Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 37



Lục Nhất Phương: “Em hẹn anh ra đây là có chuyện gì sao? Em không phải đang bận đi hẹn hò sao? Sao có thời gian rảnh hẹn anh?”

“Không có việc gì không có việc gì, chính là đã lâu không gặp, anh nói rất đúng, em còn phải hẹn hò, em phải đi sớm một chút.” Trình Hiểu Cát không biết chính mình đang nói cái gì, Trình Hiểu Cát còn nói thêm: “Anh ngồi một lát đi, em đi ra ngoài hít thở không khí, hôm nay thật sự nóng quá.”

Nói xong giả vờ cười đi ra tiệm bánh ngọt, cuối cùng tại sao chuyện lại biến thành như vậy?

Đó là cô của bảy năm trước ngày đó cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Lục Nhất Phương,tình yêu mới vừa bắt đầu được sinh ra, đã bị mưa dông gió dữ hại cho chết non. Đương nhiên, từ nay về sau, cô cũng không có gặp lại Thẩm Diệc Hàm, không còn là bạn thân không có gì giấu nhau, thẳng đến khi cô gặp được Liễu Manh Manh.

Bảy năm sau, lịch sử lại lần nữa tái diễn, lần này, cô nên làm cái gì bây giờ?

Ngoài cửa không có động tĩnh, Trình Hiểu Cát nhẹ nhàng mở cửa ra, ló đầu ra, nhìn hành lang trống trơn,mất mát không nói nên lời,  lại không ngăn không được nước mắt chảy ra.

Lúc cô đang muốn đóng cửa lại, Lục Nhất Phương từ chỗ ngoặt chỗ đột nhiên xuất hiện, ngăn cản cô.

Lục Nhất Phương ôm cô vào trong lòng, cằm để ở trên vai cô, thở ra hơi nóng, phun ở bên tai cô, hơi  nóng khiến cô run rẩy, giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi cô: “Vì sao không nghe điện thoại? Vì sao không mở cửa?”

Trình Hiểu Cát giãy dụa muốn thoát khỏi cái ôm của anh, lại bị ôm càng chặt, “Lục Nhất Phương, anh buông tôi ra!”

Anh kiên quyết không buông ra, để cằm lên vai cô, Trình Hiểu Cát vừa ngẩng đầu, nhìn mặt anh đầy tủi thân, giống như một con cún to xác bị vứt bỏ, “Nói cho anh biết tại sao.”

Lục Nhất Phương lúc này mới nhìn đến mặt Trình Hiểu Cát đầy nước mắt, anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Cát, nói cho anh, vì sao lại trốn tránh anh?”

Hành động Lục Nhất Phương làm cơ thể cô cứng đờ, quên mất phản ứng, lời anh nói mang theo mê hoặc, mang theo cầu xin, Trình Hiểu Cát không còn sức chống cự, cô nỉ non đem tất cả tủi thân ở trong lòng nói ra, “Em nhìn thấy anh cùng Thẩm Diệc Hàm ở bên nhau.”

Sau khi Trình Hiểu Cát nói ra, trong lòng nhẹ nhàng một mảng lớn, thông suốt, cô vì cái gì mà phải trốn? Nếu Lục Nhất Phương nói thích cô, cô cũng thích Lục Nhất Phương, cô phải nên tin tưởng anh! Trên trái đất này, có thể gặp được người mình thích và người đó cũng thích mình, thật không dễ dàng, bảy năm trước bỏ lỡ, bảy năm sau, quyết không thể bỏ lỡ lần nữa!

Lục Nhất Phương bế cô vào nhà, còn thuận thế đóng cửa lại, lúc này mới nâng mặt cô lên, hai mắt đối diện, ôn nhu hỏi: “Sao không gọi cho anh?”

Trình Hiểu Cát bị anh ôm trong ngực, lại bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác không biết thế nào, ánh mắt mơ hồ, nhỏ giọng nói: “Em sợ quấy rầy đến hai người.”

Lục Nhất Phương đem đầu chôn ở ngực cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thở dài, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Anh cùng Thẩm Diệc Hàm cùng nhau ăn cơm, do viện trưởng yêu cầu, bọn anh không có bất kỳ tiếp xúc gì.”

Trình Hiểu Cát buồn rầu trả lời, “Dạ.”

Lục Nhất Phương buông cô ra, cúi người xuống, tay chống ở trên vai Trình Hiểu Cát nhìn thẳng vào cô, trịnh trọng nói: “Phải đối với anh có tin tưởng, biết không?”

Trình Hiểu Cát tuy rằng rất căng thẳng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt của anh như cũ, “Em tin anh.”

Lục Nhất Phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gắt gao ôm cô vào trong ngực, “Đừng trốn tránh anh,anh không thể lại một lần nữa bỏ lỡ em.”

Trình Hiểu Cát cảm nhận được anh bất lực, cũng gắt gao ôm lấy anh, trấn an nói: “Sẽ không như vậy nữa.”

“Em chưa ăn cơm?” Lục Nhất Phương đem Trình Hiểu Cát buông ra, nhẹ nhàng hỏi.

Trình Hiểu Cát xấu hổ gật gật đầu, Lục Nhất Phương cười cười, “Đúng lúc anh cũng chưa ăn, để anh đi tìm xem trong nhà còn có cái gì có thể nấu ăn được không.”

“Anh không phải đã ăn rồi sao?” Trình Hiểu Cát nghi ngờ hỏi.

“Viện trưởng đi rồi, anh cũng đi, anh không ăn đâu.” Lục Nhất Phương nhẹ giọng nói.

Trình Hiểu Cát ngẫm lại cũng cảm thấy Lục Nhất Phương về muộn hơn cô tầm hai mươi phút, phỏng chừng là không ăn cơm no.

Lục Nhất Phương dẫn cô đến cửa phòng bếp, cầm cái ghế nhỏ đặt ở nơi đó, “Em ngồi ở chỗ này.”

Trình Hiểu Cát ngồi ở trên ghế, khó hiểu hỏi anh: “Vì sao muốn em ngồi ở chỗ này?”

“Ngồi ở chỗ này thì anh có thể lúc nào cũng nhìn thấy em, làm cơm càng tốt ăn càng ngon.” Lục Nhất Phương ở trong tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn có thể làm thành đồ ăn mỹ vị.

“Anh làm cơm càng ngon, cùng nhìn em có quan hệ gì?”

“Nhìn thấy em, lòng anh cảm thấy rất ngọt, tự nhiên đồ ăn  nấu càng ngon.”

Lục Nhất Phương tìm ra hai quả cà chua, hai quả trứng gà, lấy ra, cho Trình Hiểu Cát xem, “Tủ lạnh chỉ có thể tìm được này đó, tạm chấp nhận một chút, ăn mì trứng cà chua đi.”

“Dạ được.” Trình Hiểu Cát nhìn anh thuần thục lột vỏ cà chua, thuận miệng hỏi anh, “Nếu từ rất sớm anh đã thích em, vì sao còn muốn xuất ngoại?”

Động tác trên tay Lục Nhất Phương không ngừng, “Anh nghĩ lúc ấy em còn nhỏ, sợ làm em sợ.”

“Anh chỉ lớn hơn em có hai tuổi, sao em lại tính là còn nhỏ được!” Trình Hiểu Cát gào thét.

“Ở lòng anh, em vĩnh viễn còn nhỏ.” Lục Nhất Phương ngẩng đầu cho cô nụ cười tươi, lại tiếp tục bận rộn.

Trong lòng Trình Hiểu Cát  vô cùng bất bình, một chút lại bình ổn, yên lặng nhìn nguyên liệu nấu ăn đơn giản qua tay anh, biến thành đồ ăn ngon.

Hai người cơm nước xong, thoả mãn ngồi ở trên sô pha, Lục Nhất Phương lại rửa sạch trái cây đặt ở trên bàn trà, Trình Hiểu Cát cảm thấy cô hạnh phúc muốn bay lên trời cao.

“Lục Nhất Phương, anh đối tốt với em như vậy, em cảm giác không chân thật.” Trình Hiểu Cát cầm một miếng táo đã gọt vỏ bỏ vào trong miệng.

“Vậy em muốn như thế nào thì mới cảm thấy chân thật?” Lục Nhất Phương cười hỏi cô, lại đút cho cô một quả nho.

Trình Hiểu Cát nhai nuốt trong chốc lát, lắc đầu, “Không biết, khi còn nhỏ, đều là em đuổi ở phía sau anh, sau lại là em trốn tránh anh, trước nay em chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể ở chung với nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.