Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng nồi lẩu đang sôi ùng ục.
Chẳng ai động đũa.
Rau thơm thịt bò ngâm quá lâu trở nên cứng nằm trong nồi, thầm cảm khái vận mệnh vô thường khiến nó chẳng thể mềm lại được.
Những tảng thịt bò trôi trên lớp nước, từ những miếng mỏng tanh co rúm thành một cục thịt cứng, trôi nổi trông thật đáng thương.
Những viên thịt băm đang lắc lư bất định trong nồi lẩu sôi ùng ục, dường như đang vui sướng kêu lên: Đến đây đến đây, mau ăn tôi đi.
Nhưng không ai ăn cả.
Lưu Thừa Đông dường như nhận ra mình đã mắc phải lỗi sai gì đó, nhưng sai ở chỗ nào thì anh không rõ.
“Hi này, tôi nói ——” anh thử mở miệng phá vỡ không khí trầm lặng này.
Nhưng lại bị Lục Gia Xuyên lập tức cướp lời ngăn cản: “Mày đừng nói gì cả.”
Cứ nhìn Chu Sênh Sênh thật lâu, anh là người động đũa đầu tiên, gắp một viên thịt tròn bỏ vào trong bát, nhẹ nhàng nói một câu: “Ăn trước đã. Có chuyện gì, tối chúng ta nói tiếp.”
Chu Sênh Sênh chỉ cảm thấy trong lồng ngực như bị thứ gì đó chèn ép, dần dần khiến cô đứng ngồi không yên, nhưng lại cố ép bản thân phải ngồi lại ăn hết bữa lẩu này.
Bữa lẩu này là bữa tiệc cô chờ đợi đã lâu, giờ lại chẳng cảm thấy ngon miệng.
Đã đến lúc phải thẳng thắn đối mặt rồi, đúng không?
Cô vùi đầu ăn thịt, cả trái tim cứ trôi lênh đênh chẳng biết dạt về đâu.
Cô và anh vừa thẳng thắn bộc lộ tình cảm cùng nhau, tình yêu cuồng nhiệt lại khiến người ta thích mê đến thế. Nhưng ai cũng biết tình yêu cuồng nhiệt thường không ổn định, họ còn nhiều điều chưa hiểu rõ nhau cũng như chưa trải qua những khó khăn trong cuộc sống cùng nhau, nếu bây giờ đã vội vàng bộc bạch bí mật của mình, Chu Sênh Sênh chẳng có chút lòng tin nào.
Cô đang nghĩ lát nữa phải nói chuyện đó với anh thế nào đây ——
“Bác sĩ Lục, thật ra mặt em có thể thay đổi.”
Anh thật sự sẽ không nghĩ đầu óc cô có vấn đề chứ?
“Bác sĩ Lục, thực ra em chính là Chu Sênh Sênh, cũng là Chu An An, bây giờ lại là Tiết Thanh Thanh.”
Nếu như anh biết cô chính là người con gái không từ mà biệt hai lần trước, bây giờ thay gương mặt khác tới đây trêu chọc anh thì anh sẽ không giận sao?
“Tuy rằng trước đây em sẽ thay đổi mặt, nhưng hiện giờ em đã tìm được một ngọn núi nhỏ, chỉ cần tới đó trước khi trời đổ mưa, mặt em sẽ không có vấn đề gì cả.”
Anh sẽ chấp nhận lý do đó sao? Một người con gái lúc nào cũng có thể biến đổi gương mặt mỗi khi trời mưa, lúc nào cũng phải cẩn trọng kiểm tra dự báo thời tiết hàng ngày nhằm tránh mưa để duy trì gương mặt này. Dù cô có thể làm được chuyện đó cả đời thì anh có muốn ở cạnh bên cô cùng cô trải qua những khó khăn đó không?
Thấy thế nào thì giờ cũng chẳng phải cơ hội tốt để nói hết cho anh nghe.
Huống chi lần trước khi cô thử thăm dò chuyện nói bí mật đó, anh còn giận dữ, cho rằng cô đang cười nhạo quá khứ của anh.
Chu Sênh Sênh hiểu, thật ra cách dễ nhấtđể chứng minh là biến đổi gương mặt ngay trước mặt anh, nhưng dựa theo quỹ tích biến đổi của gương mặt này, thì khuôn mặt tiếp theo khả năng cao sẽ là một đứa trẻ hoặc một bà cụ.
Nếu cô đột nhiên trở thành một bà cụ mặt nhăn nheo ngay trước mặt anh, cô quả thực không dám nghĩ tới biểu cảm và phản ứng của Lục Gia Xuyên lúc đó.
Trên bàn cơm Lưu Thừa Đông còn đang cố gắng khuấy động bầu không khí, anh kể về chuyện thời đại học của Lục Gia Xuyên.
Từ chuyện anh mới vào trường đã bị các chị em đuổi theo tới tận nhà tắm nam, sau này bị đồn thổi là cá tính tệ hại mồm miệng độc địa nên không ai dám theo đuổi nữa.
Đến chuyện anh quá sạch sẽ, đêm hôm khuya khoắt không chịu được mùi hôi nên ném hết giày của lão tam ra ngoài cửa sổ, đến chuyện mỗi tuần anh đều nổi giận lôi hết đống chậu quần áo trong nhà tắm xuống phòng giặt đồ ở tầng một giặt thật sạch sẽ.
“Nhìn ngoài thì tưởng là lạnh lùng cao ngạo, kỳ thật trong tâm hồn lại là một người đàn ông ngây thơ.” Lưu Thừa Đông đưa ra một lời tổng kết chuẩn xác, cuối cùng đưa mắt nhìn người đàn ông nào đó đang giận dỗi, anh giáo dục Lục Gia Xuyên sâu sắc, “Đàn ông vốn phải là người nhường phụ nữ, em dâu là để yêu là để thương, mày đừng động một tí lại trưng bản mặt khó coi ấy ra. Với cái tính cáu bẩn như thế, mà tìm được người thích mày là phải cám ơn trời đất lắm rồi, đừng làm khó người ta nữa.”
Sau đó anh lại quay sang Chu Sênh Sênh: “Tính cách cậu ấy thất thường, nhưng bản chất lại rất tốt. Tuy rằng ai ai cũng nói cậu ta có một gương mặt hại nước hại dân, nhưng những người quen cậu ấy đã nhiều năm nay, thì đều biết cậu ta là một người rất cố chấp, phàm là những người cậu ta đã chọn rồi, thì sẽ khăng khăng một mực chỉ có người đó. Huống hồ hai người đã ở chung rồi, sao có thể chưa làm gì được? Con người tôi vốn bao che cho bạn, nên cũng mời em bao dung cho những thói xấu của cậu ấy, dù sao cũng chẳng có chuyện gì là không giải quyết được, em nói có đúng không?”
Vừa dứt lời, Lưu Thừa Đông cũng không nhịn được mà che mặt: “Mẹ ơi, hôm nay tôi thực xuất sắc thực có tâm mà, ngay cả tôi nghe còn cảm động đến rơi cả nước mắt.”
Chu Sênh Sênh: “…”
Lục Gia Xuyên: “…”
Nhưng dù bầu không khí bên ngoài có hòa hoãn đi đôi chút thì trong lòng Chu Sênh Sênh vẫn cảm thấy trống rỗng như thế.
Trên đời này nếu quả thực chuyện gì cũng có thể giải quyết được thì thật tốt biết bao.
Mặt cô là một chuyện rất khó giải quyết, dù là tạm thời có thể khống chế được, nhưng cả đời lúc nào cũng như mang bom nổ chậm trên mình, chẳng biết nó sẽ phát nổ vào ngày nào. Lục Gia Xuyên sẽ chấp nhận cô? Hay cự tuyệt cô? Hay sẽ cảm thấy cô là một kẻ lừa tình, lừa anh đến tận bây giờ, khiến anh động lòng mới chịu nói ra sự thật?
Bữa ăn hôm ấy vô cùng căng thẳng.
Chắc hẳn Lưu Thừa Đông cũng nhận ra điều đó, cho nên cơm nước xong xuôi cũng không ở lại lâu, hi hi ha ha bỏ chạy, vừa ra đến cửa còn lau mồ hôi trên trán, cuối cùng anh cũng thoát được hiện trường tai nạn này rồi.
Anh cảm thấy mình là người gây họa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chăng biết nguyên nhân gây ra tai nạn là gì.
Sau khi anh đi căn phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Lục Gia Xuyên thu dọn bát đũa, Chu Sênh Sênh cầm khăn lau bàn ăn, mọi việc đều được tiến hành theo thứ tự.
Chẳng ai biết sau đó có phong ba bão táp đang chờ đợi bọn họ.
Lục Gia Xuyên đứng rửa bát trước bồn rửa, Chu Sênh Sênh chậm rãi đi đến cạnh cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng anh muốn nói lại thôi.
Đã nhiều lần cô đứng đây ngắm anh, nhìn anh nấu cơm, nhìn anh rửa bát, cô luôn có một khát vọng mãnh liệt, muốn bước tới ôm lấy anh. Cám ơn anh đã cho cô hơi thở cuộc sống, cám ơn anh mặc dù không nhận ra ba người phụ nữ ấy chính là cô, nhưng vẫn khiến cô cảm động và yêu anh như thế.
Nhưng cô vốn không phải người dũng cảm bày tỏ hết với anh, để tiếp cận anh cô cũng đã dùng hết sự can đảm vốn có, nói những lời thành thật bày tỏ tâm ý luôn khiến cô cảm thấy xấu hổ khi mở miệng.
Lúc này đây, Chu Sênh Sênh không hề chần chờ, cô chậm rãi bước về phía anh, từ sau lưng vòng tay quay eo anh ôm lấy anh, dán mặt mình vào lưng anh.
Người nào đó đang rửa bát cũng dừng tay lại.
Mà cô cứ thế nhắm mắt, trong lòng biết rõ đã đến lúc phải ngả bài rồi.
Phía trước có lẽ là thiên đường cũng có thể là địa ngục, không bước thêm bước nữa, anh và cô sẽ mãi mãi chẳng thể bình yên.
Chu Sênh Sênh hít một hơi thật sâu, trên má là những giọt nước mắt nóng hổi, cô gọi tên anh: “Lục Gia Xuyên —— “
Nhưng vừa nói ra ba chữ ấy, lời bày tỏ thẳng thắn của cô bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại của anh cắt ngang.
Lục Gia Xuyên đứng đó một lúc lâu rồi thấp giọng hỏi cô: “Em muốn nói gì với anh sao?”
Cô lắc đầu: “Anh nghe điện thoại trước đã.”
Nào ngờ cuộc gọi ấy đã kết thúc khoảnh khắc bộc bạch đêm ấy của cô.
Cuộc gọi từ khoa mắt, trong thành phố đột ngột xảy ra sự cố xe hơi, rất nhiều hành khách bị thương, còn có người bệnh đang trọng thương mắt rất nặng. Lục Gia Xuyên được triệu tập khẩn cấp tới khoa mắt.
Anh nhanh chóng thay quần áo xong xuôi, trước khi đi còn nhắc Chu Sênh Sênh: “Chờ anh về rồi nói tiếp.”
Sau đó liền biến mất ngoài cửa lớn.
Chu Sênh Sênh kinh ngạc nhìn anh, cũng chẳng biết là vừa tránh được một kiếp, hay là kéo dài thời gian tâm trạng bất ổn này.
Năm giờ sáng, Chu Sênh Sênh tỉnh lại trong tiếng điện thoại rung liên hồi.
Dự báo thời tiết đúng giờ nhắc nhở, trên bản đồ hiển thị trưa hôm nay thành phố sẽ có mưa.
Cô ngủ trong nhà Lục Gia Xuyên, bởi vì hôm qua anh nói phải chờ anh về. Nhưng nhìn bên cạnh giường trống hoác, cô bước chân trần ra phòng khách tối đen như mực nhìn một lượt, anh quả thật còn đang bận bịu ở bệnh viện, thức trắng cả trắng đêm không về.
Cũng tốt, cô sẽ lên ngọn núi chờ đợi, chờ cơn mưa kết thúc, cô sẽ trở về bình tĩnh kể lại hết sự thật cho anh nghe.
Chỉ cần giữ lại gương mặt này, chẳng sợ anh tức giận nhất thời, cũng có thể anh sẽ không thèm so đo những chuyện trước đây của cô thì sao?
Chu Sênh Sênh tha thiết mong đợi, cô mong rằng tình cảm giữa anh và cô có thể đủ lớn để vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trước khi ra ngoài, cô mang theo ô của Lục Gia Xuyên.
Ô của anh rất to, chiếc ô màu xanh kẻ caro trắng, ẩn mình dưới ô sẽ cảm thấy yên bình hơn hẳn.
Bên ngoài khu chung cư đang có mấy chiếc xe taxi đỗ trước cửa, hình như đang chờ sự xuất hiện của cô.
Mọi thứ đều thuận lợi đến kinh ngạc.
Bên trong xe đang phát một ca khúc xưa cũ của nữ ca sĩ người Quảng Đông Mai Diễm Phương, cô cã sĩ với tông giọng trầm động lòng người: “Cô ấy là em, và cô ấy hôm nay cũng là em, chẳng thể tưởng tượng được anh dành tình yêu ấy tặng em.”
Chẳng hiểu sao lại hợp hoàn cảnh đến thế.
Chu Sênh Sênh bỗng dưng bật cười thành tiếng.
Mà khi cô ca sĩ ấy hát tới câu: “Nếu anh muốn nghe em sẽ hát cho anh nghe, nếu anh không muốn gì cả, chỉ muốn tìm người để yêu, hãy tới tìm em.”
Cô vừa khẽ cười khóe mắt lại đỏ rực.
Mùa hè nên trời mau sáng, Chu Sênh Sênh đến dưới chân núi thì đã có nắng vàng rực rỡ.
Buồn bực đứng đợi bên ven đường, chờ đợi một cơn mưa chẳng biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Cô nhét tai nghe vào tai, ngồi xổm bên lề đường, cứ như một cô nàng tự kỷ, vừa nhìn dòng người qua lại, vừa khẽ lắc lư cái đầu trong tiếng nhạc ồn ào bên tai.
Một tiếng cứ trôi qua như vậy.
Cho đến sáu rưỡi, cô bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi, khoảnh khắc di động rung lên, trên màn hình xuất hiện ba chữ rất ro: Trịnh đầu đất.
Chu Sênh Sênh chau mày, trong lòng lấy làm kỳ lạ, không biết cái tên cú đêm thức ngày ngủ lại có thể gọi điện cho cô lúc sáu rưỡi sáng.
Cô nghĩ đoạn tí nữa nhấc máy, sẽ chế nhạo anh thế nào đây.
Nào ngờ lọt vào tai cô cũng không phải giọng của Trịnh Tầm mà là một giọng nữ khá hoảng hốt vội vàng hét lên bên phía đầu dây bên kia: “Là Chu Sênh Sênh phải không?”
Cô ngẩn người.
Ngoại trừ Trịnh Tầm và cô thì trên thế giới này hiện giờ vốn chẳng một ai biết cô chính là Chu Sênh Sênh.
“Là tôi.” Cô lưỡng lự rồi mau chóng trả lời.
Ngay sau đó, người ở đầu bên kia đột nhiên lắp bắp nói gì đó rồi khóc òa lên: “Chu tiểu thư, tôi…. tôi là Trịnh Tây Nghị, Trịnh Tầm xảy ra chuyện rồi…”
***
Trời đã sáng, nắng vàng rực rỡ.
Xem ra cơn mưa này sẽ không đến trong nửa ngày tới.
Chu Sênh Sênh nghĩ tới Trịnh Tầm, vừa cúp điện thoại liền gọi xe tới nhà trọ cũ.
Trong điện thoại Trịnh Tây Nghị nói lung tung lộn xộn, Chu Sênh Sênh không hiểu rõ ràng mọi chuyện, chỉ nghe ra Trịnh Tầm đang đầu rơi máu chảy, sống chết chưa rõ.
Trịnh Tây Nghị không dám động vào anh, gọi điện cho bác sĩ riêng của nhà họ Trịnh tới, còn mình thì ngồi đây nắm thật chặt tay Trịnh Tầm.
Thế nhưng người đàn ông với đầu và cổ toàn là máu kia còn mơ mơ màng màng dặn cô: “Giúp tôi, giúp tôi gọi…. Chu Sênh Sênh tới…”
Trịnh Tây Nghị bật khóc nức nở.
Cô thật sự không ngờ Trịnh Tầm lại bị cô hại thê thảm thế này, cô sợ anh sẽ chết, sợ anh cứ bỏ lại cô thế này mà đi, nhưng trong khoảnh khắc này nhìn toàn thân anh đày máu me, vẫn còn muốn tìm cô gái tên Chu Sênh Sênh kia, cô lại cảm thấy bi thương tột cùng.
Nhưng nếu anh đã muốn tìm cô gái ấy thì cô chẳng thể trái lệnh được.
Nếu anh thật sự xảy ra chuyện, cô há có thể không thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của anh?
Trịnh Tây Nghị che nơi đang chảy máu ồ ạt trên bụng anh, muốn ngăn cản dòng máu không nghe lời kia.
Nhưng cũng vô dụng.
Chỉ nhìn thấy dòng máu đỏ tươi xuyên qua kẽ tay cô tuôn ra không dứt.
Chu Sênh Sênh thấp thỏm giục tài xế như điên về tới nhà trọ, vứt lại tiền taxi, đầu chẳng ngoảnh lại phi như bay tới trước cửa nhà.
Đến nỗi chủ taxi còn gọi ới theo sau lưng: “Tiểu thư, cô vẫn chưa lấy tiền thừa này!”
Cô cứ coi như không nghe thấy, chỉ lo vắt chân chạy như điên.
Rầm một tiếng mở cửa ra, trong căn phòng hỗn độn, không còn bất cứ thứ đồ nào là nguyên vẹn, cô thấy Trịnh Tầm đang nằm giữa vũng máu, và Trịnh Tây Nghị đang che bụng anh gào khóc, trên tay cô toàn là máu, còn có cả máu đang chảy ra từ kẽ tay của cô.
Chu Sênh Sênh cứ đứng ngây cả ra.
“Trịnh Tầm…” Cả người cô run rẩy bước về phía anh, nơm nớp lo sợ ngồi xuống. Rướn người tới “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một tay nắm chặt bàn tay đầy máu của anh, giọng cô cứ như lạc cả đi, nhưng vẫn sắc nhọn vang vọng trong phòng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bác sĩ đâu? Sao lại không gọi 120?”
Trịnh Tây Nghị mặt đầy nước mắt nhìn cô: “Là lỗi của em. Là do em hại anh ấy. Em đã gọi bác sĩ tới rồi, anh ấy bị đâm, bác sĩ nói không thể cử động, ông ấy đang tới rồi.”
Chu Sênh Sênh không rảnh để hỏi cặn cẽ mọi chuyện, cô chỉ có thể nắm chặt tay Trịnh Tầm, giọng khàn khàn quát lên với anh: “Cậu mau tỉnh lại cho tôi! Định giả vờ chết đấy à?”
Vết thương ở bụng đã lộ cả thịt be bét, gần như có thể khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Trịnh Tầm mắt hấp háy, hơi thở nặng nề, anh cố gắng tập trung tinh thần, nhưng cũng vô ích.
Bên tai vang lên tiếng ai đó đang khóc, còn có tiếng quát hung dữ, anh cố gắng phân biệt, hơi thở mong manh: “Để… tôi nói… trước đã”
Tiếng khóc đã dần nhỏ lại, tiếng quát cũng im bặt.
Anh nhìn lên trần nhà, nói khó khăn: “Chu, Chu Sênh Sênh, thay tôi chăm sóc… chăm sóc… hai chị em con bé.”
Chu Sênh Sênh cuối cùng cũng không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt: “Di ngôn kiểu quái gì thế! Cậu mau tỉnh táo lại cho tôi, mau mau đứng dậy! Ai thèm chăm sóc người thay cậu! Con mẹ nó tôi còn chả tìm được người chăm sóc tôi đây này!”
Trịnh Tầm nở nụ cười, cơ thể như co lại, sắc mặt trắng bệch, anh quay đầu nhìn Trịnh Tây Nghị, lại vì tầm mắt trở nên mơ hồ nên nhìn không rõ lắm, anh cố gắng nheo mắt lại.
“Không phải lỗi của em.” Anh khó khăn nở nụ cười, nhìn Trịnh Tây Nghị nói lời cuối cùng.
Mà Trịnh Tây Nghị thì ngây ra như phỗng ngồi giữa vũng máu, bất luận thế nào cô cũng không ngờ, Trịnh Tầm tìm đến Chu Sênh Sênh, chỉ vì phó thác cô và Nam Phong.
Ngoài cửa sổ gió điên cuồng gào thét, là dấu hiệu báo cơn mưa sắp tới.
Chu Sênh Sênh biết, nếu giờ không đi, thì sẽ không còn kịp nữa.
Nhưng cô cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn Trịnh Tầm lịm dần, tay chân cứ như bị người ta yểm bùa, không thể động đậy.
“Trịnh Tầm.” Cô gọi tên anh, sau đó nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Ngoài cửa bác sĩ cuối cùng cũng tới, mang theo hòm thuốc vẻ mặt nghiêm trọng bước nhanh vào nhà, một tay kéo cô ra, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Trịnh Tầm.
Chu Sênh Sênh cứ ngây ra ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ và Trịnh Tầm, một lát sau, bị tiếng động ngoài cửa quấy rầy, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Trời đổ mưa rồi.
Cô biết.
Nhưng chỉ nhìn ra cửa vài giây rồi cô lại thu mắt về, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó.
Này, Lục Gia Xuyên.
Chắc là em… tạm thời không thể bộc bạch nỗi lòng cùng anh rồi.
Mặt mũi đầy nước mắt nhìn người bạn thân đang nằm kia.
Trong cuộc đời có quá nhiều chuyện con người chẳng thể đoán trước, và khi chúng xảy ra đồng thời sẽ tạo thành vô số những tiếc nuối khó mà bù đắp được.
Trước mắt cô có hai chuyện, một là Trịnh Tầm, hai là Lục Gia Xuyên.