Bác Sĩ Có Độc

Chương 13: Thế giới thật nhỏ



Lục Gia Xuyên không phải người thích đi xem phim, dù sao những nơi như rạp chiếu phim này cũng không thích hợp với kẻ FA như anh. Ở đó toàn những cặp đôi yêu nhau, mùi chua thối của tình yêu còn có tác dụng hủy diệt mạnh hơn loại súng 2.5pm trong game đế chế.

Nhưng trên đường về nhà sau khi tan làm, chỉ mới đi được nửa đường thì chả hiểu sao anh lại quay đầu xe, đi về phía rạp chiếu phim.

Trong mấy ngày vừa qua, các bác sĩ y tá trong khoa mắt bỗng dành sự quan tâm đặc biệt đến anh.

“Bác sĩ Lục, anh có khỏe không?”

“Bác sĩ Lục, đừng quá đau lòng.”

“Không sao đâu, anh đã làm tất cả những gì có thể rồi, dù sao sống chết cũng có số cả, anh cũng không có cách nào giúp con bé nhiều hơn được.”



Thật ra anh không yếu đuối như bọn họ tưởng tượng, cô bé giường bệnh 25 đối với anh rất đặc biệt nhưng dù sao con bé cũng là một bệnh nhân. Anh đã làm bác sĩ bao nhiêu năm nay rồi, sao có thể không hiểu những đạo lý mà một bác sĩ cần biết?

Chẳng qua Lục Gia Xuyên cảm thấy có chút mệt mỏi, trong trái tim có nơi nào đó bỗng trở nên thật trống vắng.

Thôi đi, tới rạp chiếu phim thì rạp chiếu phim, tự ngược bản thân thế này, nói không chừng còn có thể kích thích tế bào yêu đương nghèo nàn bẩm sinh từ trong bụng mẹ của anh cũng nên.

Bộ phim anh xem lần này là một bộ phim hollywood với đạo diễn là người Hoa, nội dung bộ phim kể về những cuộc chiến giữa các quốc gia. Phim có hay không thì anh cũng chẳng biết, dù sao cũng chỉ để giết thời gian mà thôi. Trước khi vào xem phim anh còn mua một bịch bỏng ngô. Đi xem phim mà cũng nên ra dáng xem phim mới đúng, con người anh vốn làm việc luôn rất cẩn thận.

Chỉ tiếc là anh không thích ăn mấy thứ đồ ngọt dễ ngán này, sau khi kết thúc bộ phim, thì trong hộp còn hơn nửa số bỏng ngô.

Kết thúc bộ phim là lúc tám giờ rưỡi tối, anh bước ra khỏi phòng chiếu phim.

Rạp chiếu phim ở trên tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại, ngay bên cạnh là một trung tâm giải trí, người ra người vào, ồn ào náo nhiệt. Lục Gia Xuyên mới đi mấy bước, bỗng nhiên anh nhìn thấy ai đó rồi liền đứng lại.

Cách đó không xa trước máy gắp thú, có một cô gái trẻ tuổi đang gắp thú, cô mặc chiếc áo bông trắng nhìn rất quen mắt, nhìn một bên gò má kia, lại càng quen hơn.

Là cô ấy sao?

Cô gái điên cười ha ha không coi ai ra gì đi ngang qua xe anh hôm đó sao.

Hơn nữa, sáng nay cô còn đứng nhìn chằm chằm tấm ảnh của anh, sau đó còn mang một hộp sữa bò đến văn phòng anh, đặt xuống bàn không nói không rằng rồi bỏ chạy

Người con gái đang đứng trước máy gắp thú, đầu tiên là buộc mái tóc đuôi ngựa rồi hất ra sau, sau đó cô dồn hết sức lực, hôn đồng xu trong tay một cái, rồi đút vào máy gắp thú.

Tay trái thuần thục, thao tác điêu luyện, ánh mắt dính chặt lấy cần gắp thú kia.

Ngắm trúng mục tiêu xong, cô ấn nút bấm bộp một cái.

Cần gắp thú thả chính xác xuống một đống thú bông phía dưới, gắp lên một con thỏ hồng.

Một phát là trúng.

Những đứa trẻ đang vây xung quanh cô, vô cùng phấn khởi cổ vũ cô liên mồm, vừa thấy con thỏ được gắp lên, vô số bàn tay nhỏ giơ lên nhao nhao đòi quà.

“Cho em cho em đi!”

“Chị gái em nữa!”

Cô quả là hào phóng, vô cùng cao hứng tiện tay đưa con thỏ kia cho một đứa bé trong đó rồi đắc ý nói: “Cứ cầm lấy đi, chị sẽ gắp cho từng đứa một.”

Những bàn tay nhỏ kia lập tức móc hết số tiền còn sót lại trong túi mua xèng, xin cao thủ ban tặng cho thú bông.

Cô nhận lấy xèng chơi game, xắn tay áo lên, đứng thế trung bình tấn, rồi lại bắt đầu tiếp tục gắp thú.

Lục Gia Xuyên ngẩn người, đột nhiên có cảm giác cảnh tượng này thật quá quen thuộc.

Anh đứng ở đó không di chuyển, trong đầu lại hiện ra cảnh một năm trước, là người con gái không chào mà đi còn cho anh leo cây… Chu Sênh Sênh thì phải, tại sao giờ đâu đâu quanh anh cũng là bóng dáng cô vậy?

Đang nhìn cô, thì đám người lại ùa ra từ một phòng chiếu phim khác, chắc hẳn bộ phim ‘Bác sĩ quái dị’ vừa kết thúc.

Cô gái đang đứng giữa đám trẻ bỗng nhiên đứng thẳng người lên, đưa nốt xèng cuối cùng trong tay cho một đứa trẻ nào đó, rồi đẩy đám đông xung quanh ra và đi về hướng cửa rạp chiếu phim.

Lục Gia Xuyên đứng lì bên cạnh không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn cô chăm chú.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, vì dáng người hơi nhỏ, nên chỉ có thể nỗ lực nhón chân lên tìm kiếm ai đó trong đám người.

Một phút sau, cô liền tìm ra rồi.

Một đôi nam nữ tay trong tay thân thiết theo dòng người đi ra, cô gái trang điểm khá đậm, tuổi vẫn còn khá trẻ, còn người đàn ông kia thì bụng phệ, tầm tuổi trung niên.

Bóng người nhỏ kia đi thẳng về phía họ, đứng chặn trước mặt hai người mà nói một câu: “Trả đồ đây.”

Cô gái kia không hiểu gì nhìn cô chằm chằm: “Đồ gì cơ?”

“Vòng tay.” Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cổ tay cô ả, lặp lại lần nữa, “Trả vòng tay La Tín Dương tặng cô ngay cho tôi.”

Nghe được ba chữ “La Tín Dương”, sắc mặt cô gái kia lập tức trở nên khó coi: “Tôi không biết cô đang nói gì! Tiểu thư à, cô nhận nhầm người rồi sao?”

Rồi cô ả lôi nhanh người đàn ông bên cạnh đi thẳng.

Cô gái nhỏ không bỏ cuộc lại một lần nữa đứng chắn trước mặt bọn họ, không nói hai lời kéo ống tay áo cô nàng kia lên, một chiếc vòng tay bằng hồng ngọc nạm vàng cứ thế mà xuất hiện dưới ánh đèn sáng rực trong rạp chiếu phim, thứ ánh sáng chói mắt kia cứ như lời chế nhạo ai kia thật lạnh lùng.

“Trả vòng tay lại cho tôi.” Cô gái nhỏ nghiêm mặt cất giọng lạnh lùng nói rõ từng chữ, “Cô thích đùa giỡn tình cảm của người khác, lừa người ta mua một đống trang bị trong game cho mình, những chuyện đó thì tùy cô. Nhưng chiếc vòng này là món đồ gia truyền mẹ người ta để lại cho con dâu tương lai nhà họ, cô còn tham lam muốn giữ chặt không buông, thử nói xem có lý không?”

Sắc mặt cô gái kia đen xì, lôi tay người đàn ông bên cạnh khóc lóc thảm thiết: “Anh nhìn cô ta xem, cô ả điên này không biết từ đâu tới, ăn nói lung tung! Đây là đồ cưới mẹ em cho em, em cũng chẳng đùa giỡn tình cảm của ai bao giờ?”

Vẻ mặt người đàn ông trung niên có chút lúng túng, ông ta nhìn đám người xung quanh đang liếc nhìn họ, ho khan hai tiếng: “Vị tiểu thư này, tôi thấy chắc là cô nhận nhầm người rồi ? Đây nhất định là hiểu lầm thôi.”

Cô gái nhỏ kia chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, chỉ trừng mắt lườm cô ả kia, trên mặt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn : “Cô trả hay không trả? Tôi nể mặt cô, chỉ bảo cô trả lại vòng tay. Còn nếu như cô không muốn giữ lại mặt mũi cho mình, vậy thì tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho ông ta biết.”

Cô ả kia hoảng hồn, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô đây là quản đốc cô ta mới câu được, tuy gương mặt chẳng mấy ưa nhìn nhưng được cái là có tiền. Cô không cam lòng gả cho ông ta khiến người khác chê cười, nhưng chơi bời với ông ta vài ngày, kiếm được chút chút cũng tốt rồi. Giờ mới đào mỏ được bao nhiêu đâu, sao có thể để người khác làm hỏng chuyện tốt của cô chứ?

Nhưng nhìn chiếc vòng trên cổ tay, cô ta lại không nỡ , chiếc vòng tay bằng hồng ngọc nạm vàng nặng chịch này, vừa nhìn đã biết là khối tiền rồi.

Cô ta nghĩ thật nhanh, vài giây sau đã nghĩ ra một kế.

“Phải, đây là món quà bạn trai cũ của tôi tặng, nhưng đồ đã tặng rồi còn có đạo lý đòi lại hay sao?” Cô ta nói rất hùng hồn, rồi định kéo bạn trai mình rời đi.

“Cô đứng lại.” Cô gái nhỏ kia nhanh chóng giữ chặt lấy tay cô ả.

Nào ngờ vừa nắm tay cô ả lại thì cô ta chẳng nói chẳng rằng vươn tay kia định cho cô một cái tát.

Cô gái nhỏ nhanh tay lẹ mắt né kịp, nên không bị trúng cái tát này, cú đánh chỉ lướt nhẹ qua trán. Một giây sau, cô kéo mạnh lấy cổ tay cô ả kia, dùng một đòn mạnh kéo cô ta qua ngang vai, đập rầm một cái khiến cô ta ngã xuống đất.

Cô ả kia khóc lóc ré lên một tiếng sợ hãi: “Cứu mạng với, đánh người! Cướp đồ rồi !”

Đám người xôn xao hẳn lên, người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống tay chân luống cuống an ủi bạn gái: “Thiến Thiến, em sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”

“Anh bị mù sao? Cô ta đánh em… cô ta dám ra tay đánh em đó! Anh còn không mau đánh cô ta cho em?” Cô ả gào lên như điên.

Người đàn ông như vừa bị kích thích, đứng dậy tiến tới định cho cô một đòn.

Không giống với phụ nữ, ông ta cao to khỏe mạnh, tứ chi phát triển, đứng bên cạnh một cô gái nhỏ như cô, quả thực chính là trứng chọi đá. Khi ông ta giơ tay lên, ống tay áo cũng căng phồng cả lên.

***

Chu Sênh Sênh còn chưa kịp ra tay.

Chẳng phải vì đã lâu cô không đánh nhau, nên tay hơi cứng, mà là vì trong khoảnh khắc ấy bỗng xuất hiện một người chắn trước mặt cô, rồi anh kéo cô lùi lại phía sau, tay kia thì giơ lên nắm chặt cánh tay người đàn ông đang lơ lửng trên không trung kia.

Cánh tay mạnh mẽ ấy cứ đứng giữa không trung như vậy không nhúc nhích. Người đàn ông kia muốn dùng sức đẩy anh, gân xanh nổi hết cả lên, nhưng vẫn không thoát khỏi được cánh tay ấy.

Trong giây phút ấy cô ngẩn người nhìn anh.

Trước mắt cô, cánh tay giúp cô chặn nắm đấm của người đàn ông trung niên kia lại rất săn chắc, ngón tay thon dài tinh tế, từng đốt ngón tay gọn gàng rõ ràng, dưới ánh đèn neon sáng trắng, quả thật giống thứ ánh sáng lộng lẫy của khối ngọc thạch đang từ từ tỏa ra.

Ống tay áo rất sạch, không dính một chút bụi bẩn nào, lên trên chút nữa là một bên tay áo khoác màu đen.

Chu Sênh Sênh ngẩng đầu nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, há miệng, không thể thốt nên lời.

Cô chỉ có thể nhìn thấy sau gáy Lục Gia Xuyên, trong đầu đang vang lên suy nghĩ, má ơi, tại sao cái gáy của bác sĩ Lục cũng có thể đẹp gấp tám lần người bình thường thế kia?

Không không không, là mười phần mới đúng. Hai phần còn lại dành cho kiêu ngạo.

“Làm sao, muốn đánh nhau à?” Tiếng cô ả ồn ào, “Được, mấy người định bắt nạt chúng tôi phải không, định cướp đồ phải không? Bảo vệ đâu? Bảo vệ ở đâu?”

Lục Gia Xuyên bóp chặt cánh tay người đàn ông đến mức đỏ hết cả lên, lúc này anh mới chịu thả tay ra.

“Ông định đánh phụ nữ sao?” Anh khẽ thốt ra một câu như vậy, thái độ hững hờ, âm cuối hơi nhấn.

Chu Sênh Sênh nhìn thấy bảo vệ sắp tới đây, nên không muốn rắc rối, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô ả kia, tuốt mạnh một cái, lôi luôn chiếc vòng trên cổ tay cô ả ra.

Cô ả kia đương nhiên liều mạng giãy dụa né tránh, nhưng Chu Sênh Sênh là ai chứ?

Từ nhỏ cô đã được mệnh danh là thiếu nữ siêu nhân, nữ Kim Cương biến hình, siêu Xayda… Mọi biệt danh quái dị vô duyên kiểu thế này, đều do cái miệng của Trịnh Tầm gây ra.

“Đi!” Cô mặc kệ cô ả đang gào khóc thảm thiết kia, kéo vội lấy tay Lục Gia Xuyên chạy nhanh về hướng thang máy.

***

Đến khi chạy vào trong thang máy , Chu Sênh Sênh vẫn chưa buông tay anh ra.

Lục Gia Xuyên giật giật tay về, tuy nhiên lực tay cô rất mạnh, nên anh không thể làm gì khác hơn là mặt tỉnh bơ chọc chọc vào ngón tay cô gỡ từng ngón tay ra, rồi mới rút tay về.

Lúc này cô mới bất giác phản ứng lại: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi anh.”

Lục Gia Xuyên cúi đầu liếc nhìn cổ tay mình, cũng bị cô bấm đỏ nguyên một vòng rồi, cô gái này lấy đâu ra nhiều sức như vậy chứ?

Rồi cô nghiêm túc cúi đầu nói cám ơn anh: “Cảm ơn anh bác sĩ Lục, nếu ai thấy chuyện bất bình cũng rút dao tương trợ như anh, thì xã hội này đã trở thành nơi tuyệt nhất quả đất rồi.”

… nói tào lao.

Anh liếc cô một cái, ánh mắt chuyển sang chiếc vòng cô đang cầm trên tay: “Cô ta lừa tình lấy cái vòng này của cô à?”

“Đâu có! Tôi không phải —— tôi thích đàn ông 100%!” Mặt cô đỏ bừng cả lên, đút nhanh chiếc vòng tay vào túi áo khoác, “Cô ta lừa gạt tình cảm của bạn tôi.”

“Vì thế là cô thấy chuyện bất bình đã rút dao tương trợ?”

“Đúng.”

“Bạn cô là đàn ông à?”

“Đương nhiên!”

Lục Gia Xuyên bật cười chế nhạo, chậm chạp nói: “Nếu anh ta là đàn ông, tại sao phải để một cô gái như cô chạy tới đây đòi công bằng cho mình chứ? Cô có biết đối phương có hai người không hả, cô thì chỉ có một mình, lại còn là một cô gái nhỏ yếu đuối. Trước khi hành động cô chưa từng suy tính đến hậu quả sao?”

Giọng anh gay gắt mang theo điệu dạy dỗ.

“Tôi có đai đen Taekwondo!” Chu Sênh Sênh không phục nói.

“Ồ, hóa ra là tôi giúp nhầm người rồi. Vừa nãy tôi không nên giúp cô chặn đòn làm gì, cứ đứng ngoài nhìn người có đai đen Taekwondo sẽ tự giải quyết nguy hiểm thế nào, vật lộn với người đàn ông kia thế nào.”

Vật… vật lộn?

Hóa ra Chu Sênh Sênh hiểu sai rồi.

Nhưng cô cũng chỉ hơi chần chừ rồi nhanh chóng phản bác: “Nếu như anh không đỡ giúp tôi, tôi cũng có thể chặn đòn lại ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không để ông ta làm bậy. Ai bảo anh đứng ra chặn giúp tôi làm gì ?”

Tại sao anh lại giúp cô?

Trong thang máy, không gian nhỏ kín mít, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn neon ngay phía trên.

Lục Gia Xuyên cúi đầu nhìn cô, hai mắt chạm nhau.

Đôi đồng tử kia đen bóng lại sáng rực như những con đom đóm trong bầu trời đêm, càng bay càng cao, càng bay càng xa, khiến người ta không thể nhìn rõ được.

Chu Sênh Sênh hơi sốt sắng.

Một giây sau, cô nghe thấy anh thản nhiên hỏi :”Kỹ thuật gắp thú của cô khá tốt, tự luyện à?”

Trong lòng cô bỗng căng thẳng.

Anh…anh nhìn thấy cô rồi sao?

Keng —— thang máy dừng lại ở tầng một.

Một đám người nhanh chóng đi vào, bọn họ chen nhau ra ngoài.

Trong vài giây ngắn ngủi, cũng đủ để Chu Sênh Sênh tìm ra lời giải thích hợp lý. Cô cười tít mắt ngẩng đầu nhìn anh, nói rất tự tin: “Tất nhiên là khá rồi, tôi đã từng theo học thầy ở trung tâm giải trí đấy!”

“Học thầy nào?” Anh truy hỏi.

“Một chị gái làm việc ở trung tâm giải trí, chị ấy gắp thú lợi hại lắm đó. Tôi chưa hỏi tên chị ấy bao giờ, có điều mọi người gọi chị ấy là chị Chu.” Chu Sênh Sênh cười với vẻ trêu đùa anh, “Sao vậy, bác sĩ Lục cũng hứng thú với trò gắp thú này à? Tôi nói này, người đẹp trai như anh, dựa vào cái mặt này cũng đủ chinh phục phái nữ rồi, trò gắp thú này chỉ dành cho mấy anh mặt mũi bình thường, đành phải dựa vào chút kỹ xảo này mà thu hút phái nữ thôi.”

Bác sĩ Lục :”…”

Bọn họ ra khỏi cửa lớn trung tâm thương mại, từng cơn gió đêm đông lạnh lặng lẽ thổi, lướt qua gương mặt khiến người ta có cảm giác bỏng rát, cứ như một con dao sắc xoẹt qua vậy.

Lục Gia Xuyên không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía trước, bỗng chốc tim anh đập loạn.

Cô gái họ Chu, làm việc ở trung tâm giải trí?

Anh nhếch khóe miệng cười nhạt.

Con mẹ nó thế giới này nhỏ quá rồi, đến mức mà cả một năm nay anh cũng chưa từng gặp lại cô lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.