Trần Noãn chính ghé vào quán cà phê trên bàn ngoạn game, sau khi kết thúc một ván thì nhấp một ngụm cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện Thi Nhã Thừa.
"Ông chủ, vì sao anh lại ở quán cà phê chơi game?"
Trần Noãn vốn là không muốn về nhà, vốn là định cùng Lạc Thủy Hà đi xem công ty tổ chức hôn lễ, bởi vì đi đường bất tiện, lại bị giữ lại, bỗng nhiên nhớ đến này quán cà phê, giống như là tín đồ đang chờ thượng đế đến giải cứu, chờ đợi Lạc Thủy Hà đến đón trở về.
Vì thế bản thân liền có trường hợp gặp Thi Nhã Thừa như vậy.
Thi Nhã Thừa đem tai nghe lấy ra trả lời: "Vốn ở trên đường, đột nhiên được người khác nhờ giúp đỡ, cũng vừa khéo đi ngang qua nơi này, hơn nữa quán này có WIFI cho nên tiện thể vào ngồi." Nói xong lại nhớ tới bản thân trên màn hình.
Quán cà phê tự nhiên là yên tĩnh, hắn đứng ở góc, ngón tay nhấn giữ bàn phím thanh âm cho dù kịch liệt nhất cũng chỉ là tiếng vang rất nhỏ, không làm phiền được tới ai.
Trần Noãn hỏi xong thắc mắc của bản thân, liền cũng đầu nhập bản thân nên tiêu hao thời gian sự việc bên trong, vẫn là yên lặng cho rằng chính ông chủ thật ra có chút rất kì tài, không hiểu có chút manh không là? Vốn còn tưởng rằng ông chủ chỉ là một chuyên gia đồ cổ thôi, cư nhiên còn có như thế một mặt, yên lặng chơi trò chơi của mình...
Chơi xong trò chơi lại xem phim, xem phim xong cũng nên ăn cơm trưa, sờ sờ bụng, Trần Noãn chuẩn bị kêu thức ăn ngoài nhưng nhìn đến người đối diện khi, Thi Nhã Thừa vẫn là mang theo tai nghe, nhưng là rõ ràng hắn không có tiếp tục chơi trò chơi, bởi vì hắn thật thích ý lùi ra phía sau, vẻ mặt hết sức thả lỏng.
Trần Noãn liền hỏi: "Ông chủ, tôi gọi thức ăn ngoài, anh có muốn ăn cái gì không?"
Tuy rằng không chơi trò chơi, nhưng lần lần trả lời này vẫn là không thấy âm... Trần Noãn nghĩ nghĩ liền giúp hắn kêu một phần.
Trần Noãn đem kia một phần gà chiên đưa tới Thi Nhã Thừa trước mặt thời điểm, hắn đeo tai nghe sửng sốt một chút, có chút không hiểu.
"Ông chủ, ăn cơm." Trần Noãn bắt đầu ăn phần của mình còn không quên nói một tiếng.
Thi Nhã Thừa đã đem tai nghe lấy xuống, hơi giật mình nhìn Trần Noãn một lát, tiếp nhận đi nói một tiếng "Cám ơn".
Trần Noãn xem vẻ mặt của hắn, phỏng chừng cho rằng mình nghĩ nịnh bợ hắn, chạy nhanh nâng lên thủ, "Ông chủ, tôi không phải chân chó nịnh bợ anh đâu nha! Anh đừng hiểu lầm! Vừa khéo giữa trưa, tôi vừa kêu anh mà anh lại không để ý đến tôi, tôi không phải là đến hiến ân cần! Tôi thuần khiết chính là thuận tiện! Thuận tiện mà thôi!" Cũng giơ giơ lên bản thân trong tay kia một phần thức ăn.
Thi Nhã Thừa cười cười, nói: "Cho dù là hiến ân cần đi nữa tôi cũng không nói gì?"
Trần Noãn nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì chân bị thương duyên cớ, Trần Noãn quyết định lấy bữa cơm hiến ân cần đổi một tuần nghỉ ngơi, Cố Thanh Thì nói nghỉ ngơi một tuần cũng liền không sai biệt lắm. Lạc Thủy Hà tự nhiên nhận công việc làm tài xế lái xe đưa đón Trần Noãn.
"Bảo bối, cậu hôm nay ở bệnh viện nhiều ngốc ngốc, tớ quay đầu lại đến đón cậu nhé."
"Cậu định đi đâu?" Trần Noãn ôm bữa sáng, thuận miệng hỏi.
"Cậu xem tớ thử xem, gần nhất khóe mắt đều khởi da, sắp đến tớ liền muốn kết hôn, có thể nào không vội đi bảo dưỡng sắc đẹp sao?" Lạc Thủy Hà liếc nhìn Trần Noãn một cái, chỉ vào khóe mắt của mình.
Trần Noãn xem xét hai mắt, tỏ vẻ trừ bỏ trắng noãn nhẵn nhụi ra hoàn toàn cái gì cũng không thấy được.
"Cậu thật sự liền muốn kết hôn sao? Điều này xảy ra quá nhanh? Tớ cảm giác tớ còn là một đứa trẻ đâu."
"Kết hôn mới là kiên định, tớ cũng liền không cần lo trước lo sau, an tâm làm an nhàn phu nhân, vô ưu vô lự ~" hồi tưởng về cuộc sống sau này, Lạc Thủy Hà khóe mắt đều bắt đầu bay lên.
"Cậu thật là lười." Trần Noãn hèn mọn lắc đầu.
"Noãn Noãn, cậu cũng nhanh chút chuẩn bị kết hôn, tớ xem Cố Thanh Thì phỏng chừng cũng đến tuổi nên kết hôn rồi đó, đến lúc đó chúng ta cùng đi tân hôn lữ hành." Lạc Thủy Hà chọn xoi mói.
"Nói tốt giống như Cố Thanh Thì đã chịu chấp nhận tớ không bằng, hơn nữa, tớ cảm thấy tớ cả đời này nhất định là muốn bay bỗng ~" trên miệng nói những lời không vừa ý, nhưng trên mặt thần thái đã sớm bán đứng bản thân.
"Bay cái đầu cậu, xem xem chân của cậu đi, động cũng không được mà muốn bay đi đâu?"
"Tớ bay a ~ tớ hiện tại liền muốn bay đi xem nam thần của tớ ~ "
Tạ Bân Sam từ cửa bệnh viện đi ra, khuông mắt kính màu tơ vàng nhìn rất cẩn thận và tỉ mỉ, vẻ mặt dễ thân, vừa thấy chính là nhã nhặn bại hoại. Liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Noãn cùng một cô gái đi vào, đang muốn đi đến cướp bữa sáng trên tay của Trần Noãn, đang nghĩ đến muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa lấy thì nhìn đến người bên cạnh, nhìn thấy Lạc Thủy Hà thời điểm Tạ Bân Sam sửng sốt một chút, bước chân cũng liền chậm chút.
"Chào buổi sáng bác sĩ Tạ ~" Trần Noãn nhưng là xem thấy hắn, xa xa chào hỏi.
Tạ Bân Sam đi qua cười gật gật đầu, "Chào buổi sáng, vị này là?" Ánh mắt nhìn về phía Lạc Thủy Hà, khóe mắt bay lên, khóe môi mang cười, nói không nên lời ngạo khí.
"Đây là bạn của tôi Lạc Thủy Hà, cậu ấy là người đưa tôi đến bệnh viện."
Trần Noãn không thấy được hắn tìm tòi nghiên cứu ánh mắt, chạy nhanh giới thiệu nói.
"Hi, soái ca, có bạn gái sao?" Lạc Thủy Hà giơ cao khóe mắt, nói ra bản thân chiêu bài tiếp đón.
"Tôi không để ý có một người như cô" còn chưa nói ra đã bị Lạc Thủy Hà lưu chuyển ánh mắt đánh gãy, "Kia thật đúng là tiếc nuối, còn tính toán giới thiệu anh cho tôi đâu." Nhún nhún vai.
Tạ Bân Sam phát hiện này cô gái trong ánh mắt thần thái rất thu hút lòng người, làm cho người ta nói không nên lời khát vọng chinh phục.
"Thủy Thủy đừng nháo, đây là bạn thân của bác sĩ Cố, bác sĩ Tạ." Trần Noãn chạy nhanh giới thiệu.
"Nga." Lạc Thủy Hà gật gật đầu, nhãn tình sáng lên, "Đã như vậy, kia có thể hay không phiền toái bác sĩ Tạ giúp tôi đưa Noãn Noãn tới chỗ của bác sĩ Cố không? Tôi có hẹn phải đi trước, tớ đi trước đây." Cuối cùng một câu là nói với Trần Noãn.
Nói xong đỏ thẫm sơn móng tay lấy ra trong túi chiếc di động, bắt đầu ở gọi điện thoại, đồng thời hướng ra phía ngoài đi đến, Trần Noãn còn chưa kịp cự tuyệt.
Cùng Tạ Bân Sam hai người hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ nhìn theo thích chưng diện Thủy Thủy đi xa.
"Các ngươi nhận thức thật lâu?" Rốt cục Tạ Bân Sam hỏi.
"Bạn bè từ thời Đại học." Trần Noãn trả lời.
"Tiểu Noãn Noãn, tôi cảm thấy hai chúng ta có thể làm giao dịch." ánh mắt sau thấu kính hiện lên một tia khôn khéo, đổi thành thành khẩn ý cười nhìn về phía Trần Noãn.
Trần Noãn cũng có chút hiểu biết hắn, nhanh chóng rút lui về phía sau, cho dù chân không có phương tiện, cũng muốn nhảy một chút.
"Anh muốn làm cái gì? Ngày hôm qua không phải không nguyện ý sao? Anh không phải nói chuyện tình cảm phải do chính hắn quyết định sao?" Hoài nghi nhìn về phía Tạ Bân Sam.
"Cô xem, chuyện cảm tình quả thật phải do chính hắn quyết định, nhưng là tôi có thể giúp cô đi con đường ngắn nhất, sắp xếp cho cô con đường thẳng nhất, không gập ghềnh. Ví dụ như đổi hướng thuyết phục, hoặc là tấn công từ bên trong?" Tạ Bân Sam cười rất vô hại, Trần Noãn lại lo lắng hắn có mưu đồ khác, chỉ mới một ngày mà người này thay đổi nhanh như vậy.
"Vậy anh nói đi, chúng ta cần giao dịch cái gì?"
"Số điện thoại của bạn cô là bao nhiêu?" Tạ Bân Sam nhanh chóng hỏi.
Trần Noãn lập tức khoát tay, xoay người phải đi, "Đã muộn rồi, cậu ấy sắp kết hôn."
Tạ Bân Sam nháy mắt cảm thấy tâm chợt bị một lớp băng bao phủ.
Trần Noãn nhảy được hai bước lại quay đầu nói, "Anh mau tới đỡ tôi đi lên nha."
"Kết hôn" quá đả kích, việc này nhường Tạ Bân Sam đã quên cái yêu cầu thứ hai của mình —— bữa sáng...
Cố Thanh Thì là một người không thú vị, sau khi xử lý tốt vết thương ở chân của Trần Noãn, hắn liền nghiên cứu chuyện của bản thân, hoàn toàn coi Trần Noãn như không khí, Trần Noãn tuy rằng nói nhiều, nhưng lại sợ chọc phiền mọi người, nên cũng ngoan ngoãn ngốc một chỗ, không quấy rầy đến hắn làm việc.
Hai người cơ bản là không có trao đổi, vô cùng là an nhàn