Lục Gia Xuyên ngồi xổm xuống, khi cúi người cầm đôi dép lê trong tủ giày ra thì tay hơi cứng lại.
Đôi dép lê màu hồng đặt ở tầng cuối cùng vẫn còn đang mới tinh, lần cuối mà nó được sử dụng chính là lúc Chu An An chưa biến mất. Do tính cách hướng nội nên trong nhà anh gần như không có đồ dùng cho khách, mà lần đó khi Chu An An đến, thì đó là lần đầu tiên anh lấy dép lê ra cho khách sử dụng.
Từ trước đến giờ cũng chỉ có mình cô từng đi nó.
Tay hơi ngừng lại chút thôi, rồi anh lôi một đôi dép mới màu xanh nhạt ra, đôi dép này vẫn còn được đóng gói trong túi chưa từng được sử dụng.
Cô nàng đứng phía sau tò mò hỏi anh: “Không phải tầng cuối cùng có một đôi sao? Anh cần gì phải mở đôi mới, bác sĩ Lục?”
Lục Gia Xuyên mở túi dép mới ra, đặt dép vào tay cô.
“Đôi kia hỏng rồi.”
Trương Oánh Nhiên đưa mắt nhìn qua đôi dép nữ kia một cái cũng không nói gì, nghe theo lời anh nhận đôi dép lê mới, cúi người xỏ chân vào.
Hôm nay, cô mặc chiếc váy chữ V kiểu trễ ngực, vừa cúi người xuống thì cảnh xuân lộ ra hết, cực kì đẹp mắt. Nhưng đợi đến khi cô đi xong đôi dép rồi đứng thẳng người lên thì chợt nhận ra Lục Gia Xuyên chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái, mà vô cùng lịch sự quay người đi, lựa chọn xuống bếp lấy nước để tránh cảnh này.
Cô có chút thất vọng, lại có cảm giác người đàn ông này không giống những người đàn ông khác mà cô từng quen trước đây.
“Cô uống nước đi.” Lục Gia Xuyên xoay người lại, đưa cốc nước cho cô rồi nói thẳng, “Giá sách nhà tôi ở thư phòng, cô có thể tự chọn xem mình muốn đọc loại gì.”
Anh dẫn đường đưa cô vào thư phòng, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà này, khóe môi chợt cong lên khẽ mỉm cười, cùng anh đi tới thư phòng.
Căn nhà được bài trí theo phong cách riêng, đồ dùng trong nhà cũng có vẻ không hề rẻ.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, anh sống ở đây một mình à?”
Tuy rằng đáp án của câu hỏi này cô đã biết qua chỗ y tá Trần từ ngày đầu tiên tới khoa mắt rồi.
“Ừm.” Một chữ tùy ý nhưng khẳng định chắc nịch.
Lục Gia Xuyên đứng trước tủ sách, hai tay đút trong túi quần. Không còn mặc trên người chiếc áo blouse trắng, trên người anh giờ là chiếc áo len giản dị, phối cùng chiếc quần tây đen đơn giản. Dường như sau khi rời khỏi bàn giải phẫu lạnh như băng, anh bỗng trở thành một người đàn ông tràn ngập hơi thở bình phàm.
Quả là cảnh đẹp ý vui.
Trong thư phòng có nguyên một bên tường dành cho những cuốn sách, giá sách cao từ trần nhà đến sàn, kéo dài từ mặt tường bên trái sang tường bên phải, lượng sách lưu trữ khá lớn, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Giá sách lớn thế sao! Không ngờ anh lại thích đọc sách như thế.” Trương Oánh Nhiên cười rộ lên, tám chiếc răng trắng tắp chỉnh tề, quả đúng là nụ cười theo tiêu chuẩn thục nữ.
Nhưng Lục Gia Xuyên không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu: “Tôi không phải người hướng ngoại, bạn bè cũng rất ít, bình thường ngoại trừ bệnh viện cũng không còn nơi nào khác để đi, cho nên đành đọc sách giết thời gian.”
“Bác sĩ Lục quả là người biết nói đùa.” Cô cúi đầu cười, lông mi chợt lay động.
Lục Gia Xuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hơi dừng lại rồi mới nói: “Tôi không nói đùa.”
“…”
Xem ra, hai người bọn họ không cùng một kênh rồi.
Lục Gia Xuyên chỉ đứng bên cạnh, để tùy cô chọn lựa trong giá sách to đùng, nhưng Trương Oánh Nhiên dường như đang có ý đồ khác, cô nàng vừa lơ đễnh vươn tay tìm loạn đống sách trên tủ, vừa nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười, hỏi chuyện.
“Bác sĩ Lục, anh thích tác giả nào nhất?” Cô nghiêng đầu, ngại ngùng nói, “Tôi thích Trương Ái Linh và Lâm Huy Nhân.”
Thượng Hải xưa phong cảnh rực rỡ, là đề tài trong những câu chuyện tình yêu lãng mãn.
Bình thường những người đàn ông hiểu chuyện sẽ nhận ra ẩn ý trong lời nói ấy, họ sẽ khen cô là nữ thanh niên lãng mạn, có khí chất, có nội hàm, hoặc nói vài lời khen ngợi gì đó.
Nhưng Lục Gia Xuyên không phải tuýp người đàn ông hiểu chuyện, ít nhất trong chuyện giao tiếp với phụ nữ, kinh nghiệm của anh ít ỏi đến đáng thương.
Cho nên anh cứ im lặng một lúc rồi mới thành thật nói: “Ừm. Tôi không thích đọc tiểu thuyết lắm, nếu nói là tác giả yêu thích, trong nước có Sử Thiết Sinh và Lộ Viễn, nước ngoài thì có Scott Fitzgerald—— “
Khi nhìn qua một cuốn sách nào đó, ánh mắt anh đột nhiên bỗng trầm xuống, dường như đã rơi xuống vực sâu của hồi ức.
“… Scott Fitzgerald và Sherwood Anderson.”
Sherwood Anderson ——là tác giả của cuốn sách ‘Winesburg, Ohio’. Mà cuốn sách đó anh đã mua hai bản, một cuốn tặng Chu An An, một cuốn thì nằm trên giá sách của anh.
Những cái tên anh vừa nói Trương Oánh Nhiên chẳng biết ai với ai.
Bà đây nói với anh về Trương Ái Linh và Lâm Huy Nhân, anh lại nói với tôi Scott Fitzgerald và Sherwood Anderson gì đó không biết…
Gương mặt cô cứng ngắc, đến lúc này dù có muốn giả vờ hiểu chuyện thì cũng xin thứ lỗi cho nguồn kiến thức nông cạn của cô. Cuối cùng cô chỉ biết nở nụ cười mỉm trông như kẻ ngốc vậy.
Nhưng dù sao cô cũng không phải nữ sinh lần đầu biết yêu, nhiều năm trên tình trường muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vì thế cô nhanh chóng rút một cuốn sách ‘Winesburg, Ohio’—— “Sherwood Anderson phải không? Là tác giả cuốn sách này sao?.”
Cô cong môi cười, giơ giơ cuốn sách trong tay: “Có thể cho tôi mượn cuốn sách này được không, bác sĩ Lục?”
Lục Gia Xuyên im lặng vài giây, theo bản năng muốn mở miệng từ chối.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi, anh đã quyết vứt Chu An An ra sau đầu rồi, cần gì vì một cuốn sách có chút liên quan tới cô mà chuyện bé xé ra to, giữ mãi không buông chứ?
“Được thôi.” Anh chuyển mắt sang hướng khác, vẻ mặt như thường, một đao chặt đứt tất cả những hồi ức có liên quan đến cô nàng nào đó.
T oàn bộ hành trình sau đó, Trương Oánh Nhiên cứ cười tủm tỉm chọn sách, rồi lại thỉnh thoảng quay đầu cùng anh nói chuyện phiếm. Cô rất biết cách tìm đề tài để nói chuyện, dù anh không đáp lời hay cô và anh nói chuyện không ăn ý, nhưng cô cũng có thể nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, chẳng chút lưu dấu vết.
Lục Gia Xuyên nhìn cô, trong lòng biết rõ đây là một cô gái rất thích hợp để làm bạn gái.
Nhắc đến cũng lạ, trước đây các bậc trưởng bối trong nhà, nhất là nữ sĩ Tôn Diệu Già, luôn lải nhải trước mặt anh rất nhiều, như bạn gái phải tìm người thế nào, một cô gái thế nào mới thích hợp để làm vợ…thì anh luôn nghe vào tai trái cho ra tai phải.
Nhưng bây giờ, khi Trương Oánh Nhiên đang đứng trước mặt anh thì anh lại đột nhiên nhớ ra tất cả.
Cô biết cách ứng xử kịp thời, mềm dẻo mà không quá yếu đuối, biết cách điều chỉnh câu chuyện lúc nào thì nói lúc nào thì ngừng, biết cách quan tâm đến mặt mũi và tự tôn của đàn ông.
Nhưng khi anh đứng đó, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia, giữa phong cách trang điểm của cô ta và cô nàng nào đó, lại cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể hòa mình vào cách trang điểm đậm thế kia được.
Cô nói gì cũng không gợi được hứng thú của anh, nên anh đành lịch sự đáp lại mấy câu cho có.
Cô mỉm cười rạng rỡ, để lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp. Đối với anh mà nói không có ấn tượng gì nhiều, chỉ càng khiến anh nhận ra trong cơ thể trống rỗng kia ẩn giấu một tâm hồn nhạt nhẽo.
Tâm hồn trong mỗi con người được nuôi dưỡng từ những chất dinh dưỡng gì? Thực ra thông qua vài câu nói hay ánh mắt cũng có thể biết qua bản chất của một người.
Trong khoảnh khắc này, anh đột nhiên nhớ tới Chu An An.
Thô lỗ, vô cùng nam tính, nói chuyện hay làm gì cũng không suy nghĩ kỹ càng, chẳng nhìn trước ngó sau, cũng chẳng bận tâm tính toán gì cả.
Nhưng cô tốt bụng, tràn đầy sức sống, dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, khi tức giận thì xắn tay áo lên đánh nhau, khi cảm động cũng rất dễ đỏ mắt, lại dễ mềm lòng như chiếc kẹo bông đường.
Trương Oánh Nhiên nói một lúc lâu, chỉ thấy người đàn ông trước mặt cô không hề phản ứng lại, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cuốn sách trên tay cô, suy nghĩ đã sớm bay tới nơi chẳng muốn ai biết nào đó.
“Bác sĩ Lục.”
“…”
“Bác sĩ Lục?”
“…”
Dù có ấn tượng tốt với Lục Gia Xuyên thế nào đi nữa thì cũng không chịu nổi sự lạnh nhạt chẳng coi ai vào mắt kia của anh, Trương Oánh Nhiên có chút chán nản, nụ cười dần biến mất: “Bác sĩ Lục, anh đang nghĩ gì vậy?”
Cô vươn tay huơ huơ trước mặt anh.
Lục Gia Xuyên cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô: “Vừa rồi… cô nói gì vậy?”
“……” Nói trông anh thật ngu ngốc khi phớt lờ bà đây!
Chỉ nghĩ trong lòng nhưng không dám mở miệng nói ra, Trương Oánh Nhiên hơi cúi mắt, khóe môi khẽ cong lên, trong nụ cười ngu ngốc kia cũng có thể nhận ra sự lúng túng: “Được rồi, bác sĩ Lục, tôi biết mình là người nhàm chán, khiến anh khó chịu rồi.”
Cô áp cuốn sách vào ngực mà khẽ thở dài: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, lấy sách xong sẽ về ngay.”
Ừm, với kinh nghiệm của mình, sau khi cô tỏ vẻ buồn bã đáng thương thì người đàn ông kia sẽ có cảm giác áy náy, sau đó sẽ cúi đầu chịu thua, như vậy so về khí thế cô cũng đã thắng rồi. Mà càng bình thường hơn là, vào giờ này, đối phương sẽ đưa ra một lời đề nghị: “Không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi?”
Cô từ từ bước tới đi qua người Lục Gia Xuyên, cùng đợi lời kịch quen thuộc vang lên.
Quả nhiên, người đàn ông bên cạnh thong dong mở miệng, khi thấy anh hít vào một hơi định mở miệng thì trong lòng đã hô to một tiếng yes rồi, dù vẻ ngoài vẫn trưng ra gương mặt đáng thương.
Bỗng cô nghe thấy Lục Gia Xuyên lạnh nhạt nói: “Được, tôi tiễn cô.”
“… … …”
???!!!
Tôi tiễn cô?!
Cô nói cô muốn về nhà vì anh lạnh lùng vô tình, vì anh không coi cô ra gì, vì anh không thèm để ý tới cô, còn anh nói anh tiễn cô sao?!
Từ lúc tán trai đến giờ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị làm khó bởi một người đàn ông đầu óc chập mạch thế này.
Trương Oánh Nhiên bỗng chốc quay đầu, cũng chẳng thèm che giấu bản chất nữa, cô ngạc nhiên hỏi anh: “Bác sĩ Lục, tôi có điểm nào không tốt sao, tại sao anh lại đối xử lạnh lùng với tôi như thế?”
Lục Gia Xuyên ngập ngừng rồi mới nói: “Không phải. Cô rất tốt, nhưng tôi đối với ai cũng thế.”
“… … …”
“Tốt xấu gì cũng phải cùng nhau ăn bữa tối chứ?” Cô quyết định không thèm đóng kịch nữa vì cô không thể giả bộ được nữa rồi.
Cô chỉ sợ cơm tối cũng chẳng được ăn, ngày mai lại chẳng biết trả lời thế nào trước sự truy hỏi của y tá Trần. Dù sao người luôn miệng nói Lục Gia Xuyên mời mình đến nhà là cô, chuyện tự vả mặt này cô không làm nổi đâu.
Cũng ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng người gõ cửa, thùng thùng thùng, một tiếng lại một tiếng vang lên.
Thô lỗ, không theo tiết tấu nào cả.
Lục Gia Xuyên đi ngang qua mặt Trương Oánh Nhiên, lập tức đi ra cửa lớn, vừa nhìn xuyên qua mắt mèo thấy người bên ngoài, biểu cảm trên gương mặt anh bỗng trở nên kỳ lạ.
“Sao anh không mở cửa?” Trương Oánh Nhiên cũng đi ra.
Ngoài mắt mèo kia là một cô gái mặc một chiếc vay đen hở hai vai, gương mặt có vẻ khó chịu, dáng vẻ hùng hổ gõ cửa.
Lục Gia Xuyên tuyệt đối không muốn mở cửa.
Anh muốn che miệng Trương Oánh Nhiên kéo cô nằm xuống gằm giường để làm như không có ai ở nhà………
Cô nàng kia cuối cùng cũng không chịu được nữa, cho nên mới sang gõ cửa tìm anh muốn tính sổ hết mọi chuyện, chất vấn anh vì sao lại hôn cô, hơn nữa sau khi hôn cô lại tránh mặt không chịu gặp cô…
Lục Gia Xuyên không rên một tiếng cứ đứng đó, cổ cũng không nhịn được mà rụt cả vào.
Quái lạ, anh đường đường là đàn ông vì sao phải sợ một nàng lùn như cô chứ?
Nhưng anh chột dạ, anh đuối lý, cho nên không thể không sợ.
Nào ngờ người con gái đứng ngoài cửa kia cứ như có thiên lý nhãn, gằn từng tiếng nói rất mạnh mẽ: “Mở cửa, tôi biết anh đang ở nhà, Lục Gia Xuyên!”
“…” Mẹ nó, mắt mèo này không có tác dụng gì sao! Nhìn từ trong ra ngoài được, mà bên ngoài cũng có thể nhìn được vào trong sao?
Lục Gia Xuyên theo bản năng lui người về sau một bước, sắc mặt lại càng khó coi thêm vài phần.
Trương Oánh Nhiên quan sát anh nãy giờ rồi nhìn ra cánh cửa kia, vẻ mặt mờ mịt, cô khẽ hạ giọng hỏi anh: “Sao anh không mở cửa?”
Ngoài cửa, cô nàng kia lại tiếp tục nói: “Kim ốc tàng kiều, cho nên không dám mở cửa ra sao?”
Định mệnh, mắt cô ta có thể nhìn xuyên qua cửa sao?!
Anh khẽ giật khóe môi, một chữ cũng không nói được.
Anh vẫn đang do dự chẳng biết đối mặt với cô thế nào, nụ hôn hôm ấy chỉ cần nói một câu hiểu lầm là có thể giải thích mọi chuyện sao? Vậy anh là loại người gì chứ? Tùy tiện hôn hàng xóm của mình, rồi lại tùy tiện nói hai chữ hiểu lầm để đuổi cô đi sao?
Vậy không phải kẻ khốn nạn sao…
Nhưng giây tiếp theo, Trương Oánh Nhiên đã mở cửa ra trước.
Chu Sênh Sênh cũng bị bất ngờ, cô còn đang bực tức ngoài này gõ cửa hồi lâu, cả trái tim đập loạn lung tung.
Bạn nói xem cô nam quả nữ ở chung một phòng, làm chuyện gì mà mãi không chịu mở cửa chứ?
Có một khoảnh khắc, cô đã nghĩ nếu anh thật sự yêu người con gái khác, có lẽ cô sẽ dũng cảm mà mở miệng thú nhận với anh, cô chính là Chu An An cũng là Chu Sênh Sênh.
Dù sao cô còn gì phải sợ nữa?
Mất anh, chuyện này chẳng lẽ chưa đủ đáng sợ hay sao?
Nhìn cô có vẻ hùng hổ đứng ngoài cửa như đi đánh trận, nhưng khi nghĩ đến chuyện anh có thể sẽ thích người con gái khác mà hoàn toàn quên luôn cô trong lúc cô biến mất, thì vành mắt bỗng đỏ rực cả lên.
Mà cô không ngờ là, người mở cửa hóa ra không phải Lục Gia Xuyên, mà là cô gái mặc váy cổ chữ V trễ ngực kia.
Càng khiến cô không ngờ tới là, cô gái này nhìn rất quen.
Cô đã gặp cô ta ở đâu rồi sao?
Cô cứ như nàng khờ đứng ngoài cửa, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này cô đột nhiên nhớ tới Trịnh Tầm, tiểu công chúa, thùng rác…
Mẹ nó, đây không phải tiểu công chúa Trương Oánh Nhiên mới mười bốn tuổi đã biết trêu đùa tình cảm của nam sinh đấy sao?!
Chu Sênh Sênh chẳng hiểu gì cả.
Mà ngay sau đó, cô nghe thấy Trương Oánh Nhiên khó hiểu hỏi cô: “Cô là ai vậy, sao lại gõ cửa nhà người ta bất lịch sự như thế, vừa gào vừa đập cửa?”
Cô là ai sao?
Chu Sênh Sênh đang giận dữ mà không có chỗ trút giận, tốt thôi, anh hôn cô rồi bỏ chạy, chuyện này còn chưa tính, lại dám tùy tiện dẫn phụ nữ về nhà, còn tìm một cô nàng hư hỏng, từ nhỏ đã có tính lả lơi lợi dụng đàn ông!
Cô chỉ cảm thấy dòng máu chạy dọc từ cổ xông lên thẳng não, nhưng càng giận dữ cô lại càng bình tĩnh hơn, toàn bộ tế bào chiến đấu đều đang trong trạng thái báo động đỏ. Đối với những cô nàng mưu mẹo, đánh không được, mắng không xong, chỉ có thể dùng IQ để đánh bại thôi.
Ngay sau đó, cô nhìn Trương Oánh Nhiên, mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi sao —— “
Cô ưỡn ngực, tay làm như vô tình vén mấy sợi tóc đang che trước ngực ra sau.
“Tôi là nữ hàng xóm nhà bên vừa bị bác sĩ Lục cưỡng hôn ngay hành lang này—— “
Cô ra vẻ tan nát cõi lòng vịn người vào cửa, ánh mắt lã chã như có thể khóc được bất cứ lúc nào.
“Nhưng anh ta lại bỏ chạy, không chịu trách nhiệm, tôi biết anh ấy chê tôi —— “
Chê cô điều gì chứ? Đây là đòn đánh sát thủ ——
Chu Sênh Sênh yên lặng tựa người vào cửa, vẻ mặt “Tôi thua tôi đang tổn thương”, lặng lẽ rơi lệ: “Tôi biết, anh ấy chê tôi ngực to. Anh ấy chỉ thích những người như cô có vùng đất bằng phẳng, chính là kiểu cô ….nàng…. ngực…. nhỏ.”
Từng từ từng chữ như đâm vào trái tim cô ta, máu me đầm đìa, sau đó cô nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Trương Oánh Nhiên.