Khâu lại bắt đầu!
Khâu da đối với Trần Thương mà nói chính là thiên phú và ưu thế, dưới sự trợ giúp của Con Mắt Mỹ Lệ, tất cả đều như có dấu vết để lần theo.
"Trước tiên anh bắt đầu khâu lại từ phần cổ, một đường kim rất điêu luyện, thậm chí còn rất đẹp mắt!
Điều này làm cho Tần Tường mỗi khi nhìn tới, cũng nhịn không được cảm khái.
Đây là thiên phú a...
Người bình thường căn bản có mơ cũng không làm được.
Lúc này, Vương Ngọc Sơn đứng ở đẳng kia, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Thương khâu da, nhìn không rời mắt, cẩn thận tỉ mít
Không cần người khác nói, ông đã hiểu rõ Trần Thương muốn làm gì!
Khâu mô da chỉnh thể.
(DG: Khâu chỉnh thể tức là thay vì khâu từng bộ phận thì gộp chung lại khâu một lần luôn, làm như vậy sẽ hạn chế vết sẹo nhưng độ khó sẽ tăng lên rất nhiều)
Tiểu tử này... Thật rất có can đảm. Chỉ có điều, nhớ lại những hành động từ đầu phẫu thuật đến giờ của cậu ta, Vương Ngọc Sơn cũng bình thường trở lại, đây là một người trẻ tuổi theo đuổi sự hoàn mỹ, mỗi một bước thao tác điều khiến người ta kinh diễm.
Nhưng, đây chỉ là món khai vị!
Khâu khiến người ta hồi hộp nhất cũng là vào giờ phút này.
Cũng chính là khâu cuối cùng - khâu lại mô da!
Nghĩ tới đây, Vương Ngọc Sơn nhịn không được có chút kích động nhỏ, cũng có chút chờ mong!
Có lẽ... Thật có thể thấy được kỳ tích!
Ca phẫu thuật này phải nói thật sự là một tác phẩm nghệ thuật rất đặc sắc, xem không biết chán!
Trong văn phòng ở Lục viện thành phố Ma Đô, mọi người cũng lần lượt nhìn ra mánh khóe, nghĩ đến việc Trần Thương sẽ làm, nguyên một đám nín hơi ngưng thần, tựa hồ như chính mình đang làm!
Dù sao loại khâu lại này rất căn độ chính xác cao, bọn họ sợ mình thở mạnh một cái cũng khiến sai lệch..
Cả đám đều nghiêm túc quan sát.
Tân Tường hận lúc này không thể lấy xi măng dán lên phổi của chính mình, để cho mình đừng có hô hấp nữa, chỉ cần đủ sống để quan sát là được rồi
Nhìn hai tay của Trần Thương khâu lại, rất ổn
định, hơn nữa nhẹ nhàng linh hoạt vô cùng.
Tân Tường bỗng nhiên liên tưởng đến cao thủ
dùng kim trong truyện của Kim Dung!
(DG: Nếu mình nhớ không nhầm là Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương Bất Bại)
Còn Từ Khải Lâm thì cẩn thận từng li từng tý quan sát sắc mặt và tay của Trần Thương, vạn nhất có nhu cầu gì, mình có thế lập tức đáp ứng.
Nếu mà nói là đến mức học tập phẫu thuật...
Thì Từ Khải Lâm từ bỏ....
Vì loại này độ khó cao, độ tỉnh vi cao, và tiêu chuẩn phẫu thuật cũng cao.
Ca phẫu thuật này là thứ mà mình có thể học sao?
Rõ ràng đã siêu khó.
Không thể nói trước trí nhớ của chính mình có thể sẽ quên, cho dù có lắp đặt phần mềm vào thì tốc độ của phần cứng cũng không theo kịp.
Nghĩ tới đây, Từ Khải Lâm vẫn cảm thấy nên làm tốt công tác của mình là được rồi.
Nhìn các thao tác phức tạp của Trần Thương, Từ Khải Lâm chỉ muốn nói một câu là thật dễ nhìn.
Nhưng để học?
Thì học không được a...
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!