Bác Sĩ Hà Cầu

Chương 16



Đến cổng tiểu khu, lúc chờ mở cổng, Trần Noãn ngoan ngoãn nãy giờ bỗng lại kích động vỗ chân Lạc Thủy Hà: “Dừng xe đi! Tớ muốn xuống xe!”

“Cậu muốn làm gì?” Lạc Thủy Hà nhìn theo hướng nhìn của Trần Noãn ra phía ngoài cửa sổ.

Cửa xe mở ra, Lạc Thủy Hà vừa xuống, còn chưa kịp mở ô, Trần Noãn đã chen xuống. Lạc Thủy Hà vội gọi với theo: “Ấy, cậu chờ chút, mưa to đấy!”

Góc cổng phía ngoài tiểu khu có một người đang đứng lấy tay che đầu để đỡ mưa.

Trần Noãn hệt như một đứa trẻ thấy món đồ chơi mình yêu thích liền nhào tới.

Cố Thanh Thời thấy cô, bỏ tay xuống, mỉm cười, chưa kịp chào hỏi đã bị xô lùi về sau nửa bước, Trần Noãn lao thẳng vào lòng anh, ôm cổ anh rồi bật khóc, nước mắt rơi hết lên cổ Cố Thanh Thời.

Anh nhất thời không rõ có chuyện gì, cả người cứng đờ, hai tay xấu hổ không biết để ở đâu, ngẩng đầu nhìn Lạc Thủy Hà và Tạ Bân Sam cầu cứu.

“Không phải anh nói không đến ư? Hu hu…” Nước mắt vừa được lau khô ở trên xe lại trào ra lần nữa, như thể lũ tràn bờ đê.

Cảm giác nước mắt thấm ướt vào da thực ra không khó chịu lắm, chỉ là thấy rất ngại ngùng: “Sao thế?” Anh cúi đầu hỏi.

“May mà cậu đã tới, em ấy quậy long trời lên rồi.” Tạ Bân Sam lắc đầu bất đắc dĩ, tỏ vẻ người phải chịu trách nhiệm đã ở đây.

Lạc Thủy Hà nhanh chóng xòe ô lên che cho hai người.

Tiếng mưa rơi đập vào ô kêu lộp bộp, bắn tung tóe ra xung quanh, ống quần ai nấy đều ẩm ướt, một cái ô, bốn người che, ai cũng ướt cả, nhưng chẳng ai dám tách cô gái kia ra lúc này, tiếng khóc ấy thật quá thương tâm, cánh tay ôm thật chặt thắt lưng của đối phương, mặt rúc hẳn vào trong lồng ngực.

Bốn người, lát sau có thêm Quách Vị Phàm là năm, đứng chung dưới một cái ô, người đến kẻ đi không ai không ngoái đầu nhìn, thật mất mặt.

Trần Noãn lúc này chẳng để ý đến ai, đầu óc đã mơ mơ màng màng, chỉ muốn khóc cho thỏa, khóc cho bằng hết sự ấm ức của bản thân, chùi hết nước mắt nước mũi lên ngực người kia.

Cố Thanh Thời bó tay, đành cứ đứng thẳng người, tay vỗ nhẹ đầu cô, để mặc cô thích làm gì thì làm, quan trọng là anh cũng không biết phải an ủi con gái người ta thế nào.

Không biết đã bao lâu sau, đến khi lưng anh đã mỏi như, tiếng khóc rấm rứt trong lòng mới bé dần, có điều tay vẫn ôm chặt.

Lạc Thủy Hà đưa tay kéo Trần Noãn ra, cô ấy lại lí nhí nói: “Tớ muốn về nhà…”

“Ừ, khóc xong rồi, chúng ta về thôi, cậu xem này, bác sĩ Cố đến thăm cậu rồi đấy, giờ ngoan ngoãn về nhà được chứ?” Lạc Thủy Hà dỗ.

Cố Thanh Thời thấy tay cô ấy đã buông lỏng ra liền đẩy thử, không ngờ người cô ấy lại loạng choạng, anh vội vàng túm ngược trở về, ôm vào lòng, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt cô nước mắt, nước mưa và mồ hôi lẫn cả vào nhau ướt đẫm từ trán đến tai, hai mắt lim dim mơ màng.

“Ngủ rồi à?” Tạ Bân Sam ngó đầu nhìn.

“Ừ, giúp mình cõng em ấy.” Cố Thanh Thời gật đầu, nhờ Tạ Bân Sam giúp một tay.

Dù đang ngủ, cánh tay đang ôm lưng anh vẫn ngoan ngoãn tự giác chuyển từ lưng lên cổ, còn thoải mái cọ hai cái, mặt Cố Thanh Thời trông không được dễ coi cho lắm.

Trần Noãn không hẳn là ngủ, chỉ là vừa khóc một hồi, lại uống rượu, toàn thân mơ màng, chóng mặt. Cô ghé vào lưng Cố Thanh Thời, tiếp tục lẩm bẩm: “Tuy là anh đã đến rồi… Em vẫn cứ không vui đấy… Em nói cho anh biết, anh đắc tội với em rồi! Em giận…”

“…” Cố Thanh Thời không nói gì.

“Em giận em nói với anh, em giận anh không đáp lại em mà em vẫn nói chuyện với anh!” Trần Noãn bỗng nhiên đưa tay sờ mặt anh, lúc sờ đến mũi, trán anh đã nhăn cả lại, may mà cuối cùng cô ấy chỉ túm tai anh, kề miệng lại thủ thỉ.

“Em giận rồi… Em không cần thích anh nữa… Em muốn đi thích người khác! Ừm, đúng thế, em muốn thích người khác… Anh đừng có mà hối hận…”

Cố Thanh Thời bảo: “Được.”

Từng giọt mưa vẫn rơi lộp độp, ướt hết cả người.

“Được…” Có lẽ là mệt quá, cô ấy không nói thêm gì nữa, ngủ thiếp đi.

Lạc Thủy Hà vào phòng chưa kịp cả thay dép, vội mở cửa phòng ngủ cho anh đặt người lên giường, thấy cô ngoan ngoãn nằm ngủ, gối đầu lên gối mới dám thở phào nhẹ nhõm: “Bà cô này rốt cuộc cũng chịu yên rồi, thật là làm phiền bác sĩ Cố quá.”

“Đừng khách sáo.” Anh mỉm cười, liếc nhìn Trần Noãn đang ngủ một chút.

Chậu sen đá xấu xí được đặt ở đầu giường, trông có đẹp hơn trong trí nhớ một chút, dưới gốc được xếp mấy hòn đá nhỏ, anh bật cười: “Cũng chăm tưới nước lắm.”

Anh quay qua dặn Lạc Thủy Hà: “Em thay đồ giúp cô ấy đi, để quần áo như vậy ngủ dễ bị cảm.”

Lạc Thủy Hà gật đầu: “Vâng, bác sĩ Cố, mọi người mau đi lau nước mưa đi, để em chăm bạn ấy là đủ rồi.”

Tạ Bân Sam đứng ở cửa nhíu mày nói: “Em cũng nên lau khô người trước đi.”

Vừa nói xong thì Quách Vị Phàm cầm mấy cái khăn bông đến, mỗi người một cái. Để Lạc Thủy Hà lại, ba người đàn ông đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Lúc ra khỏi nhà Trần Noãn, trời đã ngớt mưa, cũng không còn sớm sủa nữa, Tạ Bân Sam và Cố Thanh Thời không bật ô, đội mưa mà đi.

“Không phải cậu bảo không đến sao, sao lại qua?”

Cố Thanh Thời gọi điện lại cho Lạc Thủy Hà mới biết Tạ Bân Sam cũng đang ở đây, được dặn dò chờ ở cổng.

Cố Thanh Thời nói với vẻ không vui: “Lúc cúp máy nghe thấy có tiếng va chạm, sau đó không gọi được nữa, sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.”

“Ôi, cậu thật là, qua sớm đi có phải xong không? Sao cứ phải để người ta quậy loạn lên thế. Tớ nhớ hôm nay cậu không tăng ca mà.” Tạ Bân Sam lắc đầu.

“Em ấy có bảo mình đến đâu, lúc đó không phải có Lạc Thủy Hà rồi sao?” Cố Thanh Thời cũng không hiểu.

“Chẳng lẽ tớ hiểu lầm à?”

“Em ấy nói mai có việc đến thư viện nhưng mai mình thực sự không đi được.” Khuôn mặt anh thực sự buồn rầu.

Tạ Bân Sam ngớ ra một lúc rồi mới nói: “Em ấy thật phiền nhỉ?”

“Ừ.” Cố Thanh Thời thầm nghĩ, vẫn trong phạm vi có thể chịu được.

“Ha ha ha ha… Cậu đúng là… Ai thích cậu người đó xui, thật thương thay cho em gái. Cậu nói phải không?” Tạ Bân Sam không hiểu ý Cố Thanh Thời nhưng Cố Thanh Thời cũng không định giải thích.

“Mình đã rất cố gắng rồi… Cô ấy nói gì mình đều làm y như thế, như vậy mà còn không được ư?” Đáy mắt anh hơi vương nét buồn.

“Hả?” Tạ Bân Sam đổi qua vẻ mặt trấn an, vỗ vai bạn, “Mình nói sai rồi, ai thích cậu thì là người đó có phúc.”

Cố Thanh Thời bước nhanh hơn một bước, quay đầu lại nhìn Tạ Bân Sam, có lẽ là do trời mưa nên đôi mắt anh cũng trở nên thật trong trẻo.

“Mình còn thấy bản thân là một người tương đối tốt.”

Mình còn thấy bản thân là một người tương đối tốt, nhưng mình không biết nên ở chung với người khác thế nào.

Tạ Bân Sam lắc đầu: “Nói thế nào thì… người với người đều phải xem một chữ duyên, có lẽ cả đời cậu cũng không tìm được người thứ hai như vậy, em ấy thích cậu thật đấy, là kiểu thích mà muốn gả cho người ta ấy.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Trần Noãn ngủ một giấc tỉnh dậy cảm thấy mơ mơ thực thực, nhìn trừng trừng lên trần nhà rất lâu mới ôm chăn la toáng lên: “A a a a! Sao cứ say là lại to gan lớn mật vậy chứ…ứ… ứ!”

Mặc dù say nhưng Trần Noãn vẫn nhớ tối qua mình đã làm những gì, trải qua chuyện gì đều nhớ được hết, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, lại còn vô cùng thương tiếc cho cái điện thoại nữa.

“Dậy rồi à?” Lạc Thủy Hà mở cửa vào, vẻ ngoài chỉn chu, tóc quăn, môi đỏ, quần áo tươm tất.

“Ôi, cưng à.” Trần Noãn chống cằm, nháy mắt lấy lòng.

“Dậy rồi thì ăn cơm nhé?”

Trần Noãn bám đuôi theo ra, nhất định không thể tránh khỏi bị mắng một chập rồi.

Cô ôm bát cháo loãng, nhìn Lạc Thủy Hà bắt chéo chân ngồi sửa móng tay.

“Nhìn cái gì?” Lạc Thủy Hà lạnh lùng hỏi, không thèm ngẩng đầu lên.

“Tớ sai rồi!” Trần Noãn đặt bát xuống, tỏ ý xin xá tội.

“Tớ chỉ biết con nhóc nhà cậu đã quậy tung trời lên thôi!” Nói rồi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu có biết tối qua bác sĩ Cố đến không?”

Trần Noãn gật đầu.

“Ừ, biết là tốt. Hối hận chưa? Chắc sau này bác sĩ Cố sẽ không thèm để ý đến cậu nữa đâu.”

“Hối hận…”

“Nhuệ khí đâu hết rồi? Sao tối qua bảo sẽ thích người khác cơ mà?”

“Cậu cứ nói thế… Nếu tớ có thể thích đại một người khác thì tớ sẽ thôi thích anh ấy ngay.”

Lạc Thủy Hà lắc đầu: “Hết thuốc.”

“Cuối cùng anh ấy vẫn đến… chứng tỏ là vẫn để ý đến tớ, phải tiếp tục cố gắng!”

Lạc Thủy Hà mặc kệ rồi đi ra phòng khách: “Tớ muốn ra ngoài, hôm nay cô tới phải không?”

“Cô?” Trần Noãn nuốt muỗng cháo xuống, mặt ngơ ngác.

“Hôm qua cậu nghe điện, không phải đã làm hỏng điện thoại rồi à, tớ để điện thoại lại cho cậu dùng.”

“Ồ… Chuyện đó, mẹ tớ không đến, tớ nghe lộn thôi.” Nói rồi lại nghĩ, cuối cùng sực nhớ ra: “Á! Điện thoại của tớ!”

“Hối hận vô ích thôi!” Lạc Thủy Hà bật cười, đi giầy vào rồi ra ngoài.

Hôm nay được nghỉ, cơm nước xong, Trần Noãn quyết định đến thư viện, đúng là cô có thứ cần tra cứu.

Trần Noãn bắt xe bus đi đến thư viện. Xoay người một cái bỗng thấy qua cửa kính bên đường có một người đang nhìn mình chăm chú, bước chân Trần Noãn dừng lại để nhìn cho rõ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.