Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Chương 1: 1 Rời Nhà 1




Tôi đã ở trong đó bảy năm, vì biểu hiện tốt nên được giảm án.
Ngày đầu tiên ra ngoài, tôi nhận được mấy cuộc gọi.

Đều là những ông chủ ngày trước từng hợp tác với tôi, họ ra sức thuyết phục tôi đi theo họ làm việc, một tháng đưa một trăm nghìn tệ, còn có người một tháng đưa hai trăm nghìn tệ kèm xe.
Hầu hết các cuộc gọi này đến từ hai nơi.
Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, đường Thẩm Dương ở Thiên Tân.
Tôi lúc đó cân nhắc một chút, vẫn là từ chối hết.
Từ lúc đầu tôi dấn thân vào cái nghề này vốn dĩ chính là một sai lầm, dù giàu có chỉ sau một đêm, nhưng tôi cũng đã phải trả giá.


Thời gian bảy năm, từ một chàng trai trắng nõn hồi đầu, trở thành một ông chủ bụng phệ ở độ tuổi ngoài ba mươi như hôm nay.
Cô gái quen nhau thuở ban đầu, giờ con cái đều đã lớn chạy giúp việc được rồi....
Tôi hoàn toàn tứ cố vô thân, cuối cùng chọn đến Đại Lý.
Tôi mua một cửa hàng nhỏ bên hồ Nhĩ hải, mở một siêu thị nhỏ, hàng ngày khi không có việc gì thì ra bờ hồ đi dạo, hóng gió biển, cuộc sống ngược lại cũng khá nhàn nhã.
Địa chỉ siêu thị nhỏ ở đường Thương Sơn Đông, cạnh La Mart, nếu bạn bè nào muốn đến chơi, tôi sẽ mời trà.
Đoạn thời gian trước không phải là phát hiện ra nền văn minh Cổ Thục, còn khai quật được một chiếc mặt nạ vàng gây chấn động cả nước sao? Thực ra ấy mà, cách làm giàu của tôi có liên quan đến những thứ này,
Không thể tách rời khỏi hai từ.
Đồ cổ, trộm mộ!
Mấy năm trước có Ma Thổi Đèn, Đạo Mộ Bút Ký, Hoàng Kim Đồng, truyền hình điện ảnh ăn khách, giờ rảnh rỗi, tôi cũng viết về nhưng chuyện trong nghề này.
Vân Đỉnh Thiên Cung, Tần Lĩnh Thần Thụ, tôi chưa từng thấy.

Tôi cũng không có Hoàng Kim Đồng.

Nhưng mười sáu tuổi tôi đã bước vào cái nghề đồ cổ, quả thật đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện mà người thường không thể hiểu được.
Bắt đầu nói từ đầu nhé.
Tôi sinh ra trong một thôn nhỏ miền núi ở phía đông bắc đất nước, gần Mạc Hà, nơi mùa đông lạnh đến mức người ta có thể chết cóng.
Bà nội nuôi tôi lớn, tôi chưa bao giờ gặp cha mẹ, càng không muốn hỏi tên họ.

Người xưa vẫn nói ông bà thương cháu nhiều hơn con.

Thuở nhỏ tôi rất nghịch ngợm, không nghe lời thầy dạy dỗ, thành tích học tập kém, quanh năm đội sổ.
Chính sách xóa đói giảm ngheo của nhà nước khá tốt, lúc đó trong thôn trợ cấp phí sinh hoạt, hình như là hơn tám mươi tệ một tháng, còn có trợ cấp cho trẻ em mồ côi và hộ đặc biệt khó khăn, hơn một trăm tệ một tháng, gia đình tôi chật vật duy trì cuộc sống là không hề nói quá.
Lúc đó, ngày nào trên TV cũng có chương trình Truy tìm kho báu chiếu trên kênh CCTV, tôi xem đến say mê, những chai lọ mà khi trước người ta không coi trọng, kết quả chuyên gia nói bán được với giá hàng chục ngàn, là đồ cổ, có thể đổi nhà, đổi xe!
Khi đó tôi luôn nói dối bà rằng, nhà trường bảo mua đồ dùng học tập, nên bà cho tiền, tồi liền chạy ra hiệu sách, mua sách báo về đồ cổ.
Tôi nhớ cuốn đầu tiên tôi đọc là “Năm mươi danh trân Cổ Tuyền”, một cuốn sách rất dày.
Cổ Tuyền là tiền đồng, ở nước tôi gọi là tiền tím, cuốn sách này đã mở rộng tầm mắt của tôi và tôi trở nên say mê cuồng nhiệt đồ cổ.
Tôi lục lọi tủ, hộp trong nhà, lừa các bạn học, không nhìn mệnh giá, thống nhất giá năm hào một đồng xu, bảo họ trộm tiền đồng trong nhà mình, trộm ra rồi bán cho tôi, tôi mua hết.
Tôi nhịn ăn nhịn tiêu, chưa bao giờ ăn cơm ở căng tin, sau này tôi lại bán đống sách giáo khoa với giá bảy tệ, tôi học hành rất kém, khi đó giáo viên chỉ biết thở dài, nói đứa trẻ này xem như bỏ, không học hành tử tế, sau này chỉ có thể là mầm bệnh của xã hội.
Lúc đó tôi gạt bỏ lời thầy cô, trong lòng mơ ước được giàu có, dù có trở thành mầm bệnh, tôi cũng phải là mầm bệnh giàu có.
Năm tôi mười tám tuổi, bà nội vì quét tuyết trong sân mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà không cẩn thận bị ngã gãy chân, phí điều trị và phẫu thuật cộng lại phải hơn ba nghìn tệ.
Hoàn cảnh gia đình chúng tôi lúc đó sáu trăm tệ cũng không lấy ra được, tôi có ấn tượng rất sâu đậm, bà khi đó nằm trên giường đất, đắp chăn dày, đêm còn khóc.

Cô lớn của tôi mở vài trang trại ở Tuyết Hương, Mạc Hà, công việc làm ăn khá tốt, tôi liền chạy đến nhà cô lớn mượn tiền mua thuốc cho bà.
Mặc dù ngoài mặt không nói gì, nhưng có lần tôi nghe lén được, dượng nói tôi là đồ sao chổi, còn nói nhà tôi nghèo, nói số tiền này cho mượn là coi như mất, còn kêu cô ít qua lại với nhà tôi.
Đêm mùa đông năm đó, tôi đã ngồi một mình trên một tảng đá hơn ba tiếng đồng hồ, dù cũng được xem là mặc đồ khá dày nhưng dưới cái lạnh âm ba mươi độ của Mạc Hà thì chả là gì cả.
Tuổi trẻ bồng bột, lời dượng nói đã đụng chạm tới lòng tự ái của một thiếu niên, hung hăng đập nó nát bét!
Nắm chặt số tiền mượn được, tôi thề trong lòng: “Tôi! Hạng Vân Phong! Nhất định phải thành công!”

***Được dịch và biên bởi iinatrans




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.