Lại, lại đổi mặt rồi?
Chu Sênh Sênh ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng trong hai giây, ngay sau đó, ánh mắt cô hơi trầm xuống.
Được thôi, muốn đổi thì đổi đi!
Không biết lấy dũng khí ở đâu, cứ như có một luồng năng lượng siêu nhiên nhập vào người, khiến cô trở nên mạnh bạo hơn. Cô cắn răng quay đầu lại, trước khi cây gậy điện bổ nhào xuống người cô, thì cô đã nhanh chóng bổ một chưởng vào gáy anh cảnh sát tuần tra kia rồi.
Anh chàng cảnh sát lảo đảo mấy cái rồi ngã xuống đất đánh rầm một tiếng, không nhúc nhích được nữa.
Cô ngồi xổm xuống kéo người đàn ông đang nằm trên đất dậy: “Chú sao rồi?”
Người đàn ông yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu lưỡi cong cong chẳng thẳng ra nổi: “Cô, cô đi đi…”
Cô dừng tay, cảm giác được luồng nhiệt kia đang có xu thế hướng xuống dưới, nhưng vẫn cứ đỡ ông đứng lên: “Chúng ta phải đi cùng nhau!”
Cô đỡ ông dậy, từng bước một đi ra ngoài, ra đến cửa tiệm, bỗng nhiên lại nhớ ra gì đó, liền đoạt chiếc túi nilon trong tay người đàn ông kia, lôi ba hộp thuốc trong túi ra, nhìn giá niêm yết.
Một trăm ba mươi bảy tệ, tất cả đều là thuốc trị dị ứng dành riêng cho trẻ.
Cô lôi trong túi xách ra một tờ một trăm tệ, một tờ năm mươi tệ, đặt trên quầy thuốc, rồi xoay người đỡ ông đi ra. Người đàn ông kia liên tục nhìn cô, lặng lẽ không nói câu nào, trong mắt bỗng tối sầm lại.
“Như vậy sẽ không tính là ăn trộm nữa .” Cô nhẹ giọng nói, không quay lại nhìn ông.
Bầu trời đêm u ám, cơn mưa to sắp tới, sắc trời âm u, trong không khí có cảm giác ngột ngạt khó chịu.
Chu Sênh Sênh đỡ người đàn ông tới bên cạnh chiếc xe đạp: “Chú có thể ngồi lên được không?”
“Cô đi đi, cứ mặc kệ tôi .” Người đàn ông tựa người vào tường, cơ thể mềm yếu, hơi thở hổn hển.
Hai tay cô chống lên tay lái, nhìn thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại nói: “Lên xe đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
“…”
“Tôi nói, lên, xe.” Cả giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm túc.
Người đàn ông đang dựa mình vào tường, từ từ ngồi lên ghế sau.
“Ôm chặt , đừng để bị ngã.” Chu Sênh Sênh dặn dò hai câu, sau đó bắt đầu đạp xe bán sống bán chết.
Cơn mưa này âm ỉ nãy giờ vẫn chưa bắt đầu nên mặt cô cũng chưa biến đổi, chỉ là luồng nhiệt nóng trên đỉnh đầu mãi chẳng tiêu tan, cứ như nó có thể trút xuống bất cứ lúc nào.
Cô đi ngược chiều gió thổi, nhìn những câu đối đỏ và những chiếc đèn lồng tung bay trong gió, cả trái tim bỗng bồn chồn, chỉ biết lao đầu đạp xe về phía ngọn núi kia.
Cô biết ông sống bên cạnh khu phế thải, cho nên rẽ ngoặt một cái, đi thẳng tới khu phế thải.
Dường như ngay vừa lên tới sườn núi, cô liền nghe thấy tiếng sấm vang lên phía chân trời , kêu rầm một tiếng, có chút đáng sợ. Mà khi cô quay đầu nhìn lại, xa xa phía chân trời đã có khu bắt đầu mưa.
Nhưng ở sườn núi này lại không có mưa.
Chẳng biết vì sao chỗ cô đang đứng không gia nhập hàng ngũ có mưa, trời vẫn cứ khô ráo như thế.
Chu Sênh Sênh ngơ ngác chống xe đạp đứng lại, chần chừ, cô vườn tay xoa xoa mặt.
… Không thay đổi.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau từ từ bước xuống xe, theo tầm mắt cô nhìn về phía xa xa, đó là nơi bọn họ vừa đi qua. Ông cứ đứng thế, cho rằng cô đang tò mò vì sao nửa vùng núi phía dưới đang mưa, còn phần trên đỉnh này lại không có mưa.
“Phía đông đổ mưa phía tây trời sáng.” Rất kỳ lạ, một người nhặt rác quanh năm như ông cũng có thể thốt ra được một câu đầy chất thơ đến thế.
Chu Sênh Sênh không có thời gian nghĩ tại sao ông ta lại đọc thơ, chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn cơn mưa tầm tã đằng xa.
Nếu, cô nói là nếu, nếu trước khi cô rời khỏi Lục Gia Xuyên biết sẽ có một cơn mưa sắp xuất hiện, mà trước đó đã biết nơi nào gần đây không có mưa, thì cô sẽ rời khỏi đó mà tới một nơi chẳng có mưa không?
Nếu cô có thể tránh được cơn mưa ấy.
Nếu cô có thể giữ lại một gương mặt từng quen thuộc đối với anh.
…
Chu Sênh Sênh như người bất động vì bị máy ảnh chiếu tới, cả người không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, trái tim cứ như có một chú chim non vừa mới chào đời, từ từ vươn chân giãy dụa, ngo ngoe muốn nhỏm dậy, mắt thấy đã sắp lao ra khỏi lồng ngực rồi.
Vì sao trước giờ cô lại chẳng nghĩ ra chuyện đó?
Người đàn ông nhặt rác đứng cạnh cứ nhìn cô mãi, do dự bất định, giây tiếp theo lại đờ người nhìn cô bật cười ha ha.
Ông hơi shock, đứng đó không biết phải làm thế nào cho đúng.
Cô gái thu ngân ở siêu thị càng cười lại càng to, cứ như vừa trúng xổ số độc đắc vậy, cười xong sau lại bắt đầu gào thét, cảm xúc vui sướng hiện rõ trên gương mặt.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ông, trong ánh mắt sáng rực như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cô nói: “Chú biết không? Tôi đã phát hiện ra một bí mật động trời đấy!”
“Tôi không cần lưu lạc khắp nơi nữa rồi!”
“Sau này tôi có thể ở lại đây rồi!”
Dần dần, trong đôi mắt ngập tràn sự vui sướng lại dần bị nước mắt thay thế. Cô đứng trong đêm tối, xa xa là cơn mưa với những ánh đèn đường sáng rực, trên đầu là bầu trời đêm biến ảo không ngừng, dưới chân là sườn núi nghiêng nghiêng . Biểu cảm của cô khiến cho người ta có ảo giác, hình như cô đang đứng trên một sân khấu rực rỡ, trong mắt sở hữu thứ ánh sáng rung động lòng người.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, vừa rơi lệ vừa cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.
Cô nói: “Tôi muốn trở về.”
Nhưng khuôn mặt kia không còn nữa, cô phải trở về thế nào đây?
***
Chu Sênh Sênh theo chân người đàn ông kia cùng đi vào căn lều nhỏ, trong phòng chỉ toàn là đống giấy nát mà ông đã lượm về, nhưng trên sàn nhà lại không chút bụi bẩn, trên vách tường cũng dán đầy những trang báo sạch sẽ.
Cậu bé ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ, trên giường có hai chiếc gối, hiển nhiên bọn họ đêm nào cũng ngủ cạnh nhau.
Chu Sênh Sênh thấp giọng hỏi ông: “Cháu trai chú à?”
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu.
“Vậy là con trai chú sao?” Cô có chút chần chừ hỏi tiếp.
Đáp lại cô vẫn là cái lắc đầu như cũ.
Chu Sênh Sênh lại gần giường hơn, liền thấy cậu bé có vẻ ngủ không ngon giấc, sắc mặt ửng hồng, trên trán còn thấm đẫm mồ hôi, hai bên gò má lấm tấm những con mụn nước.
“… Dị ứng đậu phộng.” Người đàn ông thấp giọng nói, trên gương mặt là vẻ áy náy tột cùng, “Tôi không để ý trong thành phần của sữa có cả đậu phộng, nên đã cho thằng bé uống, kết quả là…”
Chu Sênh Sênh ngừng nói, cũng không quay đầu lại hỏi: “Trước khi trộm chú cũng nên tìm hiểu về thứ đó chứ.”
“…” Nhìn ông có vẻ hơi do dự, bởi vì cô biết chuyện ông trộm sữa bò.
Cô lôi tuýp thuốc mỡ trong túi thuốc, cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, sau đó thoa cho cậu bé. Cậu bé mơ mơ màng màng tỉnh giấc, nhìn cô chăm chú cũng không cảm thấy sợ, nhưng vừa dụi mắt nhìn thấy người đàn ông sau lưng cô, liền cười rạng rỡ rang tay đòi bế: “Chú —— “
Chú?
Chu Sênh Sênh lại một lần nhìn thấy ngón út thứ sáu của cậu bé.
Người đàn ông đi tới bên giường, ôm lấy bé trai, rõ ràng là là một người đàn ông thô lỗ lại bẩn thỉu, nhưng khi đối mặt với cậu bé này lại hóa thân thành thiên sứ, dáng vẻ trông thật hiền lành.
Ông nhẹ giọng nói: “Hạo Hạo, cám ơn dì đi con.”
“Sao lại cám ơn ạ?” Cậu bé tên Hạo Hạo trợn tròn mắt mà nhìn ông rồi lại quay sang nhìn Chu Sênh Sênh.
Người đàn ông chẳng biết trả lời sao cho ổn, đành nhắc lại một lần nữa: “Trước tiên con cứ nói cám ơn đi đã.”
Hạo Hạo rất nghe lời ông nói, cậu gật gật đầu, rồi quay sang Chu Sênh Sênh cười ngọt ngào: “Cám ơn dì ạ.”
Chu Sênh Sênh đứng ơ nơi đó, nhìn người đàn ông dỗ cậu bé vào giấc, sau đó dẫn cô ra khỏi căn nhà nhỏ.
Cô biết, ông đang cố ý để cô gặp mặt Hạo Hạo.
Ông hy vọng cô không coi ông là kẻ ăn cắp đạo đức suy đồi.
Dưới bầu trời đêm, cô và ông đứng trước căn nhà lụp xụp, xa xa là ánh đèn từ hàng ngàn chiếc cửa sổ, trời vẫn đang mưa to. Gần đây là khu vực phế thải, vì thế xung quanh khá bẩn thỉu, căn nhà nhỏ cong cong xiêu vẹo giữa trời đất, không ít người dân quanh đây đều đã chuyển đi, vùng đất này tất nhiên là nơi đang được cách ly và phá dỡ dần dần.
Người đàn ông đứng đó một lúc lâu, rồi mới nhỏ giọng nói: “Không phải tôi cố ý muốn đi trộm đồ đâu.”
“Chú không nuôi nổi Hạo Hạo, đúng không.”
“…” Ông hơi do dự rồi lại gật đầu, “Đúng, tôi không nuôi nổi thằng bé. Tôi bớt ăn bớt mặc đi lượm ve chai, nhặc rác mãi mới có tiền đưa thằng bé đi nhà trẻ học chữ, còn lại tôi chẳng thể cho thằng bé thứ gì cả.”
“Chú còn chưa nói hai người có quan hệ gì.”
Im lặng một lúc, cô nghe thấy người đàn ông nói: “Chúng tôi không có quan hệ gì cả.”
“…”
“Hồi thằng bé còn tám tháng, tôi đang nhặt rác dưới chân cầu vượt, thì bỗng nghe thấy tiếng khóc của nó. Rồi phát hiện có một đứa trẻ bị người ta vứt lại trong một chiếc thùng giấy nhỏ dưới chân cầu, mặc quần áo đầy đủ, chẳng biết vì sao lại bị người ta vứt lại đây.”
“Sau đó tôi nghĩ, để thằng bé lại nó sẽ gặp nguy hiểm, trời lại lạnh như thế, nó còn bé xíu, cũng chẳng thể chịu đựng được bao lâu. Tôi liền bế thằng bé về, cứ nghĩ đến khi trời sáng, sẽ đưa nó tới đồn cảnh sát trình báo.”
“Nhưng khi nhìn đôi mắt lanh lợi kia, vừa thấy tôi nó đã nín khóc ngay, tôi không có sữa, trong nhà cũng không có đồ ăn cho trẻ con. Tôi đành nấu cháo thật loãng đút cho thằng bé uống, nó ngoan lắm cô ạ, uống rọt rọt mấy hồi là hết bát cháo, còn ôm ngón tay tôi cười khanh khách.”
Trong giọng nói của người đàn ông cũng mang theo ý cười, rồi lại sụt sùi như muốn khóc: “Rồi lúc ấy tôi chợt nhận ra, tôi và thằng bé…..giống nhau…”
Ông vươn tay về phía Chu Sênh Sênh, cô có thể thấy rõ ngón út không trọn vẹn kia.
“Tôi cảm thấy thằng bé là món quà mà ông trời già đã ban tặng. Ngón tay tôi mất đã có trên bàn tay thằng bé.”
—— Còn thằng bé lớn lên trong vòng tay tôi.
Sau này ông cứ do dự, muốn ở bên bé thêm một ngày, nhưng ngày qua ngày, lại muốn ở thêm ngày nữa. Cứ thế ngày lại trôi qua, đợi đến khi ông nhận ra bản thân không muốn Hạo Hạo rời đi, thì thằng bé cũng chẳng thể rời khỏi ông nữa rồi.
Hai người họ rốt cục là ai cứu ai ? Ngay cả ông cũng chẳng biết nữa.
“Ngày xưa tôi cứ nghĩ người như tôi sống cũng chẳng để làm gì, có thể sống bao lâu cũng được, ngày nào đó nếu chết đi cũng chẳng sao cả. Dù sao còn sống cũng chẳng khác chết là bao. Nhưng sau này có thằng bé rồi, tôi lại cảm thấy cuộc đời mình có hi vọng.”
“Tôi muốn nhìn thằng bé lớn lên, muốn thấy nó đi học thành tài, muốn cùng nó trải qua cuộc sống sau này.”
Người đàn ông cầm cuốn sách trong chiếc giỏ trúc treo trên tường nhà, đó là một cuốn ‘Ba trăm bài thơ đường’ rách nát tả tơi. Ông nói: “Rồi tôi bắt đầu học chữ, rồi dạy nó đọc thơ. Tôi đi lượm những cuốn sách cũ ngoài bãi rác. Tôi vốn không biết nhiều chữ lắm, nên cùng thằng bé học ghép vần, học viết chữ…”
Lời mở đầu không đầu không đuôi, câu chuyện cũng có chút hỗn loạn, nhưng dù như thế, trên gương mặt già nua vẫn thấp thoáng nụ cười hạnh phúc.
Chu Sênh Sênh nhỏ giọng hỏi ông: “Nhưng chú đã từng nghĩ chưa, nếu chú không thể cho thằng bé điều kiện sống tốt hơn, thì với nó mà nói phương pháp giải quyết tốt nhất vẫn là vào trại mồ côi?”
“Sao tôi lại chưa từng nghĩ tới chứ? Nhưng tôi không nỡ, là tôi không nỡ!” Ông kích động đứng bật dậy, một tay đặt cuốn sách vào giỏ trúc, hai tay nắm thật chặt, “Nó sẽ khóc, nó nói tôi đừng vứt bỏ nó…”
Chu Sênh Sênh nhìn ông, nhìn những giọt nước mắt trong suốt kia mà im lặng .
Có lẽ không phải ông chưa từng nghĩ đến lựa chọn tốt nhất cho cả hai người họ, nhưng dù sao cũng có tình cảm, không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ ngay được.
Một lúc sau, người đàn ông liền bình tĩnh lại, lôi trong túi áo ra một trang giấy nhăn nhúm. Chu Sênh Sênh nhận lấy, thấy trên trang báo ở mục tìm người, có một đôi vợ chồng già đang tìm cháu trai thất lạc ba mươi tám tháng nay, đặc điềm nhận dạng… là có sáu ngón tay.
Tờ báo này đã xuất bản từ nửa năm trước, người thông báo nói rằng sẽ tìm lâu dài, tất nhiên sẽ có tiền cám tạ hậu hĩnh.
Có thể nhận ra, hai cụ già kia có vẻ khá giả .
Chu Sênh Sênh yên lặng nhìn trang báo, rồi lại lặng lẽ trả nó lại cho ông.
Nói chung là con gái họ phát hiện đứa trẻ bị tật ở tay, tuổi còn trẻ lại không hiểu lí lẽ, nên đã vứt bỏ đứa trẻ. Nhưng hai cụ lại luyến tiếc, cho nên đã đăng bào muốn tìm cháu trai. Những việc tương tự thế này thường được đăng rất nhiều trên các mặt báo.
Dưới bầu trời đêm, Chu Sênh Sênh suy nghĩ thật lâu, rồi quay đâu sang nói với người đàn ông: “Chú có bao giờ nghĩ, đôi khi thật lòng yêu thương một người, cách tốt nhất không phải giữ chặt, mà là dành những điều tốt nhất cho người đó, để họ có một tương lai tươi sáng hơn không?”
“Lời nói thì luôn dễ hơn làm.” Người đàn ông nói có vẻ châm biếm.
Chu Sênh Sênh dừng lời, nhẹ giọng nói: “Tôi không phải là người thích nói chuyện lung tung, tôi đã từng trải qua rồi.”
Vô số lần.
Cô quay đầu nhìn Hạo Hạo nằm trong căn phòng, hơi do dự rồi cũng nói ra: “Thằng bé sẽ coi chú là tấm gương của nó, mỗi lời nói mỗi hành động của chú, nó đều sẽ bắt chước. Vì thế hôm nay chú trộm đồ, ngày mai nó cũng sẽ đi trộm. Hôm nay chú cướp, ngày mai nó cũng sẽ đi cướp. Tuy rằng tôi giúp chú một lần, nhưng tôi biết thật ra bản thân đang làm sai, cả cuộc đời này tôi không muốn mượn danh nghĩa tình yêu mà làm những chuyện trái với lương tâm .”
“Thằng bé bị ốm, chú đi trộm thuốc, nếu nó đói bụng, có phải chú sẽ đi trộm đồ ăn không ? Nếu tương lai chú không trả nổi học phí cho thằng bé, chú sẽ đi trộm ở đâu? Rất nhiều tình huống đột phát xảy ra, nếu chú không có khả năng giải quyết, chẳng lẽ trộm có thể giải quyết mọi vấn đề?”
“Lương thực sinh hoạt hàng ngày, chú còn có thể cung cấp. Nhưng về đời sống tinh thần của thằng bé, với hoàn cảnh của chú hiện giờ…”
Chu Sênh Sênh không nói hết câu, chỉ nhìn ông một lát rồi xoay người định đi. Cô có cuộc đời của bản thân, ngay cả cô còn chưa có cuộc sống ổn định, sao có bản lĩnh nhúng tay vào cuộc đời của người khác chứ?
Đi được vài bước, dường như cô nghe thấy phía sau truyền đến hai chữ trầm thấp: “Cám ơn.”
Cô không quay đầu lại nữa, cứ thế đi thẳng xuống núi, sau đó mới quay đầu nhìn lên. Trên cao có một căn nhà nhỏ, nơi không có mưa gió không có ánh trăng, không có của cải không có huy hoàng, chỉ có tình yêu thương của một người đàn ông nhặt rác với một chú bé xa lạ.
Cuộc đời mỗi con người đều sẽ trải qua vô vàn cung bậc tình cảm, cô tin rằng, tình yêu thương của ông với Hạo Hạo cũng chẳng hề ít hơn tình cảm của cô đối với Trịnh Tầm và Lục Gia Xuyên .
Cho nên, trên đời này chắc hẳn không có gì gọi là thiện hay ác tuyệt đối, người xấu hay người tốt, thiên đường hay địa ngục, thật ra đó chỉ là một quan niệm phân chia sai lầm mà thôi. Nếu người đàn ông kia ở khu màu đen thì cô cũng không biết nên phân chia gianh giới giữa tốt và xấu thế nào nữa.
Quay đầu, Chu Sênh Sênh hít sâu một hơi, tự nghĩ về bản thân mình? Muốn cướp lại tình yêu của vị bác sĩ ấy, quả thực mà nói là gánh nặng đường xa.
Đặc biệt, gương mặt cô đang mang đây là của một bà dì trung niên bốn mươi vàng như nghệ.
Nhưng biết làm sao bây giờ? Khi cô nhớ tới vị bác sĩ đáng yêu kia, thì trên gương mặt già nua xấu xí này cũng có thể nở được nụ cười rạng rỡ như thiếu nữ. Được rồi được rồi, gian nan đến mấy cũng phải làm thôi.
Dù sao, cô vẫn còn một giấc mộng xuân chưa làm xong, cô nhất định phải tự mình trải nghiệm nó mới được.