Trời đã tối.
Người đàn ông đen gầy ngồi trong văn phòng, qua cửa sổ, trông thấy Lương Phái Hào đeo balo ra ngoài: “Lại đi chơi net hả?” Lập tức mở cửa sổ thò đầu ra hỏi.
“Liên quan gì đến chú?” Lương Phái Hào trả lời, thậm chí không nhìn ông ta.
“Ê, thằng nhãi kia, có tin tao thay cha mày đánh chết mày không?” Người đàn ông đen gầy la lối trước cửa sổ, nhưng hai chân không hề có ý di chuyển.
Lương Phái Hào khinh thường liếc một cái rồi đi xa.
Ra khỏi địa bàn công ty cho thuê xe, đến giao lộ, Lương Phái Hào cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó vẫy tay với những chiếc xe đang chạy trên đường.
Thật ra, cậu ta không nhắm vào chiếc xe cụ thể nào mà chỉ thử vận may thôi, bởi vì cậu ta biết giao lộ này rất gần trạm xe điện ngầm, cho nên cứ đến giờ này, thường có mấy chiếc xe tư nhân không có giấy phép chạy tới đón khách kiếm thêm thu nhập. Loại xe này nhìn người làm việc cho nên hay hét giá cao, nhưng chỉ cần nắm được điểm yếu không giấy phép của đối phương mà cò kè thêm bớt một hai, thì có thể mặc cả được một cuốc xe giá hời.
Đây là phương tiện đi lại thứ hai của Lương Phái Hào ngoài việc lén lút lái xe của công ty chú mình, nhưng bởi vì sau khi lén lái xe đều phải dùng năng lực để phi tang dấu vết, nên trừ phi tham gia thứ mà cậu ta tự cho là “khảo hạch đặc công”, hoặc chấp hành thứ mà cậu ta cho là “nhiệm vụ sơ cấp”, cậu ta thường sẽ không làm thế. Dù sao đi chăng nữa, chính cậu ta — kẻ “nuôi” một đám “đặc công dự bị” chẳng biết thật lòng hay giả dối, cũng hiểu thế nào “hiệp nghị bảo mật”.
Hiện tại cậu ta ra tiệm net, một là để triệu tập bọn “đặc công dự bị”, mở cuộc họp về chuyện “bắt được phản đồ” tuần trước để lập uy; hai là nơi giam giữ “phản đồ” tình cờ gần tiệm net, cậu ta định bụng tiện đường ghé qua xem một chút.
Thật ra cậu ta đã lờ mờ ý thức được đám cảnh sát loài người có mắt không tròng kia hình như đang để mắt tới mình, nhưng cậu ta vẫn chẳng hề lo lắng, bởi vì khi ra vào “cứ điểm” và “điểm giam giữ” cậu ta đều dùng năng lực, lũ người phàm ngu ngốc kia căn bản chẳng phát hiện được gì, đợi đến khi lũ ngu ngốc ấy điều tra mãi mà chẳng điều tra được gì, tự nhiên sẽ từ bỏ thôi.
Ngay lúc Lương Phái Hào đang nghiêm túc suy nghĩ về “đại sự liên quan đến sự tồn vong của nhân loại”, một chiếc xe dừng trước mặt cậu ta. Cậu ta chẳng nghĩ ngợi gì mà lên xe, nói địa chỉ sau đó khăng khăng chốt giá “mười tệ”. Kỳ lạ là, người tài xế này chẳng hề cò kè mặc cả mà thẳng thừng đồng ý.
Lương Phái Hào hơi ngạc nhiên, nhưng không để bụng, vì xưa nay cậu ta vốn chẳng đặt nhân loại tầm thường vào mắt. Từ khi từ “đặc công dự bị” trở thành “đặc công chính thức” cho đến nay, chuyện duy nhất cậu ta để bụng, chỉ có “phản đồ” bị cậu ta hạ gục dễ như trở bàn tay dạo trước mà thôi.
Thật ra, khi vừa ý thức được sự tồn tại của “phản đồ” có năng lực giống mình, Lương Phái Hào hơi căng thẳng, mà khi giao thủ với “phản đồ” nọ, phát hiện tư cách đặc công của đối phương già dặn hơn mình, cậu ta không khỏi toát mồ hôi lạnh. Chỉ tiếc, “phản đồ” chung quy vẫn là “phản đồ”, tuy đối phương có thâm niên và kinh nghiệm phong phú, nhưng năng lực lại kém xa Lương Phái Hào, Lương Phái Hào vừa chuyển động một chút, đã biến đối phương thành tù nhân của mình.
Trên đường đi, Lương Phái Hào một mặt thích thú hồi tưởng lại vài giây giao chiến đặc sắc với “phản đồ”, một mặt suy nghĩ xem nên cho “phản đồ” nếm mùi đau khổ thế nào mới đủ. Không sai, đối với cách xử lý “phản đồ” hiện tại, Lương Phái Hào hoàn toàn không hài lòng, giam cầm linh hồn trong khối đá vĩnh cửu bất hủ gì đó, đối phương đau khổ thật đấy, nhưng mình chẳng nhìn thấy cũng chẳng cảm nhận được, phải chăng quá vô vị? Cậu ta muốn tìm vài tư hình k1ch thích một chút, để “phản đồ” kia……
“Dừng.” Một giọng nói bất thình lình xông thẳng vào não Lương Phái Hào.
Ngay sau đó, xe dừng lại, tiếng động cơ biến mất, ngay cả tiếng pháo chúc mừng nào đó luôn thoắt ẩn thoắt hiện từ lúc lên xe đến giờ cũng im bặt. Lương Phái Hào giật mình, ngẩng đầu nhìn thời gian trên bảng điều khiển, lại phát hiện thời gian dừng lại ở 7:55. Cậu ta luống cuống mò mẫn tay nắm cửa, lại phát hiện dù kéo thế nào, tay nắm cũng không thể nào kéo ra được.
“Mày……”
“Lương Phái Hào,” Người tài xế vẫn luôn im như thóc bỗng lên tiếng. Lúc này, Lương Phái Hào mới muộn màng phát hiện, tài xế kia thế mà mặc áo choàng đen trùm kín từ đầu đến chân. Tài xế từ tốn nghiêng đầu về phía Lương Phái Hào, nhưng mũ áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, khiến người nọ như sứ giả địa ngục dưới ánh đèn lờ mờ: “Đúng không?” Đối phương hỏi.
“Anh…… là……” Lương Phái Hào theo bản năng rụt người vào góc ghế: “Ai?” Lúc này mới nói xong cả câu.
“Lương, Phái, Hào,” Tài xế lại chẳng hề có ý định trả lời câu hỏi của cậu ta: “Đúng không?” Giọng nói trầm thấp trong không gian chật hẹp này vậy mà lại hệt như có tiếng vọng lại.
“…… Đúng vậy.” Lương Phái Hào nổi hết da gà da vịt, đáp: “Anh…… là……” Chẳng hiểu sao, nói nửa chừng, Lương Phái Hào đổi cách xưng hô: “Ngài là……”
Tài xế không trả lời, mà lấy thứ gì đó ra từ trong áo choàng, như lệnh bài cầm trong lòng bàn tay, huơ huơ trước mặt Lương Phái Hào.
Thứ đó màu bạc, nhưng không phải kiểu “bạc” do ánh sáng phản xạ vào giác mạc, mà nó có bản chất “bạc”, dù ở nơi nào, dù tia sáng tới màu gì, bản chất của nó vẫn là “màu bạc”. Nó trông như được làm bằng kim loại, nhưng lại không phản quang như kim loại. Trên bề mặt có chữ gì đó mà Lương Phái Hào không hiểu, nhưng không phải khắc, mà là “chữ” ấy vốn nằm trong thuộc tính vật chất.
Lương Phái Hào giật mình, cậu ta chưa từng thấy thứ gì như thế, nhưng lại dễ dàng mường tượng ra ý nghĩa của nó. Bởi vì trước nay cậu ta luôn như thế, dù là lần đầu tiên vung tay biến cha mẹ mình thành hai bàn tay máu vào một buổi tối âm u, hay sau này phát hiện mình có thể xuyên qua khe hở thời gian.
Vậy nên, lần này, cậu ta xem người tài xế này là đồng loại của mình, thậm chí, là “cấp trên”.
Cậu ta bật người ngồi thẳng dậy, tay phải đấm vào ngực: “Hail eliminator!”
“Hail eliminator!” Tài xế uể oải làm động tác tương tự, sau đó thu tay về.
“Sếp…… sếp.” Cậu ta rụt cổ lại: “Tôi……”
“Sếp?” Cách xưng hô cung kính của Lương Phái Hào dường như không làm người tài xế hài lòng: “Sao ta không nhớ, bắt đầu từ khi nào mà một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch có thể gọi mình là sếp nhỉ?”
“Báo cáo sếp.” Câu nói này như chạm vào vảy ngược của Lương Phái Hào, khiến cậu ta ưỡn cổ lên, nâng cao giọng: “Tôi đã vượt qua bài kiểm tra giữa tháng mười năm nay, trở thành đặc công chính thức trong biên chế! Hiện tại đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thứ nhất, nhiệm vụ thứ hai đang trong quá trình chấp hành!”
“Ồ?”
“Nhiệm vụ số hiệu ‘một’, mục tiêu thi hành là nhân loại mang bí danh huấn luyện viên Quân, hiện đã đền tội!” Cứ như sợ đối phương không tin, Lương Phái Hào đứng lên: “Nhiệm vụ số hiệu ‘hai’, mục tiêu thi hành là nhân loại mang bí danh Đới Sâm, lần xuất kích trước bị phản đồ can thiệp, vẫn chưa thành công.”
“Phản đồ?” Dường như tài xế hơi nhíu mày.
“Đúng vậy, sếp. Tôi đã giam giữ phản đồ ở nơi an toàn……”
“Tại sao không báo lên cấp trên?” Tài xế không khách khí ngắt lời cậu ta.
“Chuyện này……”
“Còn nữa,” Tài xế hỏi: “Hai mục tiêu mà mi vừa nói, có tuân theo quy trình chính quy không? Hay là……” Giọng điệu vốn đã âm trầm của tài xế trở nên nguy hiểm hơn: “Từ hồ sơ ghi chép, dường như mi và bọn họ có ân oán cá nhân.”
“Chuyện này……” Lương Phái Hào căng thẳng đổ mồ hôi lạnh.
“Hơn nữa nếu ta nhớ không nhầm, đối tượng đầu tiên mà mi xử lý sau khi có năng lực chính là……”
“Vì bọn chúng đáng chết!” Lương Phái Hào đột nhiên gầm lên ngắt lời đối phương: “Hơn nữa, có câu ‘vì việc nước quên việc nhà’, chẳng lẽ đây không phải lý do tổ chức chọn tôi? Tôi trung thành và tận tâm với tổ chức……”
“Phản đồ mà mi nói, hiện đang bị giam ở đâu?” Tài xế không cho Lương Phái Hào nói hết câu.
“Ở……” Lương Phái Hào mở miệng định trả lời, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy một con chim đậu trên đèn đường bên ngoài cửa sổ, một con chim đang cử động.
Lương Phái Hào dừng lại ở động tác há miệng trả lời, nhưng không phát ra âm thanh tiếp theo. Đồng tử của cậu ta giãn lớn, ánh sáng phản chiếu trong đồng tử từ kinh ngạc chậm rãi chuyển thành phẫn nộ.
Cậu ta đấm một quyền vào cửa kính xe, lại đạp một cú vào lưng ghế lái: “Mày, chơi, tao.” Cậu ta nhìn chằm chằm tài xế, gằn từng chữ một, trong mắt dường như có thể phun ra lửa.
Tài xế, hay nói đúng hơn là Đổng Thạc, người mặc chiếc áo choàng lố bịch, đóng kịch với thằng nhóc hư hỏng kia nửa ngày, ngay khi phát hiện mình bị lộ, lập tức đẩy cửa xe chạy ra ngoài trước khi ngón tay rớm máu của Lương Phái Hào đưa tới, tạm thời tránh được số phận bị hóa đá cùng với Lư Linh Vận.
“Hả? Chạy trốn?” Vẻ mặt lúc nãy còn như cún con ấm ức của Lương Phái Hào, đột nhiên nhếch khóe miệng, biến thành sói con xù lông thẹn quá hóa giận: “Mày tưởng rằng nhốt tao trong xe thì tao không làm gì được mày sao?”
Đổng Thạc không trả lời mà nhìn chằm chằm Lương Phái Hào. Anh phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mà trên ngực trái của Lương Phái Hào xuất hiện ánh sáng màu xanh, ánh sáng chầm chậm lan tỏa, cuối cùng hóa thành dáng vẻ như huy hiệu đồng hồ cát.
Màu xanh, huy hiệu, đồng hồ cát.
Tư Thời, Đổng Thạc nghĩ đến từ này. Hóa ra, huy hiệu trên người Tư Thời, chỉ xuất hiện khi cố gắng sử dụng năng lực.
Nhưng ý thức được điều này thì có ích lợi gì? Hiện tại vở kịch đã đổ bể, Đổng Thạc và Tư Thời Lương Phái Hào chỉ cách nhau một lớp cửa sổ xe mong manh — thứ mà Lương Phái Hào chỉ cần vung tay là có thể biến thành tro bụi.
Phải làm sao đây? Đổng Thạc nắm chặt ống tiêm và mặt dây chuyền mà Lư Linh Vận để lại, mặc kệ mồ hôi trên trán chảy xuống mắt.