Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Chương 25: 25 Bị Thương 1




Vẫn là lần thứ nhất làm việc, kiến thức quá ít, tôi liền cho rằng khúc xương kia là thi cốt của chủ mộ.

Dựa vào đặc điểm của ngôi mộ táng này, nếu có thi cốt của chủ mộ thì bên cạnh nó phải có đồ bồi táng mới đúng, tôi nghĩ như vậy.

Có thể là có vài ấn đồng bên người, hoặc là một vài món đồ ngọc, đồ vàng cổ cao cấp nhỏ mà tinh xảo.

Lòng tham chiến thắng sợ hãi, tôi liên tục tự an ủi mình: “Không có gì, không có gì, nói không chừng bên trong lỗ hổng có ấn riêng của chư hầu vương, nhỡ đâu mình may mắn moi ra được thì sao, vậy là phát tài rồi!”
Vực lại lòng can đảm, tôi lại đưa tay mò dưới đáy vại.

Đúng lúc tôi đang nghiêng người sờ mó lung tung! !.

“A!”
Ngón tay trỏ của tôi, cảm giác như bị cái thứ gì cắn! Rất đau.


Nhanh chóng rút tay ra nhìn, phần đầu ngón tay của tôi đã chảy máu, còn có hai cái lỗ.

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là mình bị rắn cắn rồi.

Không biết có phải rắn độc hay không, tôi rất sợ, lúc này dùng sức siết chặt đầu ngón tay, lớn tiếng kêu la đồng thời chạy về phía nhĩ thất đông.

“Nhị ca nhị ca! Nhị ca nhị ca! Cứu mạng!”
Trên mặt đất của nhĩ thất đông còn có vật bồi táng nằm rải rát, số lượng ít hơn rất nhiều so với nhĩ thất tây, anh em họ Tôn đang ngồi xổm trên mặt đất đảo qua đảo lại phân biệt xem món đồ nào đáng giá.

“Vân Phong cậu gào cái gì đấy! Cậu là vừa thấy quỷ hay làm sao hả! Ai muốn mạng của cậu!”
Tôi cho anh ta xem đầu ngón tay không còn chảy máu của tôi, gấp giọng nói: “Nhị ca, em bị rắn độc cắn rồi! Em sắp bị trúng độc chết rồi!
“Cái gì? Rắn độc!” Tôn lão nhị lập tức hoảng hốt.

Cầm lấy tay của tôi nhìn một lúc, Tôn lão nhị nghi ngờ hỏi: “Lão tam ! vết thương trên ngón tay của Vân Phong, hai cái lỗ nhỏ này là rắn cắn?
Tôn lão tam nghĩ ngợi lắc đầu trả lời: “Nhìn có chút giống, nhưng em cảm thấy không được thích hợp cho lắm đâu nhị ca, ngón tay của Vân Phong bề rộng chỉ có một tí như thế, anh xem khoảng cách giữa các vết thương, làm gì có rắn nào nhỏ như thế.


Tôn lão tam đè vào vết thương của tôi, ngay lập tức có máu đỏ tươi chảy ra.

“Không sao đâu Vân Phong, cậu xem màu máu chảy ra đẹp như vậy, chắc chắn không phải rắn cắn cậu, càng không phải rắn độc, anh đoán có khả năng là chuột, chuột khá nhỏ ấy.



“Chuột á? Tam ca, chuột còn cắn người hả?”
“Đương nhiên rồi Vân Phong, đó là cậu chưa gặp nhiều, ngày xưa thời cổ đại có nạn chuột phá hoại, chuột còn ăn thịt người cơ!”
“Vân Phong, cậu không thấy hoa mắt chóng mặt buồn nôn gì đúng không?”
Tôi lắc đầu trả lời: “Tam ca, mấy cái đấy thì không có cảm giác gì.


“Đừng nghĩ nhiều nữa, không sao đâu, lại đây giúp việc đi, nếu là không yên tâm ngày mai cậu đi bệnh viện tiêm mũi vắc xin phòng dại đi.


“Ừm” tôi gật đầu đồng ý, sau khi biết không phải là rắn độc, trong lòng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhắc tới cũng có vài điều kỳ lạ, đồ bồi táng ở nhĩ thất đông này lại ít hơn rất nhiều so với nhĩ thất tây.

Theo lý mà nói thì phải là bát nước chia đôi, đồ bồi táng của hai căn nhĩ thất phải tương đương nhau mới phải.

Kết quả cuối cùng là lần mò nửa ngày trời chỉ tìm thấy sáu bảy món đồ đồng xanh có chút giá trị, còn những cái khác gần như bị hư hại rất nghiêm trọng, đây một miếng kia một mảnh, còn chẳng nhìn ra được món đồ đó vốn dĩ có hình dạng gì.


“Haizz, chúng ta còn cố ý cầm nhiều túi như vậy, vốn còn tưởng thu hoạch bội thu, kết quả thì ngược lại toàn là mấy thứ đồ vụn!” Tôn lão nhị nói một cách cay đắng.

Anh ta ấn nút bộ đàm, thông báo tình huống lên phía trên: “Thủ lĩnh, thật là lúc vui lúc buồn, thịt mỡ ở nhĩ thất đông ít chẳng buồn nói, chẳng thu được mấy miếng, toàn những thứ đồ chơi nhỏ.


Bộ đàm im lặng chừng hai phút, tiếp theo đó là tiếng nói của Vương thủ lĩnh: “Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, bước tiếp theo nhanh chóng tìm ra chủ mộ thất (mộ chính), đồ bên trong quan tài chắc chắn đáng giá.


“Thủ lĩnh, chúng tôi đã dạo một vòng ở phía dưới, hoàn toàn không thấy dấu vết của chủ mộ thất, này là sao vậy hả thủ lĩnh, phân tích giúp bọn tôi với.


***Được dịch và biên bởi iinatrans



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.