Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 12: Nước ép táo carrot



Hai bác sỹ khoa ngoại ngồi với nhau, có rất nhiều rất nhiều chuyện để nói.

“Cái động mạch đó phình to như sân golf ấy..”

“Thôi đừng nói nữa, ăn đi.” Cô Mẫn bưng đồ ăn ra, cắt ngang đề tài của bọn họ.

Mà thầy Lư vẫn còn mải nói liến thoắng, vừa nói vừa khoa chân múa tay, “Ghê thật! Động mạch thân nền phồng như khinh khí cầu đó!”

“Nói mãi không định ăn à?!” Cô Mẫn không nói được thầy Lư, đành phải nhờ tới Phó Tinh Hà, “Tiểu Phó, qua bê thức ăn giúp cô.”

Phó Tinh Hà gật đầu, hắn vào phòng bếp, Lâm Thiên đang xới cơm. Hắn lấy đũa ra, đón lấy hai bát cơm từ chỗ Lâm Thiên, hai người không nói gì, chỉ giao lưu với nhau bằng ánh mắt.

Trong nhà ăn, cô Mẫn còn đang mải quở trách thầy Lư: “Anh không còn chủ đề gì khác để nói sao, hiếm khi thằng bé nghỉ ngơi được một chút, anh còn cứ phẫu thuật với mổ xẻ.. làm phiền nó chưa kìa.”

“Thế không nói phẫu thuật thì nói cái gì đây?” Thầy Lư chỉ về phía cô, “Em nghĩ đề tài đi.”

Cô Mẫn phản bác ngược lại: “Anh không lo lắng chuyện nó tìm đối tượng sao? Hai người không nói được chuyện gì khác ngoài phẫu thuật à? Tiểu Phó thành ra như vậy cũng là do anh cả! Nếu không sao nó cuồng công việc như vậy chứ!”

Họ ở với nhau là như vậy, thi thoảng cũng có cãi cọ, thầy Lư chiến đấu yếu ớt, nói vài câu đành phải lắc đầu: “Không nói với em nữa, em toàn cãi chày cãi cối.”

Phó Tinh Hà thấy quen rồi, “Thôi ăn đi ạ.”

Lâm Thiên cẩn thận rửa tay, anh vẩy nước, sau đó ra khỏi phòng bếp.

Trên bàn có rất nhiều món ăn, cô Mẫn nhớ rõ món ưa thích của từng người, thầy Lư cầm đũa gắp thịt băm trên miến, lại bắt đầu nói: “Tiểu Phó em xem, cái động mạch bị dị tật trước đó nói, huyết quản cuốn..” Cô Mẫn đập vào tay chồng mình, “Thầy Lư à, giờ đang là lúc ăn cơm đó.”

Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra trên bàn cơm nhà họ, thầy Lư thấy cái gì cũng sẽ liên tưởng tới phẫu thuật, sau đó bắt đầu hứng trí lên lớp. Cũng chỉ có mỗi Phó Tinh Hà mới chịu nghe thầy nói.

Lâm Thiên cảm thấy thú vị, khẽ cười trong lòng.

Trước đó anh tới nhà cô Mẫn, chưa lần nào vô tình gặp được bác sĩ Phó, cho nên đây là lần đầu tiên anh trông thấy một thầy Lư như vậy. Lúc nói tới nghiệp vụ của mình, sẽ vô cùng nhiệt tình hứng trí, đôi mắt sáng lên, bao nhiêu ủ rũ mệt mỏi bay sạch sẽ. Ngoài sự thú vị ra, anh còn cảm thấy hâm mộ, nếu như anh cũng học y, liệu có phải cũng sẽ có nhiều đề tài nói chuyện với bác sĩ Phó như vậy hay không?

Lúc Lâm Thiên thi đại học, anh giấu mọi người đăng ký vào trường y, sau đó bị người nhà phát hiện ra, sau khi có kết quả điểm anh cao nhất thành phố, người nhà liên hệ với bộ giáo dục sửa lại nguyện vọng của anh.

Lúc đó bố anh tức giận gọi điện thoại tới, “Mày muốn học y? Mày muốn học y? Mày muốn học y sao?!” Bố anh hỏi đi hỏi lại những ba lần, sau đó quát to: “Lâm Thiên, mày có biết bố mẹ kỳ vọng vào mày đến thế nào không? Tương lai mày phải quản công ty của ông nội mày đấy!”

Không có thư báo trúng tuyển của đại học y, Lâm Thiên đành phải học trường đại học tốt nhất trong nước, anh học tài chính, cứ như vậy lại một lần nữa lỡ duyên với bác sĩ Phó.

Sau khi ăn xong, Lâm Thiên bê bát đi rửa, cô Mẫn cản anh lại, “Để cô rửa là được rồi.”

Lâm Thiên mở máy rửa bát, “Như vậy là được rồi ạ.”

Tuy rằng phòng bếp của bác sĩ Phó không lớn, nhưng lại thiết kế rất tiện lợi, cô Mẫn ngạc nhiên nói: “Giờ còn có cả đồ xịn như vậy nữa à?”

“Có rửa sạch không vậy?”

Lâm Thiên vừa gật đầu, vừa cầm rác lên bỏ vào máy xử lý chất thải trong bếp. Động tác anh dừng lại, bởi anh trông thấy hộp cơm hộp.

Anh nhớ cô Mẫn có nói, có dì giúp việc tới nấu ăn cho bác sĩ Phó, sao giờ hắn lại ăn đồ hộp thế này?

Anh mím môi, chân mày cũng chau lại theo.

Mãi đến khi rời khỏi nhà bác sĩ Phó, trong đầu anh vẫn mải nghĩ đến chuyện đồ hộp.

Trên xe, radio phát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” của Đặng Lệ Quân, thầy Lư ngồi phía sau đột nhiên cất giọng hát theo, Lâm Thiên liếc nhìn họ qua gương chiếu hậu. Cô Mẫn thúc khuỷu tay vào thầy Lư, tóc mai cô lấm tấm hoa râm, thầy Lư yên lặng vỗ vai cô. Sau khi bài hát kết thúc, thầy Lư vẫn còn ngâm nga điệu nhạc, cô Mẫn nói: “Rồi rồi đừng hát nữa..”

Hóa ra bác sĩ khoa ngoại cũng nghe tình ca.

Đột nhiên điều này lại mang tới dũng khí cho Lâm Thiên. Trong thế giới của các bác sĩ khoa ngoại, bọn họ không có tình cảm, không có thỏa hiệp, cũng không có cuộc sống cá nhân, mà cuộc hôn nhân của thầy Lư và cô Mẫn có thể kéo dài tới bây giờ, cũng nhờ cuộc sống dịu dàng như thế.

Anh đưa vợ chồng thầy cô về tới cửa, cô Mẫn nói: “Lâm Thiên, lần nào cũng làm phiền em, thật ngại quá.”

Lâm Thiên xua tay, anh cười nói: “Cô à, không cần phải khách khí với em đâu.”

Anh khởi động xe, nhà cô Mẫn ở khu nhà cũ, ngoài đường có hàng cây ngô đồng Pháp kéo dài, anh nghe tiếng ve râm ran gọi hè, ánh trăng yên tĩnh treo mình giữa nền trời đêm.

Trạm xăng đỏ chót ở khúc cua đầu phố chẳng ăn nhập gì với màn đêm cả. Lâm Thiên siết chặt tay lái, sau đó lại ngước lên nhìn ánh trăng, hôm nay là ngày rằm, như thường lệ trời không sao.

Xe bon bon chạy được 100m, đột nhiên Lâm Thiên quay đầu, cửa xe rung lên, xe chạy thẳng về phía nhà bác sĩ Phó. Lâm Thiên tắt radio, gọi điện cho hắn. Chẳng mấy chốc điện thoại đã nối máy, bầu không khí trong xe lặng thinh, bình yên hệt như giọng của Lâm Thiên vậy, “Bác sĩ Phó, hình như em để quên đồ ở nhà anh rồi.”

Anh ngượng ngùng nói: “Là đồng hồ đeo tay, lúc nấu cơm bỏ ra, chắc là ở phòng bếp.”

“Giờ cậu qua lấy không?” Phó Tinh Hà bật đèn phòng bếp, “Tôi đợi cậu.”

Trái tim Lâm Thiên đột nhiên đập lỗi nhịp, bàn chân không tự chủ thả lỏng ra, xe cũng chạy chậm lại, “Em… em qua ngay đây, vâng, em đưa thầy cô về nhà rồi ạ.”

Phó Tinh Hà quét mắt nhìn quanh kệ bếp, Lâm Thiên cắn môi nói: “Em quên mất để ở đâu rồi.. chẳng nhớ gì hết trơn.”

“Khoan đã.” Đột nhiên Phó Tinh Hà bỏ điện thoại ra xa, hắn đi về phía trước, nghiêng đầu lắng nghe vài giây, sau đó mở cửa tủ bát ra, “… Tôi thấy rồi.”

Chiếc đồng hồ nằm yên bên cạnh hộp ngũ cốc vơi nửa, cây kim giây vẫn đang miệt mài quay tròn phát ra những tiếng “tíc tắc”.

Ban đầu Lâm Thiên định bụng để ngày mai gọi điện cho bác sĩ Phó, kết quả ban nãy đột nhiên kích động, dùng hết luôn cơ hội ngày mai. Anh cố ý để đồng hồ lại, nghĩ sáng mai bác sĩ mở tủ lấy đồ ăn sáng sẽ phát hiện ra, sau đó bác sĩ Phó sẽ gọi điện cho anh. Anh lên kế hoạch rất cẩn thận, hẳn bác sĩ Phó sẽ không nhận ra anh cố ý.

Lâm Thiên đi rất nhanh, anh đỗ xe bên ngoài khu nhà, sau đó đi bộ vào.

Nghe thấy tiếng chuông, Phó Tinh Hà mở cửa ra, hắn đưa đồng hồ đeo tay cho Lâm Thiên, “Đồng hồ của cậu chậm mấy giây, tôi chỉnh lại giúp cậu rồi.”

“…Dạ?” Lâm Thiên mở to mắt, hai tai đỏ ửng lên, “Cảm ơn anh ạ.”

“Không có gì.” Phó Tinh Hà và Lâm Thiên cao xêm xêm nhau, có lẽ là hắn cao hơn một chút, nhưng chỉ cần đi giày vào là giải quyết xong, “Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

“Có gì đâu ạ, em cũng không ngồi yên được.” Lâm Thiên gãi gãi cổ, thực ra cả ngày hôm nay anh không nói gì với bác sĩ Phó, bởi vì hắn và thầy Lư nói chuyện mãi không thôi. Chỉ có lúc nấu ăn, Lâm Thiên thò đầu ra hỏi “Bác sĩ Phó, cô Mẫn hỏi anh ớt bột để ở đâu”, “Bác sĩ Phó, cô Mẫn hỏi..”.. bọn họ mới nói được đôi lời ngắn ngủi.

Phó Tinh Hà nhìn chòng chọc đôi tai ửng hồng của Lâm Thiên, hắn cụp mi mắt, kéo cửa ra, “Có rảnh không, vào ngồi một chút đi.”

Lâm Thiên lại sửng sốt.

“Không rảnh à?” Hắn quay đầu lại.

“Không, không ạ! Em rảnh lắm!” Lâm Thiên không ngờ sẽ được vào, anh cứ nghĩ tới đây lấy đồng hồ, liếc mắt nhìn cái đã phải đi luôn.

Giờ được mời vào nhà, đúng là niềm vui bất ngờ!

Anh theo bác sĩ Phó vào nhà, lại thấy trên bàn đang đặt một lon bia, laptop đang phát clip phẫu thuật gì đó, trên màn hình hiện hình ảnh máu thịt mơ hồ, không thể nhận ra là chỗ nào trên cơ thể.

Phó Tinh Hà gập laptop lại, hắn mở tủ lạnh ra, “Vẫn uống nước trái cây nhé?”

Lâm Thiên mải nhìn chòng chọc lon bia trên bàn.

Phó Tinh Hà để ý tới ánh mắt của anh, hắn nói: “Cậu lái xe, không uống cái này được đâu.”

“Em không uống,” Lâm Thiên nhìn hắn, “Bác sĩ Phó, anh.. anh uống được bia sao?”

“Tôi bị thương ở tay mà.” Hắn nói, đoạn rót nước trái cây cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên bảo: “Bị thương cũng không thể uống bia rượu được.. Gì ý nhỉ, uống rượu có thể tăng tốc độ máu chảy, không tốt cho việc lành vết thương.” Anh đã điều tra những điều cần kiêng hem, nên vẫn nhớ rõ ràng.

Phó Tinh Hà đi về phía anh, “Cậu biết nhiều phết nhỉ.” Hắn đưa cốc cho Lâm Thiên, “Đừng nói cho ai biết nhé, tôi chỉ uống một lon thôi. Ngồi xuống đi, đừng đứng mãi thế.”

“Em không nói đâu.” Lâm Thiên bất đắc dĩ ngồi xuống, “Nhưng anh không được uống bia rượu, cũng không.. được ăn đồ hộp.” Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Tinh Hà, “Nếu không em sẽ nói cho cô Mẫn biết.” Nói xong anh cũng nhận ra mình quá trớn, anh rầu rĩ siết chặt lòng bàn tay.

“Ừ.” Phó Tinh Hà hờ hững đáp, hắn tựa lưng vào sofa, lúc cúi đầu uống bia, khóe môi như mang theo ý cười.

Lâm Thiên buồn bực nhấp một ngụm nước ép, vẫn là nước ép táo và carrot như lần trước, chất lỏng lạnh lẽo chạy dọc xuống cổ họng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bác sĩ Phó khẩu vị nặng, ăn cơm với uống rượu cũng phải xem clip phẫu thuật mới chịu được hahahahahaha

Nước ép táo với carrot ngon lắm nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.