Bác Mệnh Tư Thời - Tuyết Dần

Chương 99: Chương 99



“Hứa Quân Duệ có thể làm sao, một bên là anh rể như cha mình, một bên là đứa con gái thậm chí chưa từng gặp mặt. Ông ta chỉ có thể đồng ý mà thôi, nếu không thì làm sao xứng đáng với người cha đã chết ở kỷ Loạn Thời, xứng đáng với đám anh chị em theo mình bấy lâu cùng với Bành lão đại tự sát trước mặt mình? Lúc đó tôi vẫn chưa rời khỏi Chuyển Tiếp, quả thật là một màn kịch hay.”

“Chuyện sau đó thì cô cũng biết rồi, lần đầu cô tử vong và lần đầu hồi sinh, ông ngoại cô để lại năng lực và di ngôn, tất cả đều được sắp xếp lại theo lịch sử ban đầu, chỉ thay đổi một chút thôi, hoàn thành chính xác từng mốc thời gian. À phải rồi, ông ngoại cô cũng thật ngốc, đến lúc chết vẫn không nhận ra bản chất của Chuyển Tiếp, còn tưởng họ là đấng cứu thế của nhà họ Lư nữa.”

Dừng một chút: “Sau đó, cô sẽ hỏi, bọn họ vất vả tạo ra cô như vậy, rốt cuộc muốn cô làm gì?” Cười khẩy một tiếng: “Còn làm gì nữa? Cho cô ‘xuyên’ đến thế kỷ 24, ngăn cản việc phát hiện định luật thời không chứ sao nữa. Nhưng Cục quản lý và Thời Chủ đâu có ngốc, từ đầu bọn họ đã biến giai đoạn từ thế kỷ 22 đến thế kỷ 26 thành hộp đen thời không rồi. À, hộp đen thời không nghĩa là phá hủy toàn bộ đường hầm thời không dẫn thế mấy thế kỷ đó.”

“Xây dựng lại đường hầm thời không đâu chỉ tốn tiền của, tốn thời gian, độ khó của nó phải gấp mấy nghìn lần so với việc đẩy Trái Đất ra khỏi hệ mặt trời ấy chứ. Cho nên một khi đã nổ tung, xây dựng lại là chuyện gần như không thể. Sau đó chỉ cần canh chừng mấy đường hầm tự nhiên xuất hiện với xác suất cực nhỏ, lịch sử từ thế kỷ 22 đến thế kỷ 26 sẽ không thể thay đổi được.”

“Bọn họ không thể xuyên không đến thời đại đó nhưng lại muốn thay đổi thứ không thể thay đổi ấy, cho nên cần phải có sự hỗ trợ của người sống ở thời đại đó. Nhưng những phương pháp như truyền lại từ đời này sang đời khác, xác suất thành công gần như bằng không. Vì nhiệm vụ chết người này, chỉ riêng thế hệ đầu tiên thôi đã phản bội gần một nửa, huống chi mấy thế hệ sau? Cho nên bọn họ cần một người mang theo tín niệm, từ thế kỷ 21 ‘sống đến’ thế kỷ 24.”

“Thọ mệnh ba bốn trăm năm, đặt ở kỷ Loạn Thời thì dễ như trở bàn tay, nhưng ở đây thì không. Dù bọn họ mang theo kỹ thuật, nguyên lý cũng giống thuật toán sự kiện, lý thuyết thì đủ, nhưng phần cứng không đủ, không thể làm được. Cho dù bọn họ có thể thông qua một số người để làm cách mạng khoa học kỹ thuật, kéo dài tuổi thọ con người, thì bọn họ cũng sẽ bị Tư Thời, bị Thời Chủ gi3t chết trước khi cách mạng thành công. Tại sao Thời Chủ chỉ phong tỏa từ thế kỷ 22 đến thế kỷ 26? Bởi vì bọn họ đã tính kỹ rồi.”

“Vậy thì, không xuyên không được, đời sau không đáng tin, trường sinh bất lão càng là lý luận suông, bọn họ còn có cách nào đây? Ồ, nhìn vẻ mặt của cô, chắc là đoán được rồi nhỉ?”

“Không sai, công cụ, kỹ thuật và người đều có sẵn.” Trác Cù tiến đến trước mặt Lư Linh Vận, nheo mắt lại: “Hạt thời gian, và cô.” Chỉ vào mũi Lư Linh Vận.

“Ở thời đại của cô, đời người không dài không ngắn, chưa đến một trăm năm, muốn sống đến ba bốn trăm năm thì phải làm sao đây? Tôi hỏi cô, bây giờ cô bao nhiêu tuổi? Là hai mươi ba tuổi vật lý, hay là hai mươi mốt tuổi s1nh lý?”

Lư Linh Vận siết chặt tay.

“Hiểu chưa? Chuyện sau đó có cần tôi nói tiếp không?” Thấy động tác của Lư Linh Vận, Trác Cù càng cười to hơn: “Cô có nghĩ tới hay không, thời gian hồi tố tử vong của cô, tại sao lại tăng theo cấp số nhân? Lưu trữ một điểm hồi tố, một tiếng sau khi chết, sẽ hồi sinh sau hai tiếng tại điểm hồi tố, nếu lúc này lại chết, lần hồi sinh tiếp theo sẽ là bốn tiếng sau điểm hồi tố, cứ thế mà tiếp tục.”

Lư Linh Vận biết đáp án nhưng không trả lời.

“Bởi vì trước khi ông ngoại cô truyền hạt thời gian cho cô, bọn họ đã cố ý động tay động chân.” Trác Cù tàn nhẫn xé toạc chân tướng: “Hiện tại cách thế kỷ 24 xuất hiện định luật thời không hơn ba trăm năm, 2628000 tiếng đồng hồ, để cô sống đến lúc đó, chỉ cần cô chết khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai lần là đủ. Tất nhiên những thứ này không cần cô tính, trong cơ thể cô có thứ giúp cô tính.”

Nghe đến đây, tim Lư Linh Vận hẫng một nhịp.

Nhưng Trác Cù không dừng lại để Lư Linh Vận có thời gian lấy hơi: “Bom nano, nghe chưa? Bùm một tiếng, không ngứa không đau, cô chết, bề ngoài chẳng nhìn ra gì cả, với công nghệ thời đại này, dù có giải phẫu thì cũng chỉ là xuất huyết nội gì đó thôi. Nó kết hợp với hạt nano thời gian trong cơ thể cô, có chức năng tự động thay đổi thời gian nổ theo tình hình thực tế, có thể đưa cô đến thế kỷ 24 một cách chính xác.”

“Đó là món quà đầu tiên mà cha cô tự tay đặt vào, tại lần đầu tiên ông ta gặp cô, lúc cô vừa được ông ngoại cô hồi sinh.” Nói đến đây, nhìn khuôn mặt xanh tím của Lư Linh Vận, Trác Cù dựa lưng vào ghế, cười khanh khách: “Món quà đầu tiên của cha ruột, bom nano, hahaha, thật là độc đáo.”

“Tất nhiên, vì cô chưa phát nổ, nên có lẽ không tin lời tôi nói.” Cười xong, lại nghiêm túc: “Cô chưa phát nổ, bởi vì bom nano chưa được kích hoạt. Chương trình kích hoạt bom là do cha cô trái ý Bành lão đại, lén lút cài vào, đây cũng coi như là chứng minh duy nhất ông ta không phải là kẻ lòng lang dạ sói nhỉ?”

“Còn điều kiện kích hoạt thì rất đơn giản, chỉ cần cô nói một tiếng ‘kích hoạt’ với chính mình, với điều kiện tiên quyết là cô tán thành kế hoạch của bọn họ, nguyên lý hoạt động giống như cảm giác cô điều khiển hạt thời gian ấy. Nói xong, bùm một tiếng, lần tự nổ đầu tiên của cô sẽ đến.”

Mặc dù Trác Cù nói đến mức này, nhưng Lư Linh Vận cũng không có phản ứng thái quá nào. Cô chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, nắm chặt tay, đè nén cảm xúc đến cực hạn, khống chế sự run rẩy không tự chủ của cơ thể đến mức gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Được rồi được rồi, cô biết không, đôi mắt không nhìn thấy chuyển động của cô,” Dường như cảm thấy phản ứng của Lư Linh Vận chưa đủ thú vị, Trác Cù đột nhiên nhoài người tới phía trước, làm động tác chọc mắt, như dự đoán, Lư Linh Vận không hề có phản ứng tránh né theo bản năng nào: “Cũng nằm trong tính toán của bọn họ, Bành lão đại gọi nó là gì nhỉ, để tôi nhớ lại đã.”

“À đúng đúng đúng, thiết bị an toàn. Thiết bị an toàn, cô hiểu không, giống cầu dao điện trong nhà ấy.” Trác Cù lại rung đùi: “Cô là do bọn họ tạo ra, cô là chìa khóa thành công của bọn họ, đương nhiên họ không thể cho phép cô có bất kỳ sai sót nào, ‘sai sót’ này bao gồm cả sự phản bội của cô.”

“Làm sao để ngăn cô phản bội đây? Cô có năng lực mà bọn họ không có, chỉ cần tốn chút máu là có thể biến bọn họ thành tro.” Cố tình tạo ra sự hồi hộp, dùng trọng lượng cơ thể làm ghế chênh vênh lên xuống.

Cho đến khi nhìn thấy biểu cảm mà mình mong đợi trên khuôn mặ của Lư Linh Vận, Trác Cù mới nói tiếp: “Thứ nhất, đương nhiên là tình thân và ơn nuôi nấng; thứ hai, chính là đôi mắt của cô. Cô từng thấy Hứa Quân Duệ động thủ mà, chỉ cần khiến cô không nhìn thấy chuyển động, cho dù có thể khống chế thời gian, cô cũng không phải đối thủ của ông ta, đó là một mặt. Mặt thứ hai, chính là dùng việc chữa trị đôi mắt của cô làm con bài mặc cả, uy hiếp dụ dỗ cô.”

“Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng bọn họ không có kỹ thuật chữa khỏi mắt cho cô? Sao có thể chứ? Cho dù đầu cô bị bổ làm đôi, chỉ cần trong sáu phút vàng, bọn họ có thể ghép lại, phục sinh đầy máu, huống chi một chứng mù chuyển động nho nhỏ. Chỉ là ông ta không muốn chữa cũng không thể chữa mà thôi, nhằm phòng ngừa ngựa hoang thoát cương.”

“Không sai, ngựa hoang thoát cương.” Trác Cù lặp lại lần nữa: “Cô là con gái ruột của ông ta, nhưng càng là một quân cờ, một con ngựa hoang khó thuần phục. Trước tiên ông ta giấu thân phận, dùng ơn nuôi dưỡng dù không cùng huyết thống để trói buộc cô, chờ đến khi không thể giấu giếm thân phận được nữa, tình cảm mà cô dành cho ông ta đã sâu đậm đến mức không thể phản bội ông ta.”

“Lúc này ông ta lại tung ra một vài manh mối, để cô tự mình phát hiện ra sự thật, lúc đầu khi mới biết có thể cô sẽ phản nghịch, có thể sẽ phẫn nộ, thậm chí sẽ làm ra vài chuyện khác người, nhưng tất cả vẫn nằm trong dự liệu của ông ta. Cuối cùng, dù sao đi chăng nữa, cô cũng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu trước thứ được gọi là huyết thống và ơn nuôi dưỡng, bị ông ta thuần hóa, mặc cho ông ta điều khiển, giống như con rối gỗ hoàn thành tất cả những việc ông ta muốn cô hoàn thành.”

“Đương nhiên, để đảm bảo rằng ở thế kỷ 24 mà thọ mệnh của ông ta không thể đạt tới, cô vẫn không quên sơ tâm, ông ta sẽ tung ra át chủ bài cuối cùng, giống như năm xưa Bành lão đại làm với ông ta.” Làm động tác chĩa súng, nhắm vào thái dương của mình: “Đoàng! Dùng mạng của mình, ép cô.”

Trác Cù nói xong, căn phòng trở nên yên tĩnh. Lư Linh Vận không động đậy cũng không nói gì, giống như đang ngủ, hoặc nói đúng hơn, giống như linh hồn lìa khỏi xác.

Mãi không nhận được phản ứng của Lư Linh Vận, Trác Cù hơi hậm hực tựa lưng vào ghế, nói tiếp: “Nhưng theo tôi thấy, cái gọi là kế hoạch vĩ đại này thật ra chỉ là một đống rác rưởi. Tôi không hiểu lý thuyết thời không, nghịch lý thời không hay thuyết Thời Giới gì đó, tôi chỉ biết, giờ phút này, Cục quản lý và Thời Chủ vẫn còn tồn tại, nghĩa là, kế hoạch của bọn họ không có chút khả năng thành công nào.”

“Bởi vì nếu đã định sẵn cô sẽ sống đến thế kỷ 24 thay đổi tương lai theo kế hoạch của bọn họ, mà sự thay đổi tương lai ấy đã định sẵn sẽ dẫn đến sự chuyển tiếp Thời Giới, vậy chẳng phải nơi chúng ta đang sống là Thời Giới mới hay sao? Thời không và dây xích nhân quả là liên tục, theo tôi thấy, căn bản không tồn tại hiện tượng chuyển tiếp vào khoảnh khắc cô thành công, mà là ‘hiện tại’ chính là ‘kết cục’.”

“Hiện tại hạt thời gian vẫn ở trong người cô, nghĩa là, kế hoạch của bọn họ không thể thành công.”

Dừng một chút, ngồi thẳng dậy tiến sát Lư Linh Vận: “Thay vì chết hai mươi mấy lần vì một kế hoạch biết rõ không thể thành công như vậy, chi bằng hợp tác với tôi, ở thời đại tươi đẹp này, làm thần của thế gian. Thế nào?”

“Đây là mục đích anh làm lớn chuyện như vậy, biến tôi thành kẻ bị mọi người xa lánh?” Lư Linh Vận dùng giọng nói lạnh lẽo hỏi, ánh mắt vẫn dừng trên sàn nhà.

“Có thể nói như vậy.” Trác Cù nhún vai: “Thật ra ban đầu tôi không hề có chút hứng thú gì với cô, tôi thậm chí còn không biết Hứa Quân Duệ đã làm theo kế hoạch của Bành lão đại, tạo ra Tư Thời Vực Ngoại có thể chết đi sống lại là cô. Là do gần đây cô liên tiếp nhúng tay vào kiệt tác của tôi, khiến kết quả thực tế và thuật toán sự kiện của tôi xuất hiện sai lệch nghiêm trọng, điều này mới khiến tôi chú ý đến cô.”

“Sau đó tôi nghĩ, thay vì để cô bị Hứa Quân Duệ phế đi như vậy, chi bằng biến cô thành đồng minh, nếu như sau này vì tính toán tương lai sai lầm khiến Tư Thời chú ý tới tôi, cô có thể giúp tôi một tay. Cho nên tôi đã mượn vụ nổ tiêu hủy ống tiêm chế tạo từ công nghệ tương lai, đến gặp cô một chút, sau đó phát hiện cô quả thực rất thích hợp để tôi sử dụng.”

“Tất nhiên,” Trước khi Lư Linh Vận mở miệng, Trác Cù đã nói ra câu hỏi của Lư Linh Vận: “Có thể cô muốn hỏi tôi tại sao không trực tiếp cướp hạt thời gian của cô?”

Tự hỏi tự trả lời: “Lý do rất đơn giản, việc chuyển đổi túc chủ hạt thời gian thất thường cần sự đồng ý của nguyên chủ, đối với tôi thì nó quá phiền phức. Hơn nữa, hạt thời gian có thể ổn định trong cơ thể của cô, bởi vì thể chất con lai xuyên thời đại của cô, nếu đổi thành tôi, có lẽ đã bị Cục quản lý và Thời Chủ chém thành tám mảnh rồi. Huống chi, thần linh cũng cảm thấy cô đơn, có một cô gái xinh đẹp ở bên, tôi cầu còn không được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.