Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 25



“Tao điên? Lương Thành, coi mày là huynh đệ, huynh đệ tốt nhất, còn mày mày coi tao là cái gì?” Thẩm Dực gào rống.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mày nói rõ ràng!” Lương Thành cũng la lớn.

Thẩm Dực thấy cậu ta không giống như đang nói dối, đem chuyện trên diễn đàn kể hết, Lương Thành nghe xong, cũng rất kinh ngạc, “Những bức ảnh kia chắc là Tần Nhu chụp, chính cô ấy bảo đảm quá sẽ không truyền bên ngoài!”

“Nhưng hiện tại tất cả ảnh đều bị tuồn ra ngoài, còn nơi nơi bịa đặt nói tao cùng cô Trình ở bên nhau, khiến cô Trình dính phải phiền toái lớn như vậy, mày còn tin tưởng cô ta?” Thẩm Dực hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói, “Mày có biết không, cái loại bịa đặt ác ý này, khả năng sẽ bị tạm giữ theo pháp luật hình sự.”

“Tao lập tức gọi điện thoại hỏi cô ấy!” Lương Thành tái mặt khi nghe Thẩm Dực nói vậy, cậu ta biết Thẩm Dực không phải nói chơi.

Điện thoại vang lên vài tiếng, truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Tần Nhu, “Alo? Anh lại gọi điện thoại làm gì?”

Giọng điệu của cô ta khiến vẻ mặt của Lương Thành tệ hơn, Lương Thành trực tiếp hỏi, “Diễn đàn về cô Trình cùng Thẩm Dực là em đăng lên sao?”

Tần Nhu lạnh lùng nói: “Lương Thành, chuyện của tôi, anh đừng có quản! Nếu là không có chuyện gì khác, tôi tắt máy đây!”

Lương Thành cũng không nói nhiều, nói thẳng: “Anh khuyên em chạy nhanh đến chỗ hiệu trưởng nói chuyện này cho rõ ràng, nếu đã báo cảnh sát, em học khoa tin tức, hẳn là biết hủy hoại danh dự người khác, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng!”

“Anh đừng có ở đó mà dọa tôi, tôi nói cho anh biết, tôi không có! Trên diễn đàn không phải là tôi!” Tần Nhu phủ nhận.

Lương Thành đều bị cô ta chọc tức bật cười, “Tần Nhu, em cho rằng anh bị ngu sao? Bức ảnh đó là anh nhìn em chụp, không phải làm thì còn có thể là ai?”

“Nói không phải tôi, không phải tôi, không thể hiểu được!” Tần Nhu nóng nảy, giọng nói lớn hơn rất nhiều.

Một bên Thẩm Dực lạnh lùng nói: “Tần Nhu, tôi là Thẩm Dực, nếu cô không đi chủ động giải thích, tôi đây sẽ phải gọi cảnh sát, hậu quả cô tự biết đấy.”

Thẩm Dực nói, làm Tần Nhu trầm mặc một trận, cô ta sợ,  cha mẹ Thẩm Dực đều là quan lớn thành phố C,cậu không có nói đùa, giọng của Tần Nhu mềm mỏng nhẫn nhịn, “Thật sự không phải em, em thề!”

“Tôi cũng lười nói với cô, chuyện này sẽ được điều tra rõ ràng, đến lúc đó, hy vọng cô còn có thể thừa nhận tất cả hậu quả!” Thẩm Dực cũng không hề cùng cô ta nhiều lời, ý bảo Lương Thành tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Lương Thành thử hỏi: “Thẩm ca, anh thật muốn nói cho ba mẹ anh?”

Thẩm Dực nhìn cậu ta một cái, khinh thường nói: “Loại việc nhỏ này, còn dùng đến việc nói cho ba mẹ tao sao? Chờ trường học  xử lý trước, xử lý không tốt, tao lại nhúng tay.”

Lương Thành còn muốn nói cái gì, Thẩm Dực ngắt lời: “Mày cũng đừng nghĩ vì cái con nhỏ Tần Nhu cầu xin, nếu nó dám làm, dám phải chịu hậu quả!”

Lương Thành gật gật đầu, không nói chuyện nữa, chỉ là không nghĩ ra, Tần Nhu vì cái gì mà vô duyên vô cớ công kích cô Trình.

Trình Hiểu Cát về đến nhà, muốn tìm người để nói hết mọi thứ cũng không có, cầm di động,cô muốn gọi cho Manh Manh, Manh Manh cũng giúp không được, cô ấy bận muốn chết, không muốn làm cô ấy nhọc lòng chuyện của cô.

Di động cầm ở trong tay thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định nhắn cho Lục Nhất Phương qua  WeChat.

Trình Hiểu Cát: “Anh đang bận sao?”

Một phút, hai phút…… Mười phút đi qua, vẫn không có trả lời, có lẽ anh đang bận. Cô ném điện thoại xuống thẳng tắp nằm xuống đất trong đầu lộn xộn.

“Leng keng!” Trình Hiểu Cát lập tức đem điện thoại cầm lấy, quả nhiên là Lục Nhất Phương trả lời tin nhắn

Lục Nhất Phương: “Vừa mới bận, hiện tại rất nhàn, có chuyện gì thì em nói đi.”

Cô  méo miệng, như vậy hôi quá, cô đem bài đăng trên diễn đàn chuyển tiếp cho Lục Nhất Phương, sau đó nói: “Tôi hôm nay thành trở thành người nổi tiếng trong trường, cũng không biết là ai ngứa mắt tôi đến mức như vậy, còn mỗi ngày chụp lén tôi, vì tôi mà tung tin đồn vớ vẩn.”

Lục Nhất Phương  vừa mở ra, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

Lục Nhất Phương: “Em hiện tại ở nơi nào?”

Trình Hiểu Cát: “Ở nhà.”

Lục Nhất Phương: “Chờ anh trở lại.”

Anh không có hoài nghi cô, cũng không có trách mắng cô,trong lòng Trình Hiểu Cát  ấm áp, vội trả lời, “Tôi không có việc gì, anh cứ đi làm đi.” Sau đó gửi một icon nũng nịu, tỏ vẻ cô thật sự không có việc gì.

“Ở nhà chờ anh.” Lục Nhất Phương nhắn xong tin nhắn này cũng không nhắn lại nữa.

40 phút sau, vang lên tiếng đập cửa, Trình Hiểu Cát đi ra mở cửa, quả nhiên là Lục Nhất Phương.

Lục Nhất Phương thấy Trình Hiểu Cát không có gì bất thường, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vào nhà sau đó hỏi cô, “Em tính xử lý như thế nào? Trực tiếp báo cảnh sát hay là chờ trường học điều tra ra kết quả?”

Trình Hiểu Cát: “Vẫn là chờ trường học điều tra kết quả đi, hiệu trưởng không muốn đem chuyện này làm to, ảnh hưởng đến trường học, cho nên chỉ là lén ở điều tra.”

Lục Nhất Phương gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy em có biết là ai đăng lên không?”

Trình Hiểu Cát lắc đầu, “Tôi không rõ lắm, nhưng tôi khẳng định là Tần Nhu, Thẩm Dực nói, ảnh chụp chỉ có Tần Nhu có.”

Lục Nhất Phương: “Nếu thật sự là Tần Nhu, em tính xử lý như thế nào?”

Trình Hiểu Cát xoa xoa tóc, có chút khó chịu nói: “Tôi có thể làm sao bây giờ? Nếu nó là người xa lạ còn dễ xử lý, nhưng cố tình nó lại là em gái trên danh nghĩa của tôi, nếu tôi xử lý nó, ba tôi làm sao bây giờ? Anh muốn như ba tôi đối mặt với tôi với dì Tần thế nào? Tôi không muốn ba khó xử. Cùng lắm thì tôi bị sa thải!”

Lục Nhất Phương trầm mặc một lúc, mới nói, “Không có việc gì, không muốn xử lý thì thuận theo tự nhiên đi.”

Cô gật gật đầu, “Cảm ơn anh vào lúc này ở bên tôi.”

“Cùng anh còn dùng nói ‘ Cảm ơn ’ sao?”

“Tôi phải nói.” Trình Hiểu Cát trịnh trọng nói.

Lục Nhất Phương bị cô chọc cho cười, nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi mua chút đồ ăn, nấu cơm cho em ăn.”

Trình Hiểu Cát không muốn ở trong phòng một mình, “Đừng đi, đặt cơm ngoài đi!”

******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.