Tiếng ma sát của cửa đá giống như chuông nhạc của ba nghìn năm trước bị gõ vậy, vô cùng trầm thấp. Đẩy đến khi cửa đá mở ra đủ lọt một người đi thì chúng tôi dừng lại.
Từ đây nhìn vào trong, bên trong đều tối đen, đầu tiên tôi gửi thấy một mùi hương giống với thứ mùi ngửi được khi xuống mộ lần đầu tiên, nhưng lần này mùi hương đó rõ ràng nồng hơn, xộc thẳng vào mũi.
Lão đại từng nói ngửi thấy mùi hương không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.
Qua một lúc, sau khi chắc chắn bên trong có không khí lưu thông, Tôn lão đại dẫn đầu, chúng tôi đều đi vào bên trong.
Bên trong rất tối, nhưng lão đại đã chuẩn bị từ lâu, chúng tôi đốt bó đuốc đã được chuẩn bị xong từ trước.
Giơ bó đuốc lên cao.
“Đây... đại ca, đây là cái gì?” Tôi sốc không nói nên lời trước cảnh tượng trước mắt.
Xuất hiện trước mắt chúng tôi là gỗ, nói chính xác thì là rất nhiều gỗ đã được xử lý tốt, mỗi một thanh gỗ khoảng một mét, số lượng vô cùng nhiều, không chỉ là trăm nghìn thanh.
Giữa những thanh gỗ này được cắm cùng một chỗ một cách có quy luật, cao hơn mười mét, độ rộng phải hơn hai mươi mét, một tầng lại chồng một tầng, tựa như một con nhím....
Bề ngoài của mỗi thanh gỗ đều được quét một thứ màu đen, nhìn trông giống loại sơn chống phân hủy nào đó.
Thì ra mùi Nam Hương đó là đến từ bên trong những thanh gỗ này.
Tôn lão tam ngơ ngác nhìn núi gỗ trước mắt: “Hoàng.... Hoàng Tràng Đề Thấu....”
Không sai, những thứ nhau cắm xen kẽ cùng một chỗ, cả núi gỗ xếp chồng lên nhau như nhím, chính là Hoàng Tràng Đề Thấu mà trước kia Diêu Ngọc Môn từng đề cập đến.
Loại Hoàng Tràng Đề Thấu kia của thời Hán không là gì khi so sánh với thứ trước tôi lúc này, giống như so sánh một chiếc máy kéo với một chiếc Ferrari, về mặt khí thế cũng đã thua, không cùng một đẳng cấp.
Chúng tôi đều chưa từng gặp Hoàng Tràng Đề Thấu của Tây Chu, nếu nhìn theo quy cách mộ của thời Hán sau này thì trung tâm của những thanh gỗ này rất có khả năng là quan quách của chủ mộ. Đổi cách nói khác thì chỗ chúng tôi đang đứng hiện tại chính là chủ mộ thất đã biến mất ở phía trên.....
Những thanh gỗ này cắm xen kẽ cùng với nhau, giống như đang đối diện với một con nhím khổng lồ vậy, tôi cau mày nói: “Tam ca, núi gỗ này chắn giữa đường đi, chúng ta đi qua kiểu gì đây?”
Dù gì Tôn lão tam cũng có kinh nghiệm phong phú, anh ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Vân Phong cậu trước hết đừng gấp, thứ này chắc chắn là do nhóm người thợ thủ công làm ra, bọn họ sau khi hoàn thành còn muốn thoát ra từ bên trong, nhất định sẽ có một con đường không dễ bị người khác phát hiện ra.”
Nói xong, Tôn lão đại giơ bó đuốc lên cao, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm không gian mà người có thể chui vào, chúng tôi cũng tiến vào thêm một chút cùng tìm kiếm.
Vừa nãy cách một khoảng nên không chú ý đến, giờ lại gần tôi bàng hoàng nhìn thấy một số thanh gỗ của Hoàng Tràng Đề Thấu mọc ra rất nhiều cây nấm màu đen. Không giống với nấm hay ăn ở nhà, loại nấm này có hình dáng kỳ lạ, mũ nấm trông rất giống khuôn mặt của người già, đều là nếp nhăn, nhìn thoáng qua còn giống như có mắt có mũi.
Nốt Ruồi cũng phát hiện ra loại nấm mọc trên gỗ này, cô ấy chuẩn bị duỗi tay ra hái một cái xem thử.
“Đừng chạm! Đừng động vào thứ đó!” Lão đại lớn tiếng quát.
“Không được sờ, nếu như tôi đoán không nhầm, loại nấm này hẳn là một thứ đã được đặc biệt đề cập đến trong táng kinh.”
“Thứ này gọi là Hoàng Bách Lão Kiểm, là một loại nấm dược liệu hiếm thấy sống trong huyệt.”
“Hoàng Bách Lão Kiểm? Dược liệu?” Tôi chưa từng nghe đến thứ này.
Nốt Ruồi lùi về sau hai bước: “Lão tam, không phải anh nói là dược liệu à? Sao lại không thể chạm vào dược liệu? Mặc dù trông hơi kỳ quái.”
“Không, không phải như vậy”, Tôn lão tam trầm giọng nói: “Cực ít người từng thấy thứ này, tôi đoán Diêu Ngọc Môn cũng chưa từng thấy, trong táng kinh nói rằng loại thực vật này sinh trưởng ở nơi cực âm chi địa, theo truyền thuyết dân gian là được thầy thuốc người Miêu dùng để chiêu hồn.”