“Nhưng mà,” Lư Linh Vận lén cúi đầu, che giấu nụ cười nơi khóe môi: “Cảm ơn.”
“Hả?” Đổng Thạc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn anh.” Lư Linh Vận ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Đổng Thạc, nhấn mạnh từng chữ: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Hai mắt Đổng Thạc sáng lên, ánh sáng chứa đựng đủ loại cảm xúc lấp lánh rồi cuối cùng hóa thành đắc ý ngọt ngào: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, anh hùng cứu mỹ nhân, vinh hạnh của anh mà.” Cười đến mức lộ ra hàm răng trắng đều.
“……” Không biết có phải ảo giác của Lư Linh Vận hay không, sau chuyện này hình như Đổng Thạc càng ngứa đòn hơn.
“Nhưng mà,” Nụ cười trên mặt Đổng Thạc thu lại, thay vào đó là chút ngượng ngùng xen lẫn các loại cảm xúc ngổn ngang: “Đây là lần đầu tiên em chủ động nói chuyện của mình với anh, còn dẫn anh đến đây nữa.”
“Cho nên?” Lư Linh Vận biết Đổng Thạc chưa nói hết ý.
“Cho nên,” Quả nhiên, sau khi thành công một lần, lần này Đổng Thạc không hề do dự, trực tiếp nắm lấy tay Lư Linh Vận lần nữa: “Em đồng ý rồi phải không?”
“Đồng ý cái……” Chữ “gì” còn chưa kịp thốt ra, Lư Linh Vận đã tự đoán được đáp án, cô vội rụt tay lại, ho khan hai tiếng rồi giả vờ nhìn đồng hồ: “A, không còn sớm nữa, phải nhanh xuống núi thôi.” Nói xong, cô quay đầu chạy biến vào rừng cây với tốc độ chạy nước rút, thậm chí quên mang theo balo.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của Lư Linh Vận, Đổng Thạc cười khổ lắc đầu, đành phải xách hai balo đuổi theo. Vừa đuổi theo bóng dáng phía trước, anh vừa tự an ủi mình: Cố lên, cố lên.
——
Không biết Lư Linh Vận quên balo vì bận trốn “tình”, hay là cố ý hãm hại Đổng Thạc, mà cô thật sự cứ thế trổ hết tài năng phóng xuống núi, bỏ lại Đổng Thạc vác hai balo thở hồng hộc phía sau.
Đến khi Đổng Thạc lấm lem bùn đất trở lại khu du lịch, sắc trời đã tối mịt. Anh đổi vai vác hai balo, chậm rãi bước đi tìm kiếm bóng dáng của Lư Linh Vận, vừa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, dự định đuổi theo, thì bị một người từ phía sau lao tới chặn đường.
“Thạc Thạc!” Người đến không nói hai lời, trực tiếp vượt qua balo, nhào vào lòng Đổng Thạc.
Mà cùng lúc đó, bóng lưng nghi là Lư Linh Vận ở cách đó không xa vừa vặn nghe thấy tiếng động, quay người lại, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó.
“Không phải……” Đổng Thạc theo bản năng mở miệng muốn giải thích với Lư Linh Vận.
Nhưng bị người kia ngắt lời: “Thạc Thạc, cậu làm gì thế, sao lâu như vậy không liên lạc với tớ?” Vừa nói, cô nàng vừa không biết xấu hổ tận dụng ưu thế chiều cao không cao lắm của mình, cọ đầu vào ngực Đổng Thạc, khiến anh đầu óc quay cuồng, hai tay giơ lên không biết đặt vào đâu.
“Thạc Thạc.” Cô gái xen ngang cuối cùng cũng cọ xong, lại không hề kiêng dè nắm lấy tay Đổng Thạc lắc lư: “Đã bảo tớ vừa xuống xe thì cậu sẽ đến đón mà?”
“Ờm.” Sau khi chậm chạp lỡ mất vài nhịp, Đổng Thạc cuối cùng cũng phục hồi khả năng ngôn ngữ: “Tớ nói khi nào…… ủa, sao cậu ở đây?”
“Đi du lịch chứ sao nữa? Trước đó chẳng phải đã gọi điện thoại nói với cậu rồi sao? Tớ tưởng cậu sẽ đến đón tớ, kết quả, hừ, người nào đó lại quên sạch sành sanh, đáng ghét chết đi được! Có tin tớ mách dì không?”
“Ờ……” Đổng Thạc cố gắng rút bàn tay bị nắm lại, nhưng càng rụt thì càng bị kéo chặt. Anh có tật giật mình liếc nhìn hướng Lư Linh Vận đang đứng, chỉ thấy cô nhướn mày hóng hớt.
“Cậu biết không, lúc nãy ở trạm xe tớ sợ chết khiếp! Đều tại cậu không đến đón tớ!” Giọng nói the thé của cô gái suýt chút nữa đâm thủng màng nhĩ Đổng Thạc.
“Sao…… sao vậy?” Mặc dù tai đau muốn chết, nhưng Đổng Thạc — người dĩ hòa di quý ai ai cũng biết, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa như máy điều hòa không khí hỏi.
“Ngay trên con đường đối diện với con đường mà tớ đón xe, có bốn cô gái đang đi bộ, đột nhiên một gã đàn ông xông ra từ trong hẻm, cầm dao đâm cô gái gần nhất! Đâm xong hắn cũng không chạy, cảm thấy một nhát chưa đủ, bèn ấn người ta lên vách tường rồi đâm tiếp, vừa đâm vừa cười, tiếng cười to đến mức tớ đứng bên kia đường còn nghe rõ ràng!”
Càng nói càng kích động: “Mấy người bạn của cô gái bị đâm muốn cứu người, nhưng lại sợ dao nên không dám đến gần, người đi đường xung quanh cũng chỉ dám đứng xa xa chụp ảnh báo cảnh sát. Đến khi cảnh sát khống chế được tên điên kia thì cô gái đã……” Lắc đầu, cứ như làm thế có thể xua tan hình ảnh đó ra khỏi đầu: “Máu me đầy đất đầy tường……”
“Cậu nghĩ mà xem,” Cô ta suýt bóm tím tay Đổng Thạc: “Tên điên đó chỉ cách tớ một con đường! Nếu lúc đó tớ đón xe ở đầu đường bên kia, có phải người đâm là tớ không? Đều tại cậu, đều tại cậu! Nếu cậu đến, cậu là cảnh sát, có lẽ đã xảy ra chuyện gì?! Cô gái đó sẽ không chết đúng không?! Đáng ghét chết đi được!!”
Cô ta cứ thế níu lấy Đổng Thạc lặp đi lặp lại những lời đó, mãi đến khi có một cuộc điện thoại gọi cô ta đến cục cảnh sát lấy lời khai, Đổng Thạc mới được giải thoát khỏi tạp âm ồn ào đau đầu. Nhưng trước khi Đổng Thạc giải thích với Lư Linh Vận đang xem kịch bên cạnh, một cuộc điện thoại gọi Đổng Thạc về cục cảnh sát. May thay, Lư Linh Vận vì tò mò nên quyết định đi theo.
――――――
Mười phút sau, Đổng Thạc lái xe, Lư Linh Vận ngồi ở ghế phụ.
“Đừng hiểu lầm, cô ấy là con gái của đồng nghiệp của mẹ anh lúc mẹ còn làm việc ở Sơn Bắc, hồi đó nhà bọn anh ở cùng một khu dân cư nên rất thân……” Đổng Thạc cảm thấy mình càng giải thích thì càng rối rắm, anh lén liếc Lư Linh Vận một cái, lại phát hiện Lư Linh Vận căn bản không nhìn mình, thế là đành không biết nên vui hay nên buồn rút ngắn lời nói thành một câu: “Anh và cô ấy thật sự không có gì, cô ấy có bạn trai rồi, là bạn thời cấp hai của anh, bọn họ đang tính tới chuyện kết hôn đấy.”
“À.” Lư Linh Vận nhướn mày đáp một tiếng.
Đổng Thạc lại càng hoảng hốt vì cái tiếng “à” không rõ nghĩa này, vội vàng giải thích thêm: “Cô ấy lúc nào cũng như vậy, không biết tị hiềm gì cả. Vì chuyện này, hình như bị bạn trai nói không ít lần, mà mấy người anh em bọn anh cũng rất khó xử, bây giờ mọi người nhìn thấy cô ấy đều trốn, để tránh không còn mặt mũi đối mặt với anh em.” Nói xong, lại quan sát vẻ mặt của Lư Linh Vận.
Lư Linh Vận bất lực thở dài.
“Anh thật sự không phải loại người bắt cá hai tay mà!” Đổng Thạc sợ đến mức, nếu không phải đang cầm lái, đã giơ hai tay đầu hàng rồi.
“…… Tôi cũng thật sự không phải là loại người thấy anh đụng vào sinh vật khác giới là nổi trận lôi đình.”
“Vậy ẩn ý trong câu này của em là, em đồng ý?” Mạch não khó hiểu của Đổng Thạc kéo câu chuyện quay lại chủ đề trên núi.
“……” Lư Linh Vận lại thở dài, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Thật lòng mà nói, quan điểm tình cảm của tôi hơi kỳ lạ, không hiểu rõ khái niệm bạn trai, bạn gái rốt cuộc là gì. Là sự đồng hành về thời gian? Là sự ủng hộ về tinh thần? Hay là một cái danh xưng? Hay một loại quan hệ thể xác?”
Dừng một chút: “Nhưng không biết tại sao, dù định nghĩa ban đầu của nó là gì, hình như bây giờ cụm từ ấy đã bao hàm tính tham dục chiếm hữu. Kiểu như anh thuộc về đối phương, đối phương thuộc về anh. Nhưng theo tôi, dù quan hệ giữa hai người là gì, chẳng phải bản thân mình luôn thuộc về mình hay sao? Con người mãi mãi là cá thể độc lập, sao có thể giống như đồ vật bị người khác chiếm hữu hoàn toàn, hơn nữa làm gì có ai có quyền chiếm hữu hoàn toàn một cá thể?”
“Suy cho cùng, dù là quan hệ tình cảm hay quan hệ thể xác, cũng chỉ là sự chia sẻ và đồng hành mà thôi, là một loại đồng hành ngắn ngủi trong thế giới đầy biệt ly này. Bởi vì, dù sao nào đi chăng nữa, hai người cũng không thể biến thành một người, một người cũng không thể biến thành vật sở hữu của một ai đó……” Liếc nhìn Đổng Thạc không biết có hiểu hay không, Lư Linh Vận lại nhún vai: “Đó là quan điểm cá nhân của tôi thôi, về tính chiếm hữu gì đó chẳng hạn.” Lắc đầu, cười mà như không không cười.
Xe dừng lại bên cạnh đèn giao thông, Đổng Thạc chăm chú nhìn khuôn mặt của Lư Linh Vận rất lâu, nhưng không phát hiện chút ý đùa giỡn nào trong đó, cuối cùng anh đành lắc đầu cười khổ: “Lư Linh Vận, em gian xảo thật đấy.” Nói một câu không đầu không đuôi.
“Có lẽ vậy.” Lư Linh Vận nhún vai, như thể thật sự hiểu câu nói không rõ nghĩa của Đổng Thạc: “Nhưng gian xảo cũng là bản năng sinh tồn của động vật mà, đúng không?”
“Đúng vậy.” Nụ cười khổ trên mặt Đổng Thạc biến thành bất đắc dĩ: “Nhưng anh lại mong em có chút lòng chiếm hữu, em có thể để ý chuyện lúc nãy một chút.” Giọng nói rất khẽ, nhưng không thể thoát khỏi lỗ tai Lư Linh Vận.
“Nhưng mà, thường thì lòng chiếm hữu ở giống đực luôn cao hơn, đáng tiếc, tôi là giống cái.” Lư Linh Vận nói một cách nghiêm túc, khiến Đổng Thạc không nói được lời nào.
“À phải rồi,” Lư Linh Vận không có ý định kết thúc cuộc trò chuyện: “Hung thủ giết Lương Phái Hào, bắt được chưa?”
Đổng Thạc đã quen với việc Lư Linh Vận đột ngột chuyển chủ đề, không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Chưa, khi cảnh sát lần theo đường đạn tìm đến nơi bắn tỉa thì nơi đó đã trống không từ lâu, hiện trường được xử lý rất chuyên nghiệp, rất sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.”
Lư Linh Vận gật đầu, hình như không ngạc nhiên.
“Bây giờ nhóm sếp Tễ đang cố gắng tìm manh mối từ viên đạn, dù sao trong xã hội cấm lưu hành súng ống này, người biết sử dụng và có thể thành công lấy được súng vốn không nhiều, cấp trên rất coi trọng vụ án này.” Đổng Thạc nói tiếp: “Nhưng vấn đề là, hung thủ dọn dẹp hiện trường rất sạch sẽ, chỉ để lại manh mối quá mức rõ ràng là vỏ đạn này, e là cố tình dùng nó để đánh lạc hướng. Đến lúc đó, có lẽ điều tra tới nước ngoài cũng không thu hoạch được gì, sau đó lại đi vào ngõ cụt. Dù sao Lương Phái Hào có thân phận đặc biệt, người giết cậu ta có khi về mặt vật lý còn chưa ra đời ấy chứ.”
“Nghe những lời này thốt ra từ miệng anh, tôi cứ cảm thấy là lạ.” Lư Linh Vận cảm thán một câu không đầu không đuôi.
“Chứ còn gì nữa.”
“Anh không bị liên lụy sao?” Lư Linh Vận đột nhiên hỏi.
“Hả?” Đổng Thạc ngẩn người.
“Lương Phái Hào bị giết khi anh lén điều tra trái quy định mà, anh không bị liên lụy sao?”
“Lén điều tra là lén điều tra, nhưng đâu phải hoàn toàn trái quy định, dù sao trước đó anh đã vòng vèo đánh tiếng với sếp Tể rồi mà. Nhưng tất nhiên, vẫn phải viết kiểm điểm.” Không biết tại sao, rõ ràng đang nói chuyện mình bị phạt, nhưng Đổng Thạc lại cười toe toét: “Hay là, em viết giúp anh đi?”
“Tôi viết giúp anh, sau đó anh lại bị phạt vì nhờ người viết dùm?”
“……” Bạn gái tương lai, không chọc được, không chọc được.