Nghĩ tới đây, tâm hồn yếu đuối của Đậu Hinh bỗng nhiên run lên.
Một loại cảm xúc phức tạp bỗng chốc sinh sôi.
Nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng đảo quanh, thế nhưng lại chậm chạp không có rớt xuống.
Nhìn anh Trần Thương trên cái bìa này soái khí toả nẵng, Đậu Hinh cẩn thận từng li từng tí gấp lại, cất gọn vào trong túi áo trước ngực của mình.
Mà người bố nhìn Đậu Hinh, cười nói:
- Hinh Hinh, cuộc tranh tài Tân Ca Thanh Trung Quốc năm nay sắp bắt đầu, con muốn tham gia không?
Hai mắt Đậu Hinh sáng lên, lóe ra hào quang chói sáng, làm một cái quyết định, kiên định nói:
- Tham gia!
....
....
Tôn Bảo Dân, 45 tuổi, là lão tài xế xe buýt số 818 ở thành phố An Dương, từ khi ông mới 20 tuổi đã vào làm ở công ty xe buýt An Dương, tính đến nay cũng đã được hai mươi lăm năm.
Trong khoảng thời gian hai mươi lãm năm này, mỗi ngày ông sẽ dọc theo tuyến 818 ở thành phố An Dương mà đi không biết bao nhiêu chuyến, phong cảnh dọc đường là thế giới của ông, so với cư xá trong nhà càng làm cho ông quen thuộc hơn.
Hai mươi lăm năm này, mỗi ngày ông sẽ xuất phát vào lúc 6 giờ sáng, đồng hành cùng ông là một bình giữ nhiệt, những năm gần đây, ghế lái của ông đã đổi ba chiếc, duy nhất không đổi chính là cái bình giữ nhiệt đã ố vàng phủ rêu này, cái này là cha ông để lại, bất quá những năm này trà trong bình cũng đổi thành câu kỷ.
Người qua bốn mươi, không già tuổi cũng già người.
Từ bến xe khách Tây Nặc xe đến bắc thành Gia Cụ, ba mươi ba trạm trên tuyến đường này ông đã nằm rõ như lòng bàn tay, ông có thể tự hào nói một tiếng, mình mới là lão tài xế.
Giống như ngày thường, Tôn Bảo Dân an vị ngồi vào ghế lái chậm chạp xuất phát, ông lái xe rất ổn, hai mươi lắm năm chưa từng có sự cố nào xảy ra, đây là điều tự hào nhất của ông.
Chỉ là ngay khi ông muốn đi qua một cột đèn xanh đèn đỏ, bỗng nhiên một cô gái dắt chó vọt ra đường, cô gái kia cũng vội vàng đi về phía trước hai bước.
Tôn Bảo Dân lập tức biến sắc, tay mắt lanh lẹ tranh thủ giẫm phanh!
Xe buýt to lớn bỗng nhiên dừng lại, người trong xe lập tức khuynh đảo hướng về phía trước!
Mà Tôn Bảo Dân cũng bởi vì dừng đột ngột nên lập tức đụng phải tay lái.
Vô-lăng của xe buýt tương đối cao, vừa vặn đâm vào phần ngực của Tôn Bảo Dân, lập tức một trận đau đón kịch liệt truyền đến.
Tôn Bảo Dân nhịn không được hít sâu một hơi.
Nhếch miệng nhe răng vuốt vuốt ngực, đúng là mẹ nó rất đau!
Ông nhịn không được đem cửa sổ xe mở ra, mắng vài câu ra bên ngoài:
- Nhìn không thấy đèn xanh đèn đỏ à? Muốn sống nữa không? Chó quan trọng lắm hả? Mạng sống mới là quan trọng!
Cô gái này đã ôm Teddy vào trong ngực, nhìn chiếc xe buýt cách mình còn có bảy tám mét, nghe thấy Tôn Bảo Dân chửi rủa, lập tức biến sắc:
- Xe buýt lại vô lễ với người đi đường? Ông có tin tôi khiếu nại ông hay không?
Tôn Bảo Dân cũng trợn tròn mắt, cái này mẹ nó, lịch thiệp với người đi đường là lịch thiệp với người đi đường, còn chuyện đèn xanh đèn đỏ là đèn xanh đèn đỏ, cô nhìn đèn đỏ là lối đi bộ à?
Được rồi, được rồi, không có chuyện gì là được!
Hành khách trong xe cũng bắt đầu chửi rủa
- Lái xe thế nào đó?
- Mẹ nó!
- Ái chà chà, làm sao vậy?
Tôn Bảo Dân vội vàng nói xin lỗi:
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!