Ngồi trên xe, Trần Thương tiện tay lấy mở ra phần thưởng.
[Một kỹ năng cấp thấp ngẫu nhiên từ Mạnh Hi]
Tiện tay nhấn kích hoạt.
Trần Thương đối với giá trị món đồ này cũng không ôm quá nhiều hy vọng
Dù sao kỹ năng cấp thấp ngẫu nhiên sẽ ra được cái gì?
Khẳng định không phải là đồ tốt.
[ Đinh! Xin chúc mừng, anh đã nhận được một máy hệ thống tạo nhịp tim: Vật phẩm màu tím!]
Trần Thương đầy sững sờ!
Mắt lập tức trợn tròn.
Tốt... đúng là một kỹ năng tốt nha.
Máy hệ thống chỉnh nhịp tim!
Hay còn được gọi là máy lập trình tạo nhịp tim điều khiển tự động.
Chủ yếu là những cái máy chỉnh nhịp tim cho người bệnh kia thường hay trục trặc do nhiều nguyên nhân, nên chúng cần phải kiểm tra thường xuyên.
Kỳ thật nói thắng ra thì máy điều hoà nhịp tim giống như một lập trình viên
Đây là một kỹ năng phẫu thuật cấp hai trong phẫu thuật tim.
Nó...thật khó để nói ra.
Bởi vì bình thường mà nói, xưa nay người bệnh không bao giờ đến khoa cấp cứu vì máy tạo nhịp tim, cái họ đến tìm là bác sĩ chữa bệnh tim của họ.
Dù sao khi đó, không ai cho là máy điều hoà tim là phương tiện thuận tiện nhất.
Trên thực tế, dần đần sẽ phát hiện một chuyện là người bệnh đang chậm rãi hiểu biết nhiều hơn.
Có rất nhiều người bệnh hiểu rõ căn bệnh lâu dài của mình còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ
Vì vậy, bọn họ biết mình xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Đặc biệt là người bệnh nội khoa thần kinh và người bệnh nội khoa tim.
Bọn họ đối với bệnh tật của chính mình hiểu rất rõ... Thậm chí hiểu rõ đến nỗi còn có thể chỉ dẫn người khác dùng thuốc.
Tuy nhiên, tốt hơn hết vẫn nên thận trọng đối với thứ đồ này.
...
...
Sau khi đón xe đến một toà nhà mới nhất, cô gái của bộ phận môi giới đã đứng đó và chờ đợi khách hàng.
Hiện tại, suy nghĩ của Trần Thương tương đối đơn giản, tốt nhất không nên mua giá quá đắt, chỉ cần tìm một cái nhà không tệ có bố trí ba phòng là được.
Dù sao nếu mua căn nhà quá lớn, tự một mình mình ở thì không cần thiết lâm.
Ba gian phòng cho dù sau này có kết hôn ở cũng đủ rồi.
Nói ra nhu cầu của mình một lần, Trần Thương nhìn lại một trong số các ngôi nhà, và trong đầu anh cũng đã có một số ý định.
Mặc kệ lời dụ ngọt của cô gái bán nhà, Trần Thương vẫn quyết định rời đi.
Dù sau xung quanh vẫn còn rất nhiều ngôi nhà, Trần Thương cũng không ngu ngốc đến nỗi khi chỉ vừa xem một lần là mua.
Thế nhưng đi lang thang một hồi, Trần Thương đột nhiên cảm thấy một mình đi coi nhà thật nhàm chán.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương quyết định tìm người đi coi nhà cùng mình.
Anh lấy điện thoại ra và thuần thục bấm một cái dãy số.
- Này? Đã cuối tuần rồi còn quấy rầy bản đại tiểu thư đi ngủ, cậu có biết đây là tội đáng chết ngàn lần. không?
Giọng nói lười biếng của Tân Duyệt vang lên, tựa hồ quả thật còn đang ngủ.
Trần Thương cười to:
-Ngủ cái gì, mau ngồi dậy cùng tôi làm một việc vô cùng lớn đi!
Tần Duyệt đang mặc đồ ngủ, nghe anh nói việc lớn, liền lập tức cười khẩy:
- Lớn là lớn bao nhiêu?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!