Bác Sĩ Có Độc

Chương 20: Ra mắt bạn gái



Mẹ Lục Gia Xuyên đang thong thả bước ra từ phòng bếp, bà quây quanh eo chiếc tạp dề màu hồng caro trắng, trông bà có vẻ gầy hơn bất cứ các chị em đang đứng trong phòng khách đây. Tuy rằng bà đứng hàng thứ tư, nhưng lại có thể thấy rõ những nét già nua trên gương mặt bà, cứ như bà là người lớn tuổi nhất trong số các chị em vậy.

Lục Gia Xuyên kéo tay Chu Sênh Sênh thoát khỏi “mặt trận các bà dì” ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt nữ sĩ Tôn Diệu Già.

“Mẹ.” Trong chớp mặt anh giọng anh dịu hẳn xuống, nụ cười mỉm khẽ dắt bên khóe môi, “Đây là Chu An An.” Quay đầu lại anh liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh, ý cười chưa giảm, “Chu An An, đây là mẹ anh.”

Chu Sênh Sênh còn chưa kịp hồi hồn sau “Ma trận các bà dì” vừa nãy mà theo bản năng học theo Lục Gia Xuyên ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Mẹ —— “

Sau đó cô bỗng giật nảy mình, chỉ ngây ngốc nhìn Tôn Diệu Già, miệng mấp máy nói không thành lời.

Ma trận các bà dì nhanh chóng di chuyển sang bên đây, một đám phụ nữ cười ha ha ha liên tục, vừa nói: “Được lắm vừa mở miệng đã biết gọi mẹ rồi.” Lại vừa chế nhạo Tôn Diệu Già, “Đây là chuyện tốt sắp tới phải không cô tư? Gia Xuyên được đó, không lên tiếng thì thôi, một khi đã hót là sẽ khiến người khác kinh ngạc, Diệu Già, tôi thấy nhà cô sắp có chuyện vui rồi đấy!”

Trong tiếng nói chuyện láo nháo xung quanh, Chu Sênh Sênh tuyệt vọng mà che mặt. Sau một phút, cô cảm giác được có ai đó đang nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, vừa ngẩng đầu lên đối mặt với cô là ánh mắt ấm áp từ bà Tôn Diệu Già.

“Con bé này, mau tới đây ngồi, đừng mãi cũng không tiện.” Bà kéo Chu Sênh Sênh đi thẳng tới sofa ngồi xuống, rồi lôi đĩa hoa quả tới trước mặt cô, “Ăn chút hoa quả đi con. Ông ngoại đang ở trên gác mái tưới cây, tí nữa ông xuống giờ đấy.”

Rồi bà quay đầu lại nhìn Lục Gia Xuyên mà căn dặn con trai: “Chăm sóc An An cho tốt, mẹ đang nấu dở mấy món trong bếp, để mẹ vào xem đã.”

“Để con giúp mẹ.” Chẳng hiểu sao sắc mặt Lục Gia Xuyên lại tối sầm hẳn xuống, anh cởi áo khoác vắt trên thành sofa rồi bắt đầu xắn ống tay áo lên.

“Đừng đừng xuống, con định để An An một mình ngồi đây à?” Tôn Diệu Già vội vàng ngăn cản.

Chu Sênh Sênh thực sự rất sợ mấy bà dì kia, vừa đúng lúc cô đứng dậy ý kiến: “Để con và Lục —— con và Xuyên Xuyên cùng vào làm. Dì cứ ngồi ngoài này nghỉ ngơi một chút đi, chuyện bếp núc cứ để phận tiểu bối chúng con làm cũng được ạ.”

Lúc nói hai chữ “Xuyên Xuyên” thì ngay cả cô cũng không nhịn được run người lên một cái, da gà nổi hết cả người.

Dưới những cái nhìn nóng rực, Chu Sênh Sênh mắt nhìn thẳng theo sát Lục Gia Xuyên đi thẳng vào phòng bếp.

Phòng bếp trang trí rất đơn giản, đồ đạc sắp xếp gọn gàng. Đang đun trên bếp là nồi canh gà, mùi hương khẽ bay ra. Cô vươn tay mở nắp nồi, cúi đầu ngửi một chút hương vị canh gà, bất thình lình bỗng nghe thấy một giọng nói nhấn mạnh đầy thâm ý vang lên sau lưng: “Xuyên Xuyên?”

Tay cô run lên, nắp nồi cũng suýt nữa rớt xuống đất.

Người kia còn tiếp tục: “Mẹ?”

Chu Sênh Sênh bĩnh tĩnh đặt nắp nồi xuống, quay đầu nghiêm túc nói: “Đừng nhận người thân lung tung, tôi mới mười tám tuổi thôi, không có đứa con nào lớn như anh đâu.”

Lục Gia Xuyên khẽ cười hai tiếng, mở vòi nước rửa tay, những bọt nước rơi xuống từng ngón tay thon dài kia, phản chiếu dưới ánh đèn vàng ấm áp mà dường như phát ra thứ ánh sáng nào đó khiến người ta mê mẩn: “Biểu hiện không tệ đâu.”

Anh nói một câu khen ngợi nhẹ nhàng là thế nhưng cũng đủ khiến Chu Sênh Sênh đắc ý vô cùng.

Từ trong phòng khách có thể thoáng nhìn được một góc của phòng bếp nên anh không quay đầu lại, chỉ nói: “Ở chiếc móc sau cánh cửa có treo tạp dề, lấy giúp tôi rồi đeo hộ tôi nhé.”

Chu Sênh Sênh theo lời anh đi lấy, lúc lại gần anh thì nhỏ giọng nói: “Còn bắt tôi thắt giúp anh? Anh không có tay đấy à?”

“Là ai nói giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật phải đưa tới Tây Thiên vậy? Chuyện diễn kịch cũng như vậy, đã làm thì phải làm đến cùng.” Anh thấp giọng nói.

Chu Sênh Sênh hơi cứng người, rồi từ từ vươn tay vòng qua eo anh ra sau lưng, thắt chiếc tạp dề.

Chỉ là diễn kịch mà thôi, cô tự nói với mình như vậy.

Nhưng vì người nhỏ con nên tay cô cũng ngắn, dù anh rất gầy nhưng người lại cao ráo, cũng vẫn phải cần cô ôm lấy anh, dùng hai tay mới có thể bao quanh cả người anh.

Trong chớp mắt ấy, Chu Sênh Sênh nhận ra hai tay mình đang run rẩy.

Nước trong bồn rửa đã ào ào chảy tràn ra, nồi canh trên bếp cũng sôi lên ùng ục. Mà cô đang dang hai tay ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, chóp mũi thậm chí còn chạm vào chiếc áo lông mềm mại của anh, hơi ngứa, rồi lại ngửi thấy một làn hơi thở sạch sẽ khẽ thoảng qua mũi.

Trái tim đột nhiên đập thình thịch vang vọng trong lồng ngực, trong cơ thể cô giờ đây mỗi ngóc ngách đều tuôn trào máu chảy.

Cô quá sốt sắng, căng thẳng đến mức, tay trái với mấy lần cũng không cầm được sợi dây tạp dề bên tay phải. Mãi đến khi cô nghe thấy người đàn ông trước mặt cười tựa như không mà trêu cô: “Chu An An, có phải cô đang giả bộ không buộc tạp dề được cho tôi mà lau tay dầu vào áo tôi không đấy?”

Cô giống như bị điện giật đột nhiên rút tay về, tức đến nổ phổi mà vứt chiếc tạp dề vào lòng anh: “Anh tự làm… tự … làm đi!”

“Thẹn quá hóa giận rồi à.” Lục Gia Xuyên quay đầu nhìn gương mặt cô đỏ tới mang tai thì thản nhiên vạch tội.

Chu Sênh Sênh thật sự rất muốn bóp chết anh ngay lúc này.

*-*

Chính xác mà nói, Lục Gia Xuyên quả là người đàn ông của gia đình.

Chu Sênh Sênh vốn định bắt tay vào giúp anh, nhưng cuối cùng làm gì cũng đổ bể chả giúp được gì cả, bởi vì một mình Lục Gia Xuyên cũng có thể làm tất cả mọi việc đâu vào đấy rồi.

Anh có chút xoi mói, nhìn tư thế thái rau của cô vô cùng nguy hiểm, liền nhanh tay cướp lấy con dao phay tự mình làm. Đôi tay này đã từng cầm dao phẫu thuật giờ đây lại cầm dao phay, càng khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt.

Chu Sênh Sênh không giúp được gì, liền ngồi lì bên cạnh hỏi anh: “Quan hệ của anh với mấy bà dì ngoài kia không tốt đúng không?”

Dao phay hơi ngưng lại, âm thanh cạch cạch tạm dừng trong chốc lát.

Khi âm thanh thái rau vang lên lần nữa thì Lục Gia Xuyên trả lời: “Sao cô biết?”

“Từ lúc vào cửa trông mặt anh đã không dễ chịu rồi.”

“Mặt tôi có dễ chịu lúc nào à?”

Chu Sênh Sênh cười nắc nẻ: “Nói cũng đúng mà, lúc nào anh chẳng trưng cái mặt thối ấy ra, cứ như người ta đang nợ tiền anh không bằng. Chỉ là hôm nay không giống mọi ngày, bình thường là nợ anh một trăm tệ, hôm nay chắc nợ anh cả tiền lãi nữa nhở.”

Anh không nhịn được liền bật cười: “Có ai đã khen cô chưa, cô rất hợp với con đường diễn tấu hài đấy? Cách nói, cách diễn hài vô cùng hợp.”

“Khả năng diễn hài thì không có, có điều rất nhiều người đều nói tôi có gương mặt khuynh thành khuynh quốc thế này mà không làm ngôi sao điện ảnh quả thực là đáng tiếc.”

“Ha ha, lại đang diễn hài rồi đấy.”

Nói một lúc đề tài lại chuyển sang chuyện khác, một lúc sau Chu Sênh Sênh đã chẳng nhớ mình từng hỏi anh chuyện gì. Cô đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ Lục Gia Xuyên chuyên nghiệp nấu nướng, ngồi một lúc thì mùi hương canh cá cay bay lên xông vào mắt khiến hai mắt cô cay như sắp khóc.

Đã bao lâu cô chưa bước vào thế giới của người khác rồi? Đã bao năm cô chưa từng nhìn thấy cảnh ấm áp thế này?

Chu Sênh Sênh vươn tay dụi dụi mắt, từ từ mà nghĩ, thật ra cho tới hôm nay điều cô mong muốn nhất cũng chỉ tóm gọn trong vòng bốn chữ: Khói lửa nhân gian [1].

[1] Ý ám chỉ một cuộc sống đơn giản bình dị.

Lúc theo Lục Gia Xuyên bưng nồi canh ra bàn ăn thì cũng là khi cửa lớn mở ra, Chu Sênh Sênh ngẩng đầu, vừa lúc liền nhìn thấy một ông cụ dâu bạc vẻ mặt nghiêm nghị từ ngoài đi vào. Cô đoán đây là ông ngoại của Lục Gia Xuyên, thì vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống bàn, nghiêm túc đứng thẳng người, gọi một tiếng: “Chào ông ngoại.”

Tôn Diệu Già đi tới, đỡ lấy ông cụ: “Đây là bạn gái của Gia Xuyên.”

Ông cụ thay giày xong liền đứng lên. Cũng trong lúc đó, Chu Sênh Sênh nhận ra Lục Gia Xuyên đứng bên cạnh mình cũng đặt đĩa thức ăn xuống mà ngẩng đầu lên.

Không khí dường như cứng lại trong phút chốc, cô mơ màng nhận ra có gì đó thật kỳ lạ.

Ông cụ đưa mắt nhìn cô, rồi lại chuyển sang Lục Gia Xuyên đứng bên cạnh. Còn cô thì nghiêng đầu bất an mà nhìn Lục Gia Xuyên một cái, chợt phát hiện người anh rất căng thẳng, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trong đôi mắt đen kia không biết đang suy nghĩ điều gì, u ám chẳng có chút tia sáng nào cả.

“Lục, bác sĩ Lục?” Cô vươn tay kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng mà gọi anh.

Ông cụ đứng ngoài cửa đã lên tiếng trước rồi: “Ha, anh còn biết về nhà cơ đấy!”

“Ba!” Tôn Diệu Già giọng trách cứ, “Khó khăn lắm Gia Xuyên mới về nhà được một hôm, ba đừng quát mắng cháu nó như thế.”

Chu Sênh Sênh ngây ngốc nhìn cảnh này, lại nghe thấy người đàn ông đứng bên cạnh bất ngờ mở miệng: “Đúng vậy, ông ngoại, một năm con mới về nhà một hai lần, người đừng làm khó con. Nếu người cứ nghiêm khắc thế, không chừng một năm một lần con cũng không —— “

“Gia Xuyên!” Tôn Diệu Già vội vàng quát lên ý bảo anh im lặng.

Lục Gia Xuyên dừng lại không nói thêm gì nữa.

Ông cụ lập tức nổi trận lôi đình, mấy bà dì đang ngồi trong phòng khách nhanh chóng chạy ra, rồi đỡ ông ngồi xuống bàn ăn: “Trời ơi, hôm nay không phải đêm Giáng Sinh sao? Làm gì mà nghiêm trọng thế ba? Ăn cơm ăn cơm, nhanh, Gia Xuyên và An An cũng ngồi xuống đi, mấy đứa mau ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ, hỏi chuyện bạn gái của Gia Xuyên không được sao?”

Chu Sênh Sênh sững sờ cứ để người ta xếp chỗ, bên tay phải cô là Lục Gia Xuyên, bên tay trái là Tôn Diệu Già.

Bữa cơm hôm ấy ăn cũng không vui.

Vì nhiệt độ quanh người ông cụ quá thấp, Lục Gia Xuyên cũng không nói lời nào, anh không ngừng gắp rau cho Chu Sênh Sênh. Nhóm bà dì cô một lời tôi một câu cố gắng khuấy động bầu không khí, nhưng cũng chẳng tăng thêm được bao nhiêu nhiệt độ.

Chu Sênh Sênh bỗng trở thành người bị hại trong không khí u ám này, bởi vì mấy bà dì không tìm được đề tài, nên quay qua quay lại liền vây xem con khỉ mà Lục Gia Xuyên dẫn về”.

“An An này, con quen Gia Xuyên thế nào vậy?” Dì cả nói.

“Quen nhau ở bệnh viện ạ.” Ha ha ha cô biết sẽ có người hỏi chuyện đó mà, Chu Sênh Sênh đối đáp rất trôi chảy, “Cháu đi khám mắt, cuối cùng lại ngắm vừa mắt bác sĩ Lục.”

Thuận tiện, cô đưa mắt qua liếc Lục Gia Xuyên một cái. Người kia cầm đũa chọc chọc cơm, không nói gì.

Ông cụ khẽ hừ một tiếng.

Dì Hai lại hỏi tiếp: “Gia Xuyên nó hơi khó tính, bình thường nó có tốt với con không?”

“Tốt ạ, anh ấy đối xử với cháu rất tốt!” Chu Sênh Sênh đặt bát cơm chất cao như núi ra trước mặt mọi người như làm bằng chứng, “Lần nào đi ăn cùng anh ấy cũng sợ cháu ăn ít, nên ngồi vào bàn là gắp lấy gắp để vào bát cho cháu, sau khi quen anh ấy cháu tăng mười cân đấy. Tuy là anh ấy hơi khó tính, nhưng cháu biết trong lòng anh ấy có cháu. Nếu không cũng sẽ chẳng gắp nhiều rau thế, lúc nào cũng nuôi cháu thành cô béo mập ú.”

Cô nói một hồi rồi thở dài một hơi: “Thật ra cháu biết, anh ấy không tin vào bản thân cho lắm, sợ một ngày nào đó cháu thay lòng đá anh ấy. Cho nên mới liều mạng muốn nuôi cháu thật béo, như thế sẽ chẳng có anh chàng nào thích cháu nữa.”

Rất nhanh, cô cảm giác được phía dưới gầm bàn, có người nào đó vừa đạp nhẹ vào chân cô một cái. Cô không chịu cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên, dồn hết sức đạp lại một cái, không ngờ là ——

“Á!” Bỗng nghe thấy dì ba ngồi đối diện cô rú lên một tiếng, lông mày con ngươi cũng trợn ngược cả lên, ôm chân nhịn đau chất vấn, “Ai vừa đạp tôi đấy?”

“…”

Chu Sênh Sênh sợ đến mức cầm bát lên vùi đầu liều mạng và cơm vào miệng, cũng không dám thở mạnh, bất chợt phát hiện người đàn ông ngồi cạnh đang liếc mắt nhìn cô, cô cũng lén lút lườm anh, nhưng chỉ nhìn thấy anh gắp một miếng cá nhiều xương nhất vào bát cho cô, giọng nhẹ như mây gió mà nói: “Đây, ăn đi cho đỡ sợ.”

Dì Ba ngồi đối diện phút chốc đưa mắt nhìn cô.

Chu Sênh Sênh: “……………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.