Nội quy của trường đại học C quy định sinh viên không được ngủ lại qua đêm bên ngoài, nếu đêm không về và ngủ bên ngoài quá ba lần, hạnh kiểm bị hạ một bậc gây ảnh hưởng sau này tốt nghiệp.
Lời Trình Hiểu Cát nói cuối cùng thành công dọa được Tần Nhu, nếu cô ta không thể thuận lợi tốt nghiệp, không biết mẹ cô ta xử lý cô ta như thế nào.
“Được lắm,coi như chị lợi hại! Tôi về tôi sẽ gọi cho chú Trình nói chị bắt nạt tôi!” Tần Nhu để lại lời nói độc ác, rồi đóng sầm cửa lại,tức giận bỏ đi.
Sau khi Tần Nhu rời đi, Trình Hiểu Cát không có tâm trạng ăn cơm.
Lục Nhất Phương thu dọn bát đũa, hỏi: “Ai vậy?”
“Con gái mới của ba tôi.” Trình Hiểu Cát oán hận nói. Quả nhiên, có mẹ kế thì có cha dượng, từ khi ba cô cưới Tần Uyển Nhàn, càng ngày càng đối tốt với mẹ con kia, ngược lại đối với cô là con gái ruột lại không có được thân mật như vậy.
“Anh đừng đem lời của con nhỏ kia để trong lòng, nó không biết giữ miệng.” Trình Hiểu Cát muốn giải thích chuyện vừa nãy.
“Anh không để ở trong lòng, anh chỉ là người đàn ông buông thả thôi.” Lục Nhất Phương nhàn nhạt nói.
Trình Hiểu Cát nhất thời không biết nên nói cái gì, quả nhiên anh nghe được đối thoại của cô cùng Manh Manh! Thật đúng là mang thù, cái gì cũng nhớ rõ rành mạch! Khinh thường!
Thấy Trình Hiểu Cát đứng ở chỗ đó, Lục Nhất Phương lại hỏi: “Dì Trình đâu?”
Lục Nhất Phương rất nghi ngờ, ở trong trí nhớ của anh, chú Trình với dì Trình luôn có tình cảm rất tốt, sao có thể ly hôn?
“ Mẹ tôi vào năm trước đã qua đời rồi.” Trình Hiểu Cát nói không nên lời đây là cảm giác gì, mấy năm qua đi, nỗi nhớ mẹ trong cô đã chậm rãi phai nhạt.
Chỉ là ngẫu nhiên đi ở trên đường, nhìn mẹ con thân mật tay khoác tay đi dạo trên đường, cô mới có thể bỗng nhiên nhớ tới cô đã không còn mẹ, lúc này, vô cùng yếu ớt.
“Rất xin lỗi.” Lục Nhất Phương có chút tự trách gợi lên chuyện đau lòng của cô.
Trình Hiểu Cát xua xua tay, “Không liên quan đến anh. Tôi tức việc hai mẹ con vô liêm sỉ kia,dựa vào việc sinh sinh con cho bố tôi nên dám đến chiếm căn nhà mà mẹ tôi để lại cho tôi, nhưng hai người đó lấy mặt mũi gì mà dám đến làm cái chuyện này?” Trình Hiểu Cát nghĩ đến vô cùng thấu đáo, cô cái gì cũng có thể không cần, nhưng căn hộ này, cô tuyệt không nhượng bộ!
Lục Nhất Phương không trả lời, tiếp tục thu thập quét tước phòng bếp.
Nửa giờ, theo thường lệ mang theo một túi rác đi ra ngoài.
Vốn tưởng rằng Lục Nhất Phương sẽ về nhà của anh, không nghĩ tới anh lại quay lại.
Lục Nhất Phương: “Đem chìa khóa nhà cho anh một cái.”
Chìa khóa cho anh một cái? Vì sao phải cho anh một cái?
“Anh lấy chìa khóa nhà tôi làm gì?” Mặt Trình Hiểu Cát phòng bị hỏi.
“Phòng ngừa em quên mang chìa khóa khiến bản thân bị khóa ở ngoài cửa.”Vẻ mặt Lục Nhất Phương chân thành: “Mặt khác, anh có thể đến bất cứ lúc nào nấu cơm.”
Có đạo lý, chuyện không mang chìa khóa khi ra cửa như lần trước, cũng không thể lại phát sinh lần thứ hai. Trình Hiểu Cát nhìn Lục Nhất Phương Từ trên xuống dưới. Người này tuy tuy bề ngoài mặt người dạ thú, nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, chắc là không có vấn đề, có thể tin tưởng được.
Sau khi suy nghĩ một chút, Trình Hiểu Cát đem chìa khóa dự phòng cho Lục Nhất Phương. Lục Nhất Phương cầm chìa khóa rồi trở về nhà của anh.
Một ngày thật buồn cứ trôi qua như vậy. Ngày mai là thứ hai, có tiết nên cô phải dậy sớm.
Ngày hôm sau, Trình Hiểu Cát dậy sớm rời khỏi giường, đi nhà ăn trường học ăn bữa sáng. Ở nhà ăn gặp phải Thẩm Dực và nhóm của cậu.
Thẩm Dực thấy Trình Hiểu Cát, vội vẫy tay kêu gọi cô qua, nhìn cậu tuấn dật như ánh mặt trời mà lớn lên, vận động viên nhảy cao nên dáng người tự nhiên không cần phải nói, nên đương nhiên sẽ được ở trong bảng xếp hạng của trường người đẹp trai nhất, nhất cử nhất động này, chọc đến chú ý của mọi người.
Nhóm bạn đang ngồi cùng bàn liền sôi nổi bưng mâm đồ ăn rời đi, mỗi người hướng tới Thẩm Dực làm mặt quỷ, Thẩm Dực bụp cho mấy người kia mỗi người một cái, ý bảo bọn họ chạy nhanh đi.
Trình Hiểu Cát có chút xấu hổ đứng ở nơi đó, đi cũng không được, không đi cũng không xong, cuối cùng, làm thầy kẻ khác, vẫn phải làm gương tốt. Đắn đo nửa ngày, cuối cùng vẫn qua đó ngồi.
“Buổi sáng, bạn học Thẩm.” Trình Hiểu Cát chào hỏi rồi ngồi xuống, nghiêm túc ăn bữa sáng.
“Cô Trình, cô đã khỏe chưa?” Thẩm Dực nhìn cô, tươi cười đều tràn ra trên mặt không hề che giấu.
“Ừ, tốt lắm, chỉ là tiểu phẫu thôi.” Trình Hiểu Cát khách sáo trả lời, lại hỏi, “Thế vận hội mùa đông này chuẩn bị thế nào rồi? Cô không có ở đây, em có lười biếng không? Em đã tập luyện tốt chưa?”
“Không thành vấn đề, đảm bảo giải nhất sẽ thuộc về trường mình.” Thẩm Dực tự tin nói.
“Không được khinh địch, phải gia tăng huấn luyện, còn có một tháng nữa đã phải thi đấu.” Trình Hiểu Cát dặn dò nói, “Mục tiêu của em không phải là giải nhất, mà là lập kỷ lục mới để tiến vào đội tuyển quốc gia!”
“Cô Trình, em sẽ! Em cũng muốn sáng lập một ký lục, bảo vệ để nhiều năm không bị đánh vỡ!” Mắt Thẩm Dực nhìn Trình Hiểu Cát sáng lên, cậu đối với cô có một loại sùng bái tự nhiên, cô là cô gái có kỷ lục nhảy cao nhất toàn bộ thành phố C, người duy nhất mà 5 năm không có ai đánh bại được kỷ lục này. Loại tình cảm chính cậu cũng nói không rõ,không muốn cách xa cô chỉ muốn đến gần một cách khó hiểu.
“Ừ, Cô Trình tin tưởng các em có thể, kỷ lục chính là dùng để đánh vỡ!” Trình Hiểu Cát cổ vũ nói.
Nghe được Trình Hiểu Cát nói chính là “Các em”, mà không phải em, Thẩm Dực có chút thất vọng, cô Trình đối với cậu, cũng như đối với các sinh viên khác, không có gì khác nhau đâu. Cảm xúc mất mát này được cậu che giấu rất nhanh, lại cợt nhả, “Cô Trình, kỷ lục của cô cũng quá khó khăn đi, thật không dám tưởng tượng, chiều cao này của cô lại có thể có sức mạnh bùng nổ như vậy, em tiếc em sinh chậm mấy năm, không có thể chính mắt chứng kiến kỳ tích của cô!”
Trình Hiểu Cát bị những lời này của Thẩm Dực, dỗ cô vui vẻ,nhưng lại giả vờ bình tĩnh nói: “Tương lai là của các em, các em có khả năng vô hạn! Cố lên! Mau đi huấn luyện!” Nói xong, bưng lên mâm đồ ăn rời đi. Bình tĩnh giả vờ làm người nghiêm túc, nói chính là Trình Hiểu Cát là loại người này đi.
Thẩm Dực vui tươi hớn hở đi sau cô.
Hai người đi ở đi trên đường của sân huấn luyện.
Thẩm Dực muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô Trình, vị bác sĩ Lục kia, là bạn trai cô sao?”