Chu Khâm lé mắt nhìn cô ấy, “Muốn như thế nào mới xem như không tiện nghi?”
“Là…… Là……” Liễu Manh Manh cũng không nói lên lời, cô ấy cũng không thể đánh người? Mắng chửi người cô ấy cũng không am hiểu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nghẹn khuất, khóe miệng gục xuống, “Làm sao khiến bọn họ phải chịu trừng phạt?”
Chu Khâm thấy cô ấy tức giận, lộ ra cười nhạt, “Anh nhìn thấy trạng thái của người đàn ông kia không đúng lắm, có lẽ là hiểu lầm.”
Liễu Manh Manh hung hăng nhìn về phía anh ấy: “Quả nhiên đàn ông mấy người là một đám với nhau! không quen biết nhau mà vẫn bao che cho nhau!”
Chu Khâm bất đắc dĩ, “Anh đoán là bị hạ thuốc rồi, không tin, chúng ta đi lên nhìn xem?”
Liễu Manh Manh mang vẻ mặt “Tôi tin anh là tôi bị ngu”, “Vô nghĩa, còn có đàn ông bị hạ thuốc?”
Liễu Manh Manh tin tưởng vững chắc, nhất định là Lục Nhất Phương không biết kiềm chế, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm, lừa gạt những cô gái nhỏ ngây thơ.
“Đi lên nhìn xem chẳng phải sẽ biết?” Chu Khâm không biện giải, lôi kéo cô ấy phải lên lầu.
Nhân viên đều biết Chu Khâm là ai, nên rất thuận lợi hỏi được phòng Lục Nhất Phương, cửa phòng còn chưa khóa, còn chưa đi vào, đã nghe thấy phòng tắm ào ào tiếng nước.
Liễu Manh Manh xấu hổ nhìn về phía Chu Khâm, lẩm bẩm, “Còn nói là trong sạch, vừa vào phòng đã tắm rửa, có thể đứng đắn chỗ nào hả!”
Chu Khâm mặt không biểu tình, “Liễu Manh Manh, đầu của em dùng để bài trí sao?”
Liễu Manh Manh bị nói mà không hiểu sao gì cả, đang muốn nói chuyện, Chu Khâm lại vào phòng, để lại cô ấy không biết làm sao, đành phải đứng ở cửa chờ anh ấy.
Vừa dứt lời, Liễu Manh Manh đã đi vào, không có biện pháp, phải cúi đầu dưới dâm uy của đồng tiền thôi.
Toàn thân Lục Nhất Phương ướt đẫm, đứng ở bên cửa sổ, nhìn về phía Liễu Manh Manh, “Xin lỗi, làm cho cô hiểu lầm.”
Chậc…… Người này ngoại tình còn lễ phép như vậy, làm Liễu Manh Manh chuẩn bị tốt những lời mắng chửi người, đều không được phát huy, cô ấy bình tĩnh, hỏi: “Việc này Tiểu Cát biết không?”
Lục Nhất Phương lắc đầu, “Tôi không biết, tôi hy vọng cô ấy vĩnh viễn không biết.”
Liễu Manh Manh tức giận, mắng to nói: “Anh là đồ tra nam! Không biết xấu hổ, đã như vậy, còn muốn đi gây tai họa cho Tiểu Cát, tôi nói cho biết, có tôi - Liễu Manh Manh, đến cửa cũng không có! Cửa sổ cũng không có!”
“Chuyện không phải như thế, cô nghe tôi giải thích.”
“Giải thích? Giải thích có ích lợi gì! Anh đi mà giải thích cho Tiểu Cát, tôi không cần anh giải thích! Hừ!” Nói xong phải gọi điện thoại cho Tiểu Cát.
Chu Khâm cầm lấy di động, Liễu Manh Manh phải mắng, nhìn khẩu hình anh ấy, sau khi yên tĩnh, muốn hỏi khẩu hình kia nói cái gì, chị đại Liễu tỏ vẻ, trừ bỏ tiền lương còn có thể là gì?
Cô ấy không tình nguyện nói: “Vậy anh giải thích đi.”
Lục Nhất Phương lúc này mới nói: “Là tôi nhất thời sơ ý, không biết Thẩm Diệc Hàm đã phát điên đến nước này, nên hạ thuốc tôi, may mắn gặp hai người, Liễu tiểu thư, Chu tổng, vô cùng cảm tạ.”
Chu Khâm vẫy vẫy tay, trêu ghẹo nói: “Công tử Lục gia công tử luôn luôn khiêm tốn, không thể tưởng được cũng có một mặt chật vật như vậy, thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt! Ha ha ha.”
Lục Nhất Phương cũng không dư thừa cảm xúc gì, nhưng Liễu Manh Manh kinh ngạc nói: “Hai ngươi quen nhau?”
Chu Khâm nhìn thoáng qua Lục Nhất Phương, “Công tử tập đoàn Lục thị thành phố C , muốn không quen biết cũng khó.”
Liễu Manh Manh miệng chữ O mắt chữ A, bây giờ vẫn còn người có tiền mà vẫn khiêm tốn? Cô ấy muốn xin lỗi vì sự vô lý vừa nãy ghê! Hy vọng còn kịp……
Cô ấy ho khan một tiếng, có chút nói lắp nói: “Này…… Như vậy, tôi tin tưởng anh trong sạch, nhưng anh không thể không xin lỗi Tiểu Cát chúng tôi, bằng không, bằng không tôi liều mạng với anh!”
Chu Khâm nhìn dáng dáng vẻ ham tiền của cô ấy, buồn cười, nói: “Liễu Manh Manh, em có thể bớt tham tiền đi một ít được không.”
Lục Nhất Phương nhìn hai người đùa giỡn, nói: “Không đuổi kịp một phần vạn giá trị con người Chu tổng, tôi cũng không quan tâm chuyện kinh doanh trong nhà.”
Liễu Manh Manh lại mang theo ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Chu Khâm, Chu Khâm vừa lòng, tâm tình rất tốt nói: “Vậy cần tôi hỗ trợ giải quyết không?”
Lục Nhất Phương lắc đầu, “Không cần, tự tôi làm cũng được.”
“Vậy đi, tôi nhìn thấy anh cũng không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước, sắp chết đói.”
“Việc hôm nay, vô cùng cảm ơn.” Mật khẩu chương 54-55 là phuongcatmaiyeu
Chu Khâm xua xua tay, lôi Liễu Manh Manh đang ở trạng thái mơ màng đi.
Liễu Manh Manh còn đắm chìm trong vụ nổ tin tức, vừa đi vừa hỏi: “Anh xác định anh không nhận sai người? Anh ta thật sự là công tử tập đoàn Lục thị?”
Tốc độ dưới chân Chu Khâm không giảm, “Người bạn tốt không nói cho em biết?”
“Không, chỉ biết nhà bọn họ không thiếu tiền, nhưng cũng không nghĩ tới có thể giàu đến như vậy! Thật là hâm mộ!” Liễu Manh Manh mang theo vẻ mặt khát khao, chọc giận anh ấy.
Chu Khâm đứng yên, cười như không cười nói: “Liễu Manh Manh, hiện tại anh cho em một cơ hội, cho phép em đối với anh có suy nghĩ không an phận.”
Liễu Manh Manh sửng sốt một chút, đầu lắc lắc như trống bỏi, phòng bị hỏi: “Nói! Lại nghĩ ra ý nghĩ xấu gì sao?”
Cô ấy cũng sẽ không quên, lần trước Chu Bái Bì nói lời ái muội này, cô ấy ấy chỉ nói thêm vài câu mà bị tăng ca một tháng lận, tất nhiên lần này phải cẩn thận.
Chu Khâm bị chọc tức đến bật cười, duỗi tay gõ cái trán cô ấy một chút, “Bùn nhão trét không lên tường!”
Tự mình cố gắng tiến lên thôi.
Để lại Liễu Manh Manh, cô ấy vỗ vỗ ngực, thầm hô một hơi, đáng sợ, kịch bản dành cho cô ấy chắc? Còn nghĩ cô ấy là nữ sinh ngây thơ sao? Thời khắc cảnh giác Chu Bái Bì ồn ào ra chuyện xấu, cô ấy chính là cô gái tốt của xã hội chủ nghĩa đấy, làm sao có thể ngồi cùng thuyền đen với Chu Bái Bì?
Bọn họ đi rồi, Lục Nhất Phương đứng ở phía trước cửa sổ, trầm mặc hồi lâu mới gọi điện thoại, “Thư kí Trương, giúp tôi điều tra rõ dược phẩm bệnh viện thành phố C mua sắm cùng thiết bị chữa bệnh.”