Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 20



Nói xong,nện bước thật mạnh, đi ra phòng bếp, chơi thôi! Anh đi mà chơi với cái thìa đi! Hừ!

Lục Nhất Phương nhìn bóng dáng của cô, lộ ra nụ cười, cô thật là một chút cũng chưa từng thay đổi. Anh có đôi khi thật sự thực lo lắng, cảm xúc của Trình Hiểu Cát cứ lên xuống như vậy, trái tim cô có thể chịu được không.

Trình Hiểu Cát ngồi ở trên sô pha, mở TV, tùy tiện xoay một gameshow, duỗi tay lấy hạt lựu trên bàn trà đã được Lục Nhất Phương bóc sạch, tay mới vừa sờ đến hạt lựu lại rụt trở về.

Không thể không có cốt khí,phụ nữ tốt không ăn của ăn xin! Cô ngồi ở trên sô pha, gameshow rất hài, nhưng cô lại xem không vào, cười không nổi, ánh mắt liếc nhìn Lục Nhất Phương ở phòng bếp bận rộn! Không cho tôi rửa bát! Không ăn không ăn! Nghĩ vậy, hung hăng đưa hạt lựu vào trong miệng, thật ngọt!

Lúc Lục Nhất Phương đi ra, thấy bát hạt lựu trên bàn trà  bị cô ăn sạch, lại cầm một quả lựu chậm rãi bóc ra. Đôi tay kia không hổ là  tay bác sĩ cầm dao giải phẫu, đầu tiên là dùng dao gọt hoa quả cắt bỏ đỉnh chóp, sau đó rạch vài đường nhỏ quanh đầu từ trên xuống dưới, sau đó đem tâm quả lựu bóc ra, cuối cùng dùng mu bàn tay chậm rãi gõ hạt lựu, hạt lựu cứ một viên một viên, từ bên trong rơi xuống bát.

Đây là quá trình ăn hạt lựu phức tạp nhất mà Trình Hiểu Cát gặp qua, ngày thường có trực tiếp dùng dao chia làm hai nửa, trực tiếp cho vào miệng gặm.

Rất nhanh, quả lựu đã bị đào rỗng, Lục Nhất Phương đem bát một lần nữa đưa tới trước mặt Trình Hiểu Cát, Trình Hiểu Cát cũng không khách khí, gấp gáp đưa một lắm vào trong miệng, “Rốp rốp” nhai hạt lựu ngọt lịm.

Lục Nhất Phương biết cô ăn hạt lựu không có thói quen phun hạt, thấy nhiều không trách, lại lột thêm một quả, “Anh phải đi rồi.”

Trình Hiểu Cát gật gật đầu, “Được được được! Mau đi đi.” Trời mới biết, cô muốn ở một mình cởi bra, thay quần áo rộng thùng thình ở nhà!

Lục Nhất Phương đứng dậy đem rác  phòng khách cùng phòng bếp mang đi ngoài, trước khi ra cửa, dặn dò cô, “Khóa cửa.”

Lục Nhất Phương đứng ở cửa, nghe được một tiếng vang cửa bị khóa trái, lúc này mới ra cầm theo rác đi xa.

Lục Nhất Phương trở lại nhà mình đã 9 giờ tối, anh đang chuẩn bị rửa mặt, lại nhận được tin nhắn,vừa mở ra  thấy, là một bức ảnh, là ảnh nền trên điện thoại, trong ảnh Trình Hiểu Cát bị Thẩm Dực  ôm công chúa, tươi cười xán lạn, cũng chói mắt.

Sau đó là tin nhắn văn bản đến, “Bác sĩ Lục, Trình Hiểu Cát cùng sinh viên quan hệ hỗn loạn, anh biết không?”

Lục Nhất Phương gọi điện thoại, nhưng là bị cúp máy, lặp lại hai lần vẫn không có trả lời, anh nhắn lại là, “Tôi biết là ai, hy vọng một vừa hai phải.”

Nhắn xong tin nhắn, Lục Nhất Phương đem tin nhắn xóa bỏ, bình tĩnh đi rửa mặt.

Ngày thứ hai, Trình Hiểu Cát cứ theo lẽ thường đến nhà ăn trường học  ăn cơm sáng, vẫn nhìn thấy Thẩm Dực ở vị trí  cố định  như cũ, hiển nhiên tối hôm qua cậu không ngủ được, cả người uể oải.

Thẩm Dực thấy cô, nở nụ cười tươi rồi vẫy tay với cô. Trình Hiểu Cát bưng đĩa đồ ăn, hít sâu một hơi, đi đến ngồi đối diện với cậu. Hai người đều không có mở miệng nói chuyện, yên lặng ăn, cuối cùng vẫn là Thẩm Dực mở miệng trước.

Thẩm Dực: “Cô Trình, tối hôm qua em uống nhiều quá, nói lời gì đó không tốt, mong cô đừng để ở trong lòng.”

Trình Hiểu Cát cười ha ha, xấu hổ không mất lịch sự cười, “Em còn trẻ tuổi, yêu cũng có thể đùa được, cô hiểu được.”

Thẩm Dực nhìn cô một cái thật sâu, ánh mắt tối sầm lại, tối hôm qua cậu suy nghĩ rất nhiều, trước kia cậu cho rằng bản thân đối với cô Trình chỉ là tâm lý sùng bái thôi. Nhưng chính vào tối hôm qua, khi cậu nghe được cô Trình cùng một người đàn ông khác cùng nhau ăn cơm, thậm chí khả cô với người đó càng có những hành động thân mật, cậu thở không nổi, điên cuồng ghen ghét người kia có thể cùng cô thân mật.

Cậu lúc này mới xác định,cậu thật sự thích cô Trình, cái loại nam nữ thích nhau.

Thẩm Dực trầm mặc, làm Trình Hiểu Cát  càng lâm vào tình trạng không biết theo ai, cô từ trước đến nay không biết xử lý  loại tình cảm như thế nào, bởi vì từ nhỏ đến lớn,đào hoa cô đều bị Lục Nhất Phương cưỡng chế phá bỏ! Sau lại, Lục Nhất Phương không ở bên cạnh cô,  trong tình cảm cô luôn trì độn, căn bản không phân biệt rõ người khác đối với mình có ý gì, dần dà, cứ như vậy cô vẫn một mình.

Trình Hiểu Cát húp cháo, đối với Thẩm Dực nói: “Nếu em ăn xong rồi, có thể đi trước, không cần chờ cô.”

Thẩm Dực: “Không có việc gì, em chờ cô Trình.”

Bị Thẩm Dực nhìn khi đang ăn, Trình Hiểu Cát thực sự là rất  không được tự nhiên, dùng sức uống mấy thìa cháo, cháo mặt ngoài độ ấm vừa phải, bên trong quả thật rất nóng, Trình Hiểu Cát bị nóng đến mức chảy nư0c mắt, cô giương miệng hà hơi, quật cường không chịu đem miếng cháo kia nhổ ra, thật vất vả nuốt xuống, lại bị sặc, sặc đến mức ho khan không ngừng, nước mắt chảy ròng.

Thẩm Dực thấy cô khụ khụ thật sự thống khổ, đi qua đi giúp cô vỗ lưng, qua một hồi lâu, mới bớt ho khan, Thẩm Dực cầm giấy ăn đưa cho cô lau nước mắt nước mũi, lo lắng nhìn cô.

Thẩm Dực: “Cô Trình,cô đỡ chút nào chưa?”

Trình Hiểu Cát: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Thấy cô xác nhận không có việc gì, hai người mới đứng dậy đi ra nhà ăn đến sân huấn luyện. Hai người đi ở trên đường, Thẩm Dực luôn là ngó Trình Hiểu Cát muốn nói lại thôi.

Rốt cuộc đi đến một chỗ yên lặng, Thẩm Dực dừng lại bước chân, lấy hết can đảm, “Cô Trình, em không có nói đùa.”

Trình Hiểu Cát đối với hành động đột nhiên của Thẩm Dực khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Hả? Em nói cái gì?”

Thẩm Dực: “Em nói, chuyện thích cô Trình, em không phải nói đùa.”

Vẻ mặt của cậu vô cùng nghiêm túc, làm Trình Hiểu Cát không thể lại giả ngu, cũng nghiêm túc nói: “Thẩm Dực, cô là cô của em, mong em chú ý lời nói việc làm, loại lời nói này, cô không hy vọng nghe thấy lần thứ hai!”

Thấy Trình Hiểu Cát trả lời dứt khoát như thế, Thẩm Dực không cam lòng hỏi: “Cô Trình có bạn trai sao? Cho nên mới sẽ từ chối em?”

Trình Hiểu Cát: “Thẩm Dực, mặc kệ cô có  bạn trai hay không trước sau vẫn là cô của em!”

Ánh mắt Thẩm Dực mờ mịt, giọng trầm xuống nói: “Có phải không chỉ là bởi vì cô là cô của em, cho nên không thể chấp nhận em?”

Trình Hiểu Cát nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới trả lời Thẩm Dực: “Bạn học Thẩm, cô là cô giáo của em điều này không bao giờ thay đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.