Bác Sĩ Có Độc

Chương 6: Phim kinh dị



Thứ năm quán cafe cũng không đông khách lắm, theo thói quen mọi người lại cùng chơi mạt chược cả buổi chiều.

Anh quản lý lại dùng trò cũ, bốn phương tám hướng xáo bài hai lượt, mỗi lần tới lượt Chu Sênh Sênh phải bốc bài thì anh sẽ bắt đầu giả vờ ho, lúc thì chỉ vào tai ra hiệu, lúc thì chụm ngón cái và ngón trỏ rối chỉ lên đầu mình.

Hoàn Tử không chịu nổi nữa, cô nàng giận dữ quay sang mắng anh quản lý: “Đại ca à, nếu anh đã muốn gian lận thì có thể làm kheo khéo tí được không? Quang minh chính đại chỉ tới chỉ lui như vậy, anh đang khinh bọn em không mang não đi làm đấy à?”

Đông Đông im lặng móc túi quần rỗng tuếch ra, một chàng trai đường đường cao 1m8, nhưng dáng vẻ lại giống như một bông hoa bách hợp đang khóc trong gió vậy: “Mẹ em từ nhỏ đã dạy, nam tử hán đại trượng phu, phải tránh xa sex cờ bạc ma tuý. Cho tới hôm nay cuối cùng em cũng hiểu thâm ý của mẹ rồi.”

Tiểu Kim tỉnh táo lôi một loạt những quân bài anh quản lý đang giấu trong túi áo khoác… toàn bộ đều là quân bài mạt chược dự bị: “Anh quản lý, phiền anh giải thích một chút, mấy quân bài trong túi áo anh này dùng để làm gì.”

Người quản lý “Oh” một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác: “Đúng nhỉ, sao trong túi anh có nhiều quân bài mạt chược quá vậy?”

“…”

Bốn đôi mắt sáng nhìn thẳng vào mặt anh, anh quản lý đành giả vờ quơ mấy quân mạc chược đút hết vào túi quần: “Mẹ anh cũng lớn tuổi rồi, chắc là bà nhìn túi áo anh lại cứ tưởng túi đựng mạt chược nên bỏ nhầm ấy mà.”

Chu Sênh Sênh cười ha ha, đưa mắt nhìn anh quản lý trốn ra sau quầy, rồi trả lại toàn bộ tiền thắng bài cho mọi người.

Hoàn Tử lườm cô: “Cậu nghĩ chúng tôi là ai hả ? Chơi được mà không thua được so?”

“Cũng vì anh quản lý gian lận nên tôi mới thắng mà, chịu thua chứ?” Chu Sênh Sênh đặt trước mặt mỗi người một xấp bài, “Đùa thôi, chơi vui mà không cần nghiêm túc vậy đâu.”

Tiểu Kim mặt lạnh nhìn cô hồi lâu, rồi nghiêm túc nói với cô: “Chu Sênh Sênh, cậu là người tốt.”

“…” Chu Sênh Sênh cười gượng, trong lòng thầm nghĩ cái biệt danh vương tử nhạt nhẽo này quả thật rất hợp với anh ta, bảo người ta phải tiếp lời thế nào đây? Nhưng cô nhanh nhảu nói tiếp: “Đâu có đâu có, mọi người đều vui mới là quan trọng.”

Đông Đông và Hoàn Tử nhìn nhau bò lăn ra mà cười.

Chu Sênh Sênh cũng cười theo các cô, thầm nghĩ hỏng rồi hỏng rồi, cô thật sự rất thích nơi này, nếu quả thật có ngày phải rời đi, cô sẽ không nỡ đến mức nào chứ?

Nghiêng đầu nhìn qua song cửa sổ, lần đầu tiên trong đời cô thực sự ao ước ông trời sẽ không mưa nữa.

***

Lúc tan việc, anh quản lý lại lôi chiếc “BMW” của mình ra nói muốn đưa cô về nhà.

Ngày nào Chu Sênh Sênh cũng từ chối anh, nhưng anh quản lý vô cùng ương bướng, cương quyết muốn kháng chiến lâu dài. Không chừng anh chính là người thừa kế của Đổng Tồn Thụy và Hoàng Kế Quang ấy chứ, hơn nữa nhìn dáng người cường tráng kia của anh, nếu anh đi phá lô cốt hay chắn nóng súng, nhất định còn hiệu quả hơn hai vị tiền bối anh hùng dân tộc kia.

Chu Sênh Sênh nhìn anh một lúc, đây là lần đầu tiên cô gật đầu nói đồng ý.

Anh quản lý vốn đã chuẩn bị xong sẵn lời thoại, còn tính hôm nay sẽ phải đưa cô về bằng được, nên rất tự nhiên mà nói: “Em cứ để anh đưa về đi, anh thấy em là con gái con lứa, khuya thế này về nhà một mình không an toàn lắm? Em – – á, em vừa mới nói gì cơ?”

“Em nói được.” Cô nháy mắt mấy cái.

Anh quản lý nhất thời kích động, gương mặt béo ú đỏ bừng cả lên, anh vội vàng xuống xe cẩn thận đỡ cô ngồi lên.

Chu Sênh Sênh đột nhiên có một ảo giác, dường như thứ cô sắp bước lên không phải chiếc xe đạp cũ nát, mà là một chiếc xe ngựa bí đỏ màu xanh vàng rực rỡ…

Chỉ tiếc là đêm nay anh quản lý cũng không phải là hoàng tử của cô, Chu Sênh Sênh nhờ anh quản lý thả mình trước cửa một nhà hàng cơm Trung Hoa.

Anh quản lý hưng phấn nói: “Sao thế sao thế, chẳng phải anh bảo sẽ đưa em về nhà à? Chu Sênh Sênh anh đã nói với em rồi, có cần khách sáo đến mức phải mời anh ăn cơm thế này không?! Anh là loại người đó à? Không ăn! Anh tuyệt đối không ăn đâu!”

Vừa nói, anh vừa định đi vào nhà hàng.

Chu Sênh Sênh ho khan hai tiếng, giữ chặt tay áo anh quản lý: “Không phải, anh quản lý. Hôm nay có người mời em ăn cơm, người đó đang chờ em bên trong.”

Đương lúc nói chuyện, cô cũng đã nhìn thấy Lục Gia Xuyên đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nên thuận tiện chỉ tay về phía đó.

“Đúng chính là anh ấy.”

Anh quản lý theo hướng tay cô chỉ mà nhìn sang, trái tim bỗng nát thành từng mảnh.

Đây cũng không phải là nhà hàng sang trọng gì cả, chỉ là một quán cơm gia đình dân quê, cửa ra vào là một tấm kính thủy tinh lớn, cách bài trí bên trong quán cũng rất ấm áp và đơn giản. Có một người đàn ông dáng người cao to mặc trên mình chiếc áo khoác màu tro đang ngồi cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng còn xoay xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.

Khung cảnh này giống hệt như trong một bộ phim thần tượng đang nổi.

Anh quản lý vẫn chưa bỏ cuộc, bĩu môi hỏi Chu Sênh Sênh: “Cậu ta là anh trai em à?”

Vẻ mặt thì mếu máo như sắp khóc.

Chu Sênh Sênh im lặng một chút, kiên quyết giữ vững trái tim độc ác, thản nhiên mà nói với anh quản lý: “Là người em thích.”

Anh quản lý hồn bay phách lạc leo lên con “BWM” cũ nát lướt gió mà đi, trong miệng còn hát bài ca thất tình thê thảm.

Chu Sênh Sênh mất vài giây mới nhận ra câu “Nương tử, Aha” anh đang hát là trong bài ‘ Sự hấp dẫn của bầy sói’.

… Sở thích thật đặc biệt.

Nhưng đây cũng không phải lý do mà cô từ chối anh. Cô rất vui vì một người đàn ông vô cùng tốt bụng và nhiệt tình như anh quản lý thích mình, nhưng cô lại không phải là người phù hợp với anh. Anh là một người tốt, cuộc sống của anh sẽ rất êm đẹp và hạnh phúc.

Còn cô…

Ánh mắt Chu Sênh Sênh từ từ tối lại.

Nói thật, cô cũng rất muốn tìm một người đàn ông tốt, rồi cả hai sẽ cùng nhau sống một cuộc sống thật bình dị. Nếu được như vậy thì tốt biết mấy.

***

Khi Chu Sênh Sênh còn đang ngẩn ngơ đứng ngoài cửa, thì bên trong quán bác sĩ Lục đã nhận ra cô qua tấm cửa thủy tinh rồi.

Cô gái ngốc nghếch kia đang đứng ngẩn người ngoài gió rét nghĩ gì vậy?

Anh không nhịn được gõ lên cửa sổ mấy cái, sau đó liền thấy cô quay đầu lại nhìn mình. Anh không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô chằm chằm, trên mặt viết sẵn mấy chữ ‘Cô định bỏ đói tôi sao?’.

Chu Sênh Sênh vội vàng đẩy cửa mà bước vào.

Thật ra cô rất ngạc nhiên khi Lục Gia Xuyên muốn mời cô ăn một bữa cơm, nhưng anh hẹn cô ở một quán ăn gia đình thế này, lại khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng. Không khí nơi đây vừa ấm áp lại bình dị, còn rực rỡ lộng lẫy gấp chục lần mấy nhà hàng Tây kia ấy chứ.

Dường như Lục Gia Xuyên rất quen với nơi này, anh gọi vài món ăn đặc trưng của quán, rồi gọi thêm một đĩa há cảo.

“Cô chưa từng ăn ở đây, nên tôi sợ cô không ăn được rồi lại hại mình hại cả người ta, thôi thì thấy người gặp chuyện chẳng lành tôi đành ra tay cứu giúp vậy.” Đương nhiên, bác sĩ Lục vẫn là bác sĩ Lục, mở mồm nói câu nào là khiến người ta tức chết câu đấy.

Chu Sênh Sênh nói: “Bác sĩ Lục, anh có biết giao tiếp cũng là một bộ môn nghệ thuật không? Có người nói câu nào là khiến người ta hài lòng câu đấy, nhưng cũng có những người vừa mở mồm không thôi cũng khiến người ta muốn đập cho một trận thành tàn tật luôn rồi.”

Lục Gia Xuyên gật đầu: “Tôi biết tôi đẹp trai, nên có nhiều người ghen tị muốn đánh tôi cũng đúng thôi.”

“…” Chu Sênh Sênh bĩu môi, cầm cốc nước nóng kia uống một hơi cạn sạch, “Xin anh cho phép tôi dùng 120% thành ý gửi đến trái tim vô cùng mạnh mẽ cùng bộ mặt dày chục mét kia của anh.”

Anh thấy vậy mà chẳng chút sợ hãi: “Vậy tôi cũng thay mặt chúng cám ơn cô rất nhiều.”

Chu Sênh Sênh mém sặc.

Thức ăn được đưa lên rất nhanh, món ăn cũng vô cùng ngon miệng.

Chu Sênh Sênh vừa ăn như hổ đói vừa hỏi anh: “Sao tự dưng lại muốn mời tôi ăn cơm?”

“Vì muốn nhờ vả cô.”

“… Nhờ tôi làm gì?” Tay cô run lên, miếng há cảo vừa gắp lên chưa kịp đưa vào miệng, đã có cảm giác… cảm giác cứ như chồn cáo tới chúc tết gà vậy.

Bác sĩ Lục cũng chẳng thèm quanh co giấu diếm, mà nói thẳng luôn: “Tôi nói với mẹ tôi là mình đã có bạn gái, mẹ tôi bảo dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơm gia đình. Tôi nghĩ một lúc thì cảm thấy cô cũng tạm được, tuy là dáng người và khí chất thì hơi kém một chút, nhưng có một điểm lại rất tốt.”

Cô cảm thấy mình đang bị xỉ nhục, nhưng may cũng có câu cuối cùng vớt vát lại, nên cô quyết định tha thứ cho anh, trong lòng còn vô cùng mong chờ mà hỏi: “Tốt chỗ nào?”

“Là phụ nữ.”

Chu Sênh Sênh mặt không cảm xúc đặt đôi đũa xuống bàn, rồi đứng dậy định đi. Một giây sau, cổ tay đột nhiên bị anh nắm chặt lấy.

Cô quay đầu nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Lục Gia Xuyên dừng một chút rồi mới nói: “Vì tối qua cô nói cô thích tôi.”

Lúc anh nói những lời này thì lỗ tai có hơi đỏ.

Chu Sênh Sênh chớp mắt: “Tôi cũng từng nói những lời ấy với Trần Dịch Tấn. Năm đó anh ấy tổ chức đêm nhạc hội, tôi cùng rất nhiều người đi đường đứng vây xung quanh nghe nhạc miễn phí, lúc đó tôi cũng điên cuồng liên tục hét em thích anh với anh ấy. Thì sao, chẳng lẽ tôi cũng phải theo anh ấy về nhà gặp phụ huynh à?”

Lục Gia Xuyên thả lỏng tay cô ra, sắc mặt trầm xuống: “Tôi chỉ muốn nhờ cô giúp một chuyện thôi.”

“Giúp anh làm chuyện khác thì có thể được, nhưng riêng chuyện đó thì không được.” Chu Sênh Sênh ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, “Làm thế là lừa gạt, là nói dối, mẹ anh muốn anh tìm bạn gái không phải để anh đối phó qua loa với bà ấy, mà mẹ anh thật sự hy vọng anh có thể sống hạnh phúc với người mình yêu. Thật xin lỗi bác sĩ Lục, chuyện đó tôi thực sự không thể giúp anh được.”

Cô nhìn đống thức ăn trên bàn, có chút do dự: “Nếu như anh sợ lãng phí, mấy món này tôi có thể giúp anh đóng gói…”

Bác sĩ Lục lạnh lùng liếc cô một cái, vô cùng không vui.

Chu Sênh Sênh đau lòng, bước từng bước thật chậm, cuối cùng cũng dứt áo rời đi. Nhưng cô cũng không đi được bao xa, vừa nhìn bác sĩ Lục cùng đống thức ăn trên bàn, thì đành im lặng dừng bước ngay cạnh cửa sổ, chỉ cách anh vài bước chân.

Cô thấy anh đang nghe điện thoại, hai người chỉ cách nhau một tấm cửa kính. Giọng anh tuy hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn nghe thấy được.

Anh nói: “Mẹ, con…”

Dừng một chút, rồi anh nhỏ giọng hỏi: “Không có gì, chỉ muốn hỏi mẹ đã ăn cơm tối chưa thôi. Nếu như chưa ăn, con mua há cảo mẹ thích mang tới cho mẹ nhé.”

Dưới ánh đèn vàng, khi Lục Gia Xuyên cụp mắt nói những lời đó, là một vẻ mặt Chu Sênh Sênh chưa từng nhìn thấy ở anh, cùng với một chất giọng dịu dàng trước nay chưa từng được nghe.

Cô có chút mê muội, dường như anh đã trở thành một người khác vậy, chứ không phải bác sĩ Lục mà cô biết nữa.

Người đàn ông trẻ tuổi cúp điện thoại, ngồi ở ở đó không nói một lời. Một mình đối diện với chiếc bàn đầy ắp thức ăn, khung cảnh xung quanh lại vắng ngắt, khiến con người ta cảm thấy anh thật cô đơn.

Cô cắn làn môi, lại đẩy cửa đi vào lần nữa.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của bác sĩ Lục, cô lại ngồi xuống ghế đối diện.

“Quay về làm gì?” Anh hỏi.

“Giúp anh chứ sao.” Cô đáp vô cùng hùng hồn.

“Có thể cho tôi hỏi một câu vì sao cô đột nhiên thay đổi ý định không?” Anh vẫn còn nhớ rõ lời thề son sắt của cô một phút trước.

Chu Sênh Sênh tiến sát lại gần anh, anh cũng không kiềm chế được mà hơi dướn người về phía trước, sau đó anh nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi một câu: “Có phải chỉ cần tôi đồng ý giúp anh, thì mấy món trên bàn này tôi được đóng gói mang về không?”

“…”

Sau bữa cơm tối, Lục Gia Xuyên tiện thể mời cô đi xem phim, không phải là một bộ phim tình cảm sướt mướt gì đó, mà là… phim kịnh dị.

Lục Gia Xuyên không sợ thể loại này, chỉ là anh không ngờ Chu Sênh Sênh cũng không sợ.

Nói không sợ thật ra cũng không đúng lắm, phải nói là cho đến hôm nay anh chưa từng thấy người nào xem phim kinh dị mà mặt thản nhiên chẳng có cảm xúc gì như xem phim hoạt hình giống Chu Sênh Sênh thế này.

Nữ quỷ vừa xuất hiện, nàng ta chùm chiếc khăn màu bạc, máu thấm đầy mặt và cổ.

Còn Chu Sênh Sênh thì nói: “Ha ha ha ha, anh nhìn cô ta kìa có giống đang đeo một cái khăn dính đầy máu dì cả lên mặt không?”

Lục Gia Xuyên nhếch khóe miệng, định trào phúng cô hai câu, nhưng lại nghĩ đến chuyện cô đã đồng ý giúp mình, thì tạm thời sửa lại lời kịch: “… Thật …sáng tạo.”

Nam chính là một tên xấu xa bắt cá hai tay, hắn bỏ rơi nữ chính, vì vậy nữ chính mới mặc áo cưới thả mình lên đường ray tàu tự sát, rồi biến thành nữ quỷ.

Chu Sênh Sênh ghé sát vào người anh nhỏ giọng nói: “Ba tôi từng nói với tôi, đàn ông mà lỏng cái gì cũng được nhưng không được thả lỏng thắt lưng của mình, anh có thể yêu rất nhiều người, nhưng không thể trở thành một con chó động dục.”

Lục Gia Xuyên: “… Ba cô cũng thật sáng tạo.”

Đến lúc nhạc phim vừa vang lên, nữ chính dùng gương mặt đáng sợ nhất xuất hiện để báo thù thì máu tươi của nam chính văng khắp nơi, những chất lỏng quái dị trộn vào nhau, khiến không ít các cô gái trong rạp chiếu phim gào thét chói tai.

Lục Gia Xuyên quay đầu sang nhìn Chu Sênh Sênh, cô đang bốc một nắm bỏng ngô ném vào miệng, ăn có vẻ rất ngon.

“Cô không sợ sao?” Anh nhỏ giọng hỏi cô.

Cô gái đang ăn bỏng ngô kia quay đầu sang nhìn anh, trong đôi mắt vô cùng thản nhiên và vui vẻ: “Có gì phải sợ chứ? Tất cả đều là giả, tháo lớp trang điểm kia ra, thì chính là gương mặt thật của diễn viên thôi. Mặc dù cô ấy có trang điểm đáng sợ thế nào, thì chỉ cần lau đi là sẽ hết.”

Anh cảm thấy đây không phải là phản ứng mà một cô gái nên có.

Nhưng một phút sau, Chu Sênh Sênh vừa ném một nắm bỏng ngô vào miệng, rồi nhỏ giọng nói: “Anh không biết đâu, điều đáng sợ nhất chính là dù anh có rửa thế nào, có lau bao lâu, thì cũng không thể trở về gương mặt vốn có được.”

Anh chuyển mắt nhìn về phía màn hình lớn, nói hai chữ thật ngắn gọn: “Thần kinh.”

Trong rạp chiếu bóng tối đen, chỉ có ánh sáng nhạt phát ra từ màn hình lớn, bộ phim rất đặc sắc, tiếng âm nhạc tiếng trò chuyện tiếng thét chói tai cái gì cũng có cả. Nhưng khi Chu Sênh Sênh nhìn chăm chú lên màn hình, thì cô lại có cảm giác cô đơn chưa từng thấy.

Cô có thể chấp nhận một gương mặt vừa nhếch nhác lại xấu xí, nhưng chỉ cần tẩy trang đi thì cô vẫn là cô.

Không ai hiểu được cảm giác của cô, cũng không ai biết cô đã khủng hoảng như thế nào. Cuộc sống của cô thay đổi theo từng gương mặt mỗi khi trời mưa, những gương mặt đó lạ lẫm đến mức khi cô soi mình trong gương cũng không thể tin được người kia chính là mình. Mà điều cô sợ nhất thật ra chỉ có một, đó là có phải cô sẽ mãi mãi thay đổi mặt thế này, rồi đến một ngày cô sẽ quên mất gương mặt thật sự của Chu Sênh Sênh là thế nào không?

Cô từ từ đưa tay lên chạm vào gương mặt kia.

Cô gái này rất xinh đẹp nhưng khuôn mặt này cũng không phải của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.