Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 12



Đầu bên kia điện thoại kia  truyền đến giọng nói gấp gáp, lại cố tình giả vờ hòa ái nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cát, em gái gái con vào đại học C mấy tháng rồi, mấy ngày trước gọi điện về, nói ký túc xá ở không quen, dì nhớ con ở đại học C làm giáo viên, có ký túc xá giáo viên, con có thể đem phòng đó cho em cái con ở được không?”

Trình Hiểu Cát nghe xong lời này, nổi trận lôi đình,  em gái?  Cô từ chỗ làm mà có em gái? Mẹ cô chỉ sinh ra cô là con gái bảo bối thôi! Trình Hiểu Cát cố gắng giữ bình tĩnh, mạnh mẽ nói: “Dì Tần, phòng này là mẹ để cho con, chỉ sợ là không thể nhường được.”

“Đứa nhỏ này, dì có bảo con cho nó phòng đâu, chỉ bảo con để em gái con qua ở tại một thời gian.” Tần Uyển Nhàn cũng lười che giấu gấp gáp nói.

“Dì tìm mấy phòng trọ quanh thuê tạm cho Tần Nhu ở cũng được.” Trình Hiểu Cát tiếp tục nhẫn nại, “Này là phòng mẹ con để lại cho com, đó là kỉ vật duy nhất, con sẽ không để bất kì kẻ nào tới phá hư, hy vọng dì có thể hiểu.”

“Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi sao không thông tình đạt lý như vậy?” Tần Uyển Nhàn không che giấu được sự chua ngoa, “Mẹ con không dạy con phải tôn trọng trưởng bối sao?”

Lời này hoàn toàn chọc giận Trình Hiểu Cát, giọng nói của cô mạnh mẽ nói: “Mẹ tôi thế nào, còn không tới phiên bà tới đánh giá, tính cái gì trưởng bối của tôi? Trong lòng không biết sao? Tôi hiện tại gọi bà một tiếng dì, bà  đã cho rằng  bà chính là mẹ của tôi?”

“Ai! Con……” Lời Tần Uyển Nhàn còn chưa nói xong, Trình Hiểu Cát đã tắt điện thoại, nằm ở trên sô pha, tức giận thật lâu không có tan đi.

Trình Hiểu Cát vẫn luôn  làm ổ cho đến buổi tối,lúc Lục Nhất Phương tới, cô vẫn là bộ dáng buồn bã ỉu xìu.

Lục Nhất Phương: “Em ở nhà nằm cả ngày?”

Trình Hiểu Cát: “Anh nói vậy là không đúng, là nửa ngày!”

Lục Nhất Phương không hề muốn cùng cô cãi nhau, lập tức mang theo đồ ăn đi vào phòng bếp. Trình Hiểu Cát theo ở phía sau: “Lục Nhất Phương, ống nước nhà anh còn chưa sửa xong sao?”

Lục Nhất Phương dừng lại, “ Làm sao? Em nói em không muốn ăn cơm?”

Nghĩ đến buổi sáng Lục Nhất Phương nói chuyện ruột thừa của cô, Trình Hiểu Cát rối rắm một chút, tuy rằng Lục Nhất Phương làm đồ ăn ăn rất ngon, nhưng cứ gặp nhau như vậy làm cô cảm giác rất hoảng.

Thấy cô không có trả lời, Lục Nhất Phương còn nói thêm: “Đường ống nước sửa xong rồi, nhưng anh chưa mua đồ làm bếp, tạm thời ở nhà em mượn tạm phòng bếp, cơm anh làm, bát bấtnh rửa, thế nào?”

Trình Hiểu Cát đương nhiên biết trong phòng bếp Lục Nhất Phương cái gì cũng không có, cô nghĩ nghĩ, bản thân cũng không mệt, có thể ăn được đồ ăn sạch sẽ yên tâm đảm bảo, lại không cần cô phải động vào, có cái gì không thể chấp nhận đâu? Huống chi, hiện tại cũng không muốn ở nhà một mình ngây ngốc nữa, trong nhà có người làm trong lòng cô hơi chút dễ chịu một chút.

Nội tâm Trình Hiểu Cát bị mỹ thực che mắt, hoàn toàn đã quên  cảm giác “Hoảng” vừa mới xảy ra.

Cô gật đầu tỏ vẻ đáp ứng. Lục Nhất Phương vừa lòng, “Đi ra ngoài chờ một lúc, cơm nấu nhanh thôi.”

Trình Hiểu Cát “Lộc cộc” chạy ra ngoài, vẫn cứ cảm giác nơi nào quái quái.

Một giờ sau, hương thơm đồ ăn đã phiêu dạt toàn bộ nhà ở. Trình Hiểu Cát nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Lục Nhất Phương, khi nào có thể ăn cơm? Tôi đói!”

“Nhanh, em xếp bát đũa lên đi.” Lục Nhất Phương ở phòng bếp bận việc nhưng vẫn làm đâu vào đấy, trả lời.

“Oa! Có cá hầm ớt  cay rát tôi yêu nhất! Lục Nhất Phương, anh là thiên sứ sao?” Trình Hiểu Cát quả thực tưởng cho anh 10086 lượt thả tym luôn!

Lục Nhất Phương nhìn cô, từ từ nói câu, “Anh là bác sĩ.”

Trình Hiểu Cát: “……” Không hiểu hài hước, khinh bỉ.

Bữa tối như cũ là 3 mặn 1 canh, bởi vì có cá hầm ớt cay rát Trình Hiểu Cát yêu nhất, cô ăn no hơn bữa trưa rất nhiều.

Cơm còn chưa ăn xong, ngoài cửa có người gõ cửa. Hai người hai mặt nhìn nhau, không muốn ra, đã trễ thế này, ai sẽ tới tìm cô.

Trình Hiểu Cát đem cửa mở ra, thấy Tần Nhu đứng ở cửa , Tần Nhu có mái tóc uốn nhẹ,  trang điểm đậm, trông giống như một tiểu thư, không nhẹ nhàng phù hợp như cái tên  “Nhu”. Trình Hiểu Cát lập tức làm bộ đem cửa đóng lại. Tần Nhu vươn một chân, chặn không cho đóng cửa.

Tần Nhu: “Trình Hiểu Cát, mẹ tôi nói, để tôi đến ở nhà này, chị có ý gì? Không cho tôi đi vào?.”

Trình Hiểu Cát bị tức mà cười, “Mẹ mày không nói cho mày, tao không đồng ý sao? Chạy nhanh về trường học đi, nơi này của tao không chào đón mày.”

Hai người giằng co ở cửa, Lục Nhất Phương hỏi: “Là ai?”

Trình Hiểu Cát trả lời: “Là người không liên quan, tôi đem nó đuổi đi.”

Tần Nhu vừa nghe bên trong có giọng nói của người đàn ông, trên chân dùng sức, một hai phải xông vào, “Trình Hiểu Cát, tôi nói chị như thế nào không cho tôi đi vào! Hóa ra chị nuôi đàn ông ở trong nhà!”

“Mày nói chuyện chú ý chút, đây là nhà của tao, tao yêu ai thích ở với ai chả liên quan đến mày, tóm lại, sẽ không cho mày đến ở!” Tính tình tốt của Trình Hiểu Cát cũng bị cô ta bào mòn, giọng nói cũng không khách khí.

Trình Hiểu Cát chỉ một cái không chú ý, để  Tần Nhu xông vào, Tần Nhu vốn tưởng rằng người phụ nữ như Trình Hiểu Cát có thể coi trọng người đàn ông tốt làm sao được, cô ta lảo đảo vào thì thấy rõ ràng.

Tần Nhu vừa thấy Lục Nhất Phương mũi cao mắt to, khí chất siêu quần, lập tức sửa lại thái độ, trở nên mềm mỏng thanh tú, “Chị, trong nhà có khách như thế sao không nói với em một tiếng?”

Mắt Trình Hiểu Cát  trợn trắng, “Ai là chị mày, chạy nhanh cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí.”

“Chị, em tốt xấu cũng là em gái chị, sao chị lại nhẫn tâm như vậy, muốn đuổi em đi?” Tần Nhu tủi thân, đôi mắt thi thoảng lại lướt về phía Lục Nhất Phương.

Trình Hiểu Cát không nói hai lời, lôi kéo cô ta đuổi ra bên ngoài, Tần Nhu làm bộ dáng yếu đuối mong manh, nhìn về phía Lục Nhất Phương nói: “Anh đẹp trai, anh đừng quan tâm đến chị ấy nữa, chị ấy thô lỗ lắm,làm sao anh thích cô ấy được?”

“Là cô ấy chướng mắt anh.” Lục Nhất Phương lạnh lùng mà nhìn cô một cái nói.

“Khụ!” Trình Hiểu Cát bị sặc rồi, “Cút nhanh đi! Nếu không đi tao gọi điện thoại cho giáo viên phụ trách của mày, nói mày cả đêm không về ngủ!”

*******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.