Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 22



Rốt cục đến nơi, xe còn chưa dừng hẳn, Na Na liền khẩn cấp đẩy cửa xe nhảy xuống.

Niếp Duy Bình xe cũng chưa tắt liền vội vàng đuổi kịp cô, theo cô cùng lên lầu.

Na Na thở hồng hộc về nhà, vừa vào cửa chợt nghe đến tiếng khóc Na Viễn, bà Trần ôm bé vào trong ngực, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng bé, một bên liên miên nhỏ giọng an ủi bé.

Nghe được khóa cửa có tiếng vang, Na Viễn lập tức từ trong lòng bà Trần ngẩng đầu lên, khuôn mặt mượt mà nhỏ nhắn mang theo ửng hồng mất tự nhiên, ánh mắt thật to mơ màng, nhìn thấy cô nhỏ thân ái trở về, nháy mắt lại bắt đầu sụt sịt khóc.

“Cô……”

Na Na hai ba bước tiến tới, đem đứa nhỏ đang ủy khuất ôm vào trong ngực, cái trán dán lên trán bé, cảm thụ nhiệt độ cơ thể bé.

“Sao lại như vậy, như thế nào lại phát sốt ?”

Bà Trần đấm đấm lưng, run rẩy đứng thẳng dậy, thở dài nói: “Đều do bà không chiếu cố bé tốt, không biết bé vì sao lại ốm…… Tiểu Viễn khó chịu như vậy, không muốn ăn cái gì, bà đã nghĩ nấu canh cá để bồi bổ, thế nào lại không có lưu ý…… Liền bị hóc xương cá!”

Na Na mở cái miệng nhỏ nhắn của bé nhìn kỹ xem, một mảng hồng hồng cái gì cũng thấy không rõ, đột nhiên nghĩ đến bác sĩ Niếp đi theo mình, vội vàng xoay mặt thỉnh cầu: “Bác sĩ Niếp anh nhìn tiểu Viễn một chút?”

Niếp Duy Bình cuốn tay áo, đem miệng bạn nhỏ Na Viễn hướng ra chỗ ánh sáng, nhìn nhìn nói: “Ami đan nhiễm trùng, có chút sưng, nhìn không thấy xương cá, phải đi bệnh viện dùng dụng cụ soi thanh quản kiểm tra……”

Niếp Duy Bình vừa dứt lời, Na Viễn dùng lực vặn vẹo thân mình bé nhỏ mũm mĩm giãy ra, gắt gao ôm cánh tay cô nhỏ, mông béo đối diện với Niếp Duy Bình, hoảng sợ ô ô kêu lên: “Không cần đi bệnh viện, không cần đi bệnh viện…… Chú bác sĩ thật hư ~”

Na Na xấu hổ vỗ tiểu Viễn hướng Niếp Duy Bình xin lỗi cười cười.

Niếp Duy Bình sắc mặt chuyển đen, không chút khách khí túm lấy cánh tay nhỏ mập mạp, cũng không quản chân bé liều mạng đá đạp lung tung, khiêng bé trên vai, lạnh giọng hạ mệnh lệnh: “Hiện tại thu thập chút đồ đến bệnh viện!”

Na Na nghẹn họng nhìn trân trối đứng sửng sờ tại chỗ, thẳng đến khi Niếp Duy Bình không kiên nhẫn lặp lại lần nữa mới làm cho cô phục hồi tinh thần lại, cố gắng không để ý tiểu Viễn đang khóc nháo hướng mình đáng thương cầu xin, hung hăng xoay người, vội vàng vào nhà thu thập đồ đạc.

Niếp Duy Bình đem nhóc con chặt chẽ chế trụ, đi trước làm gương hướng dưới lầu đi, bị thằng nhóc làm ầm ĩ thiếu chút nữa không giữ được nó, tức giận đến thuận tay tát một cái vào mông nó ( bạn để “nó” vì anh Niếp chưa có thích tiểu Viễn nhá).

“Ngao ô ô– chú bại hoại! Tay thật hư, miệng thật hư, toàn thân đều thật hư…… Không cần chú ôm, cô nhỏ cứu cháu……”

Bạn nhỏ Na Viễn nhất thời nổi giận, gương mặt nhỏ mập mạp bởi vì giận mà càng thêm hồng, một bên gào khóc mắng to, một bên vung cánh tay béo như cây cải củ hướng hắn mà đánh.

Niếp Duy Bình tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay bé, âm thanh cười gian trá, trầm giọng uy hiếp nói: “Cô nhỏ cùng bà nội đau lòng cháu, chú cũng sẽ không mềm lòng! Nếu còn nháo, chú liền đem cháu vứt xuống!”

Bạn nhỏ Na Viễn vừa nhát vừa khéo, đột nhiên dừng lại khóc nháo.

Nhóc con chưa khi nào chịu đe dọa như vậy! Trước kia mặc kệ gây nhiều họa như thế nào, ba ba đều luyến tiếc làm như vậy với bé, nhiều nhất cũng chỉ không mặn không nhạt mắng vài câu, hoặc là đè bé lại giả bộ nhịp nhịp vào mông bé, căn bản không giống như chú thật hư này, nói đánh là đánh ngược đãi bé!

Niếp Duy Bình khi kê thuốc hay dùng để chuyên trị con trẻ với nụ cười âm hiểm như vậy thật vô cùng tốt, bạn nhỏ Na Viễn thành thật đầy ủy khuất ghé vào đầu vai hắn, nước mắt rơi như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thương tâm nhăn như bánh bao nguội, nhưng vẫn chỉ cắn răng không dám sụt sịt một tiếng……

Niếp Duy Bình vừa lòng cười cười, Oắt con này chính là thiếu bị thu thập, đây không phải đã ngoan hơn sao!

Na Na căn bản không nghĩ muốn bảo bối mình đặt ở trong tim cũng đau bị bác sĩ Niếp vuốt ve chịu khổ, vội vàng thu thập vài món quần áo của Na Viễn, cầm túi sách của bé, thu thập thật tốt mới nói với bà nội: “Bà nội, tiểu Viễn cháu trước hết mang đi, tạm thời để bé ở lại bên người cháu, cháu sẽ chăm sóc bé……”

Bà Trần vẻ mặt đầy áy náy xin lỗi lôi kéo tay cô hỏi: “Đứa trẻ ngoan, cháu không phải oán bà nội không đem tiểu Viễn chiếu cố tốt chứ?”

Na Na vội vàng lắc lắc đầu, cười giải thích nói: “Bà nội, bà nói như vậy thì không coi cháu là người nhà! Bà là nhìn cháu cùng anh trai lớn lên, từa bé đã thương đã đau chúng cháu, cháu cùng anh trai vẫn đều coi bà là người thân, tiểu Viễn giao cho bà, cháu như thế nào lại lo lắng? Lần này chuyện tình cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, cháu sao có thể trách tội bà!”

Na Na cười khổ thở dài: “Chính là tiểu Viễn thật sự quá nhỏ, sau chuyện ngaofi ý muốn kia, bé tuy rằng không nói, cháu cũng biết bé sợ hãi cùng bất an…… Bà nội, bà cũng thấy tiểu Viễn căn bản không muốn rời cháu! Bé còn nhỏ như vậy, bà một mình chăm sóc bé là quá sức…… Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ dẫn tiểu Viễn thường xuyên trở về thăm bà!”

Bà Trần cũng biết mình tuổi đã cao, chiếu cố đứa nhỏ thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm, đặc biệt bà mấy năm nay đi đứng khó khăn, cũng không thể bồi tiểu Viễn sau khi ăn xong đi tản bộ, làm đứa nhỏ hiếu động nghẹn muốn hỏng rồi! Hơn nữa, tiểu Viễn đi theo bên người Na Na cũng có thể được giáo dục tốt hơn so với đi theo bà già mắt kém như bà rồi.

Bà Trần khuôn mặt nhăn nheo chậm rãi thả lỏng, hai mắt đục ngầu toát ra thương tiếc cùng lo lắng đối với Na Na.

“Đứa ngốc, không có việc gì liền trở về nhiều với bà nội, bà nội ở chỗ này để ý nhà cửa chờ cháu về! Cháu cũng nên để ý mình một chút, vừa mới rồi thằng nhóc đó cũng rất được a, cháu nên nắm thật chắc nha!”

Na Na vốn đang lo lắng cùng cảm động nhất thời trở nên quýnh quáng, dở khóc dở cười lắc đầu nói: “Bà nội ~ Bác sĩ Niếp hiện tại công tác cùng phòng với cháu, hôm nay vừa lúc đi cùng hắn cho nên hắn mới có thể có ý tốt đưa cháu trở về! Chúng cháu trong lúc đó căn bản là không có gì! Hơn nữa…… Người như bác sĩ Niếp là chuyên gia y học rất có tiền đồ, như thế nào lại nhìn trúng cháu, một hộ lý nho nhỏ?”

“Đứa ngốc này!” Bà Trần không muốn nghe cô hạ thấp bản thân như vậy, mặt không cho là đúng vỗ tay cô nói: “Cháu nha, không biết mình có bao nhiêu điểm tốt, ai may mắn cưới được cháu hẳn là phúc khí mười tám đời nhà hắn…… Đừng suy nghĩ vớ vẩn, trên đời này không có người nào xem thường cháu! Con nghe bà nói đi, phải nắm thật chắc vào!”

Na Na tạm biệt bà Trần đi xuống lầu, Niếp Duy Bình cùng tiểu Viễn một trước một sau ngồi ở trong xe, không khí có chút bất thường.

Na Viễn nhìn cô nhỏ ánh mắt đột nhiên sáng lên, miệng chuẩn bị cáo trạng, lại thấy ánh mắt lạnh như băng giấu sau cặp mắt kính của ông chú xấu đảo qua, liền ủy khuất co rúm trở về.

Na Na bồi tiểu Viễn ngồi ở đằng sau, sờ sờ mái tóc mềm mại của bé, ôn thanh hỏi: “Cổ họng còn đau không? Muốn hay không uống nước?”

Na Viễn như con thú nhỏi tiến vào vòng ôm ấm áp của cô nhỏ, thân thể nho nhỏ mập mạp tìm kiếm an ủi, ủy khuất tố khổ: “Không uống…… Bà nội cho cháu uống dấm chua, ê ẩm thật khó uống, bà nội liền bóp mũi cháu……”

Nói xong còn sờ sờ cái bụng tròn vo.

Bà lão cũng là gấp đến độ thật sự không còn biện pháp, sợ xương cá làm hỏng yết hầu đứa nhỏ, đành phải dùng biện pháp mạnh với ý đồ làm cho xương cá mềm đi, vừa đấm vừa xoa cho bé uống tám bát dấm chua, không nghĩ tới vẫn không tốt, sợ tới mức tiểu Viễn khóc nháo muốn tìm cô nhỏ.

Na Na mềm nhẹ xoa đầu bé, ôn nhu nói: “Bà nội là vì muốn tốt cho cháu, uống dấm chua có thể làm cho xương cá mềm đi, sau đó cổ họng sẽ không đau nữa!”

Na Viễn vẫn là rất hiểu chuyện, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu về nhà phải đi cám ơn bà nội!”

Vẫn là đến quân tổng bệnh viện xem bệnh sẽ yên tâm, Niếp Duy Bình tự nhiên mang theo bọn họ trở về, tự mình ôm nhóc con, ôm bé trong lòng mình, cùng Na Na đi đến khoa tai mũi họng.

Có Niếp Duy Bình ở đây, khám bệnh thuận lợi hơn rất nhiều.

Chủ nhiệm khoa tai mũi họng vừa lúc ở đấy, nghe nói là hóc xương cá, liền bảo Niếp Duy Bình ngồi xuống, sau đó bảo hắn ôm chặt đứa nhỏ, giữ chặt lấy bé, mở đèn lấy dụng cụ nhìn xem.

Tiểu Viễn ngoan ngoãn há miệng lớn, không bao lâu, chợt nghe đến bác sĩ cười nói: “Không cần làm soi thanh quản, đứa nhỏ quá nhỏ, cho dù dùng dụng cụ điện tử soi thanh quản, đứa bé ngoan cũng sẽ rất khó chịu !”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Chủ nhiệm khoa tai mũi họng lấy ra một bình nhỏ thuốc tê nói: “Phun chút thuốc tê, làm cho cơ thể thả lỏng, sau đó dùng nhíp là có thể thực dễ dàng lấy ra!”

Na Na thả lỏng tâm tình, nếu chủ nhiệm nói dùng nhíp có thể lấy ra, liền cho thấy xương cá mắc không sâu.

Thuốc tê vừa ngấm có chút khó chịu, tiểu Viễn cau mày mở lớn miệng, cảm thấy thứ gì đó lạnh như băng trong mồm mình, cổ họng đau nhói một cái, chủ nhiệm liền tắt đèn nói: “Tốt lắm, bảo bối thực dũng cảm!”

Na Viễn mở to hai mắt nhìn cái xương nhỏ trên bàn, ngọt ngào cười nói: “Cám ơn bác!”

“Ai, đứa bé thực ngoan!”

Na Na nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cảm ơn sau đó lôi kéo tiểu Viễn rời đi.

Niếp Duy Bình không xa không gần theo phía sau cô, lắng nghe cô vừa đi vừa trả lời thằng nhóc con đó hàng loạt vấn đề kì quái, còn thật sự thỏa mãn quan tâm tốt đứa nhỏ, không hề thấy phiền, cẩn thận kiên nhẫn……

Niếp Duy Bình không khỏi nghĩ tới, con thỏ nhỏ đối với đứa nhỏ cẩn thận như vậy, tương lai nếu có đứa nhỏ của mình, mặc kệ công tác nhiều thế nào cũng nhất định sẽ không bỏ qua nó, sẽ không làm cho nó giống như mình, cô độc khát cầu cha mẹ chậm rãi mà lớn lên……

Niếp Duy Bình giật mình, đột nhiên cảm thấy mình sau khi trải qua nhiều năm như vậy, có lẽ đại khái là…… Đã tìm ra được thứ mình rất muốn rồi.

Na Na chỉ chỉ ngôi nhà cũ bát cách đó không xa: “Tiểu Viễn, nơi đó là nơi cô nhỏ đang ở, không được tốt cho lắm…… Tiểu Viễn có nguyện ý hay không chấp nhận cùng cô nhỏ trước ở tạm nơi đó? Đợi khi tìm được phòng ở, chúng ta liền chuyển ra ngoài được không?”

Tiểu Viễn kinh hỉ ngẩng đầu, miệng cười thật tươi: “Cô nhỏ cô nhỏ, ý của cô là về sau cháu đều có thể ở cùng cô sao?”

Na Na cười gật gật đầu: “Bên này cũng có nhà trẻ, về sau cô nhỏ ở đâu thì tiểu Viễn ở đó được không?”

Bạn nhỏ Na Viễn sáng lạn cười rộ lên, thật mạnh gật đầu: “Vâng ạ!”

Niếp Duy Bình yên lặng nghe đến đó, đột nhiên cất tiếng nói: “Tôi có một phòng ở gần đây, ngẫu nhiên mới ở lại một hai ngày, hai người có thể chuyển vào ở!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.