Lư Linh Vận đột nhiên lên tiếng: “Đôi khi chuyện ập đến quá nhiều, không biết nên tin cái gì, không nên tin cái gì. Chuyện gì cũng như có hai mặt, người nào cũng như có hai lòng.”

Đổng Thạc bất ngờ đến mức không nói được gì.

Lư Linh Vận cũng không có ý định để Đổng Thạc lên tiếng: “Hoài nghi rồi lại hoài nghi, bản thân liền mất đi chủ kiến, chuyện gì cũng không chắc chắn. Giống như bây giờ.” Cứ như quên trong xe có người, cô lẩm bẩm một mình: “Tôi cũng không biết mình có nên đi chuyến này hay không. Cái gì là thật? Cái gì là giả? Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Tôi nên tin vào điều gì?”

“…… Thật ra,” Đổng Thạc vắt óc suy đoán ngọn nguồn của những lời này của Lư Linh Vận, bắt đầu cẩn thận lựa lời: “Theo góc độ cá nhân của anh, tuy rằng bệnh nghề nghiệp khiến anh quen nghi ngờ mọi thứ, nhưng thực tế trong lòng anh, so với hoài nghi, anh lại muốn tin tưởng hơn. Cho nên, mỗi khi anh không biết phải làm gì, anh sẽ chọn tin tưởng, sau đó dựa vào trực giác, làm chuyện mà mình cho là đúng.”

“Tin tưởng, tại sao?” Lư Linh Vận quay sang nhìn anh, hỏi.

“Bởi vì nghi ngờ mệt mỏi hơn tin tưởng rất nhiều.” Ánh mắt hai người chạm nhau, “Vì bất kỳ người hay sự việc nào cũng đều có hai mặt, vậy thì chi bằng tạm thời tin tưởng một chút, đợi chân tướng đến, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn cũng không muộn mà, đúng không?”

“…… Cũng phải.” Lư Linh Vận thu hồi ánh mắt: “Vậy……. ‘bị phản bội’ và ‘phản bội’, anh cảm thấy cái nào khó chịu hơn?”

Đổng Thạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Vậy phải xem đối phương là ai.”

“Trưởng bối, vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là người thân, nhưng thực tế đối phương không có bất kỳ nghĩa vụ nào phải chịu với tôi, tôi cũng không có quyền yêu cầu đối phương làm gì.” Dừng lại một chút, cô bổ sung: “Suy cho cùng, tôi chỉ luôn đơn phương hưởng lợi còn không biết phúc thôi.”

“Em đã xem đối phương như thế,” Đổng Thạc dừng xe giữa dòng xe di chuyển chậm như ốc sên, quay sang nhìn Lư Linh Vận một cách nghiêm túc: “Đáp án là gì, chẳng phải em đã sớm biết rồi sao?”

“Biết thì biết, nhưng từ miệng người khác nói ra, luôn không giống nhau.” Như thể cảm thấy ánh mắt của Đổng Thạc hơi chói mắt, Lư Linh Vận theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, nói bằng giọng rất nhỏ.

“Phản bội, khó chịu hơn.” Đổng Thạc nói ra đáp án.

“Đúng vậy, phản bội khó chịu hơn.” Lư Linh Vận tựa vào lưng ghế, lẩm bẩm: “Chuyện này đã được định sẵn từ rất lâu rồi, tôi không thể nào phản bội ông ấy. Cho dù ông ấy nói gì, cuối cùng tôi cũng sẽ làm theo, cho nên ông ngoại không muốn tôi tìm ông ấy…… Nhưng nếu đã như vậy, ông ấy biết rõ như vậy, tại sao còn……” Cô sờ vào nửa sợi dây chuyền giấu trong cổ áo, cảm nhận những đường vân không thể hiểu nổi trên đó.

Vừa nói, Lư Linh Vận vừa nhắm mắt lại, giọng nói càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn, giống như đã ngủ thiếp đi. Đổng Thạc nghe bằng tai nhìn bằng mắt, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ điều chỉnh gió điều hòa trong xe nhỏ lại.

———

Khi Lư Linh Vận và Đổng Thạc đến con hẻm nhỏ theo địa chỉ, thời gian đã đến giữa trưa. Mặc dù không khí đầu thu vốn mát mẻ, nhưng ánh mặt trời lại nhất quyết không chịu yếu thế vào giữa trưa. Khi hai người gạt dây phơi quần áo chằng chịt, leo qua khung sắt tránh người, tìm thấy căn phòng thuê mười mấy mét vuông mà Bang Cổ Phạm ở, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Bang Cổ Phạm thực ra đã rửa tay gác kiếm từ năm sáu năm trước khi vụ án bắt cóc chính thức bắt đầu điều tra. Ông ta cầm tiền bất chính mua nhà, cưới vợ, sinh con trai, sống những ngày tháng khá tốt, cho đến khi đột ngột bị tống vào tù.” Đổng Thạc vừa đi vừa giới thiệu.

“Gia cảnh vợ ông ta vốn không tệ, trước khi kết hôn còn là thành phần tri thức xí nghiệp nhà nước hoàn toàn độc lập về kinh tế, căn bản không biết những việc làm trước đây của chồng. Vì vậy khi chuyện năm đó bại lộ, vừa biết được sự hiểm ác của người đầu ấp tay gối, bà ta lập tức làm thủ tục ly hôn, dẫn con về nhà mẹ đẻ. Thề đoạn tuyệt với Bang Cổ Phạm, cả đời không qua lại.”

“Đợi đến khi Bang Cổ Phạm ra tù, tất cả bất động sản, tiền bạc phi pháp, nên sung công thì đều sung công, nên bồi thường thì đều bồi thường, cha mẹ đã qua đời, vợ con cũng thành người xa lạ. Ông ta không có nơi nào để đi, đành phải về quê dùng số tiền ít ỏi còn lại thuê một căn nhà, chính là chỗ này.” Vừa nói, Đổng Thạc vừa đưa tay gõ lên cánh cửa sắt đã rỉ sét trước mặt.

“Cửa đã mở.” Lư Linh Vận nói.

Động tác của Đổng Thạc khựng lại, anh nhìn chằm chằm vào mặt Lư Linh Vận một lúc lâu, mới đột nhiên ý thức được ý tứ trong lời nói của cô. Anh đẩy mạnh cửa bước vào nhà, vừa nhìn xung quanh, vừa chú ý dấu chân của mình. Lư Linh Vận thì từ đầu đến cuối đều khoanh tay đứng ngoài cửa, không bước vào.

Trong phòng không có chút ánh sáng nào, ngay cả ánh mặt trời chói chang bên ngoài song cửa cũng lực bất tòng tâm với căn phòng chật hẹp, âm u này. Phòng rất bẩn, rất tối, rất ẩm thấp. Nếu để ý kỹ, có thể nghe thấy vài tiếng sột soạt của động vật nào đó, có thể ngửi thấy mùi chua thối của thức ăn ôi thiu.

Và sâu trong căn phòng này, trên một chiếc ghế đen, một ông lão tóc bạc trắng gầy trơ xương, khóe miệng hơi méo, đang ngồi trên đó. Ông lão đã tắt thở, giống như một mảnh vải rách bị phơi khô, rũ xuống phía sau lưng ghế. Giống như những gì được viết trong quyển sổ đen kia, giống như những gì Lư Linh Vận của thời không đã biến mất từng mơ thấy.

Sau khi kiểm tra hơi thở và mạch đập, Đổng Thạc lắc đầu với Lư Linh Vận đang đứng ở cửa. Sau đó, anh vừa bước theo dấu chân lúc đến, vừa gọi điện thoại cho cục cảnh sát địa phương.

———

Đợi đến khi hoàn thành các thủ tục lấy lời khai và một loạt các thủ tục khác, hai người lên đường trở về thì mặt trời đã có xu hướng lặn. Thế là, chiếc xe con buổi sáng đón ánh bình minh từ Kinh Châu chạy đến Lật Nam, cứ như vậy lại đón ánh hoàng hôn trở về.

Mặc dù Đổng Thạc hoặc ít hoặc nhiều đã đoán được tiền căn hậu quả, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe Lư Linh Vận chính miệng nói rõ. Nào ngờ, câu hỏi của anh chưa kịp thốt ra thì điện thoại của Lư Linh Vận reo lên. Cũng may cuộc gọi không kéo dài, Lư Linh Vận chỉ nghe đối phương nói một tràng dài, sau đó “vâng” một tiếng rồi cúp máy.

“Là ông chủ của Cố Tương.” Cất điện thoại, Lư Linh Vận giải thích.

“Cố Tương? Quán ăn Hồ Nam? Chẳng phải em không làm ở đó nữa sao?” Đổng Thạc hỏi.

“Ừm, ở đó có trạm xăng, dừng lại chút đi.” Lư Linh Vận chỉ vào tấm bảng “Thành phố Lật Nam hoan nghênh quý khách”, nói một câu không liên quan.

“Đi vệ sinh hả?” Đổng Thạc không suy nghĩ nhiều lập tức nghe lời tấp xe vào lề đường: “Cũng phải, sắp lên cao tốc rồi, trạm dừng chân ở Lật Nam ít đến đáng thương.”

“Cảm ơn.” Lư Linh Vận nói, vừa tháo dây an toàn vừa chuẩn bị xuống xe.

“Vậy, Cố Tương làm sao thế? Bảo em đến giúp trong kỳ nghỉ Quốc Khánh à?” Đổng Thạc hỏi trước khi cô xuống xe.

“Ừ.” Lư Linh Vận gật đầu: “Bảo là ông chủ và mấy anh em đánh nhau vì vấn đề dưỡng lão của cha mẹ, gãy tay rồi. Lễ Quốc Khánh khách nhiều nhân viên ít, ông chủ bị như thế nên căn bản không làm gì được.”

“Cho nên mới nhờ em?” Nghe giọng của Đổng Thạc, như đang bất bình giùm Lư Linh Vận: “Em đồng ý?”

“Ừm. Nhưng anh yên tâm, chỉ buổi tối đến giúp một tay thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc ở cục cảnh sát.” Bản thân Lư Linh Vận dường như không hề cảm thấy uất ức.

“Sẽ không ảnh hưởng đến công việc ở cục cảnh sát.” Đổng Thạc tức giận đến bật cười: “Em có ba đầu sáu tay, một ngày bốn mươi tám tiếng chắc, có thể bưng trà rót nước rửa bát trong nhà hàng sau khi thời gian ngừng trôi sao?”

“Ý tưởng không tồi,” Lư Linh Vận cố ý gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc: “Lần sau có thể thử, chỉ cần có thể dịch chuyển tức thời mà không dọa khách chạy mất là được.” Vừa nói vừa xuống xe, “Tôi đi một lát rồi quay lại.” Chào xong, dường như cô cúi đầu nhìn thời gian, sau đó mới chạy về phía trạm xăng.

Đến khi thấy bóng lưng của Lư Linh Vận biến nhỏ như một quả dưa chuột, Đổng Thạc mới chợt nhớ ra rằng mình đã quên hỏi chuyện chính. Anh bực bội vỗ xuống ghế một cái, sau đó một tay chống trán, ngắm nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của Lư Linh Vận đang chạy về phía nhà vệ sinh, dường như nếu nhìn chằm chằm như vậy thì Lư Linh Vận sẽ về sớm hơn, Lư Linh Vận về sớm hơn thì anh sẽ không quên chuyện chính nữa.

Nhưng Lư Linh Vận lại không đi về phía nhà vệ sinh, mà sau khi liếc nhìn tiệm rửa xe bên cạnh, cô chợt thay đổi lộ trình đi về phía đó. Hàng cây xanh bên đường vừa vặn che khuất tầm nhìn của Đổng Thạc, anh không biết điều gì đã khiến Lư Linh Vận thay đổi điểm đến. Nhìn bóng dáng Lư Linh Vận biến mất sau hàng cây, thế mà Đổng Thạc chợt có linh cảm bất an, tay chân lạnh toát đẩy cửa xe bước ra ngoài.

Đổng Thạc cũng không biết đây là loại dự cảm gì, anh chỉ biết, anh phải qua đó.

Phía bên kia, ở nơi Đổng Thạc không nhìn thấy, Lư Linh Vận giống như Lư Linh Vận ở thời không trước, chìa tay về phía cô bé ăn xin. Chỉ là, ở góc độ cô bé không nhìn thấy, tay kia của Lư Linh Vận đã ấn vào phần mềm báo động khẩn cấp một chạm mà Đổng Thạc bảo cô cài vào điện thoại cách đây không lâu.

Hai tay nắm chặt, có thứ gì đó đâm thủng da Lư Linh Vận, có thứ gì đó chảy vào cơ thể Lư Linh Vận. Giống như lần trước, chân Lư Linh Vận mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại, lập tức mất đi ý thức; nhưng cũng khác với lần trước, bởi vì lần này, cô đã ấn nút báo động, mà phía sau cô, Đổng Thạc đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.