Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh!

Chương 15: Tác giả nghèo từ khỏi đặt tên..



Sáng sớm, Lâm Thiên cầm cốc cà phê chuẩn bị tiến vào phòng làm việc, thư ký đuổi theo anh nói: “Boss, phó tổng Lâm đang ở trong phòng đợi anh.”

“Phó tổng Lâm nào cơ?”

Thư ký hé miệng, nhất thời không nói được, Lâm Thiên liền đi vào.

“Mày giỏi thật.” Sắc mặt Lâm Dương Minh không tốt lắm, phía dưới mắt tím đen. Anh ta nhìn chòng chọc Lâm Thiên, “Chuyện ký quỹ, mày đùa tao đấy à?”

Lâm Thiên nhướn mày nói: “Em bảo thư ký đi pha cafe cho anh nhé?”

“Tao đang hỏi mày đấy!” Anh ta tức giận đập bàn.

“Anh không muốn uống cafe thật à? Trông anh mệt tã tượi thế kia kìa.”

“Lâm Thiên!” Lâm Dương Minh chỉ vào người anh, “Tao là anh mày, chúng ta là người một nhà đấy.”

Lâm Thiên gật đầu, “Anh, em thấy dạo này anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn.” Anh tựa vào sofa, có vẻ nhàn hạ mà quay người một vòng, sau đó hơi cúi lưng nói: “Nếu anh muốn hỏi chuyện vịnh Thanh Hải, trước đây lúc tranh giành hợp đồng hẳn phải nên nghĩ mình không có tiền mới đúng chứ.”

“Anh ký tên!” Lâm Dương Minh cắn răng nghiến lợi đập bàn, “Anh ký!” Hai tay anh ta vỗ xuống bàn, thẽ thọt khúm núm nói: “Em bảo trưởng phòng tài vụ ký tên cho anh được không?”

Lâm Thiên cười như không cười: “Thế hợp đồng kia tính cho công ty anh, hay là cho Anh Thái? Em bỏ tiền ra, anh lại ký dưới danh nghĩa công ty mình sao?”

Lâm Dương Minh nghẹn họng không trả lời được, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt lạnh như băng.

“Có phải anh định lấy tiền của công ty, để lo việc công ty riêng, sau đó lấy danh nghĩa của mình để đi cạnh tranh?” Nụ cười trên môi Lâm Thiên hoàn toàn biến mất.

Cuối cùng Lâm Dương Minh đạp cửa bỏ đi, không may đụng phải thư ký đang bưng cafe đi vào, tách cafe đổ hết lên bộ suit trên người anh ta, anh ta tức giận không kiềm chế được mà chỉ vào mặt em gái vừa mới tốt nghiệp mà chửi um lên, khiến em gái khóc sướt mướt.

Vịnh Thanh Hải là một dự án lớn.

Có một vịnh trống ở Hỗ Thị và mấy thành phố xung quanh.

Họ phát hiện ra vịnh này vẫn còn trong trạng thái chưa được khai phá trên bản đồ vệ tinh, hơn nữa vịnh này còn rất lớn. Cho nên bọn họ định ‘biến phế thành bảo’, mở rộng để thu hút khách du lịch, thậm chí còn muốn quy hoạch làm bất động sản. Hỗ Thị không rộng, tấc đất tấc vàng, đột nhiên lại xuất hiện một mảnh đất lớn như vậy, lợi ích lớn tới đâu ai cũng có thể tưởng tượng được ra.

Nhưng chỉ xin công văn khai phá khu vực ven biển thôi đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Giờ vẫn còn chưa có được công văn, bởi vì chính phủ dự định công khai đấu thầu, ai trả được giá cao hơn thì sẽ nắm được quyền khai phá.

Mà Anh Thái là công ty đầu tiên biết được tin này. Lâm Thiên vừa liếc mắt đã nhận ra được lợi ích khổng lồ trong đó, nhưng muốn cạnh tranh thành công, nắm được quyền khai phá, thì tiền bạc không phải vấn đề. Bọn họ phải lên kế hoạch khiến chính phủ cảm thấy hài lòng, ngoại trừ đất ven biển ra, Lâm Thiên còn muốn biến vịnh Thanh Hải thành một “Thế giới dưới lòng biển”. Anh đã lên kế hoạch làm một công trình trưng bày biểu diễn các sinh vật biển với quy mô lớn, mời các chuyên gia hải dương học tới, để họ kiểm tra thủy chất ở khu vực này, kiểm tra xem có bao nhiêu sinh vật biển thích hợp sinh tồn ở đây. Sau khi xác nhận kế hoạch có vẻ khả thi xong, anh liền tiến cử công ty kỹ thuật Comet vốn chuyên về lĩnh vực này tới.

Công ty này được xưng là Atlantis thế kỷ 21, bọn họ từng làm rất nhiều hạng mục khai phá tương tự.

Dự án này do người của anh cùng lên kế hoạch, công ty Comet cung cấp kỹ thuật, xây dựng một công viên dưới lòng biển với công nghệ cao số một trong nước. So với các dự án bất động sản khác, như vậy sẽ dễ dàng được tán thành hơn. Hơn nữa, như vậy có thể lôi kéo được một số lượng khách du lịch lớn, kéo theo bất động sản địa phương.

Lúc Lâm Thiên mới mở cuộc họp cùng ban giám đốc, tất cả đều phản đối anh. Bởi vì vịnh biển kia cách quá xa so với trung tâm thành phố, tiền vốn quá cao, mà lời thì quá ít.

Đến khi Lâm Thiên nói sẽ không đầu tư về bất động sản, mà muốn xây dựng công viên dưới đáy biển gì đó, ban giám đốc đều nghĩ anh điên rồi!

“Đất đai quanh đó còn không bán được, nhà cửa ế chỏng ế chơ ra đó kìa!”

“Khu đất quanh đó là của ai nào? Sẽ thuộc về công ty khai phá phải không? Một khi chúng ta có được công văn khai phá mở rộng khu vực, chúng ta có thể tiến hành lấp ở khu vực này,” Lâm Thiên chỉ lên màn hình chiếu, “Sau đó sẽ tạo ra thế giới dưới đáy biển ở đây, bên cạnh sẽ là thế giới trên biển, ở nơi này sẽ tiến hành xây một cây cầu..” Lâm Thiên vẽ một đường hẳng, “Đây là hải cảng, nếu như có một cây cầu thì có thể dẫn thẳng tới đó..” Phần còn lại anh không nói nữa, bởi mọi người nghe đến đây đều có thể hiểu ra.

Tin tức về vụ đấu thầu vẫn còn chưa được công bố ra. Cho nên họ còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

Lâm Dương Minh đi không bao lâu, Đại Cương hí ha hí hửng đi tới, “Em vừa nghe tin, hahaha, Lâm Dương Minh bị anh chọc tức bỏ đi rồi à.”

“Nếu như tên ấy biết chúng ta đã sớm âm thầm bàn chuyện với người ta thì có tức điên lên không?”

“Suỵt!” Lâm Thiên dựng ngón trỏ bên môi, “Kín miệng vào.”

Đại Cương lấy tay ra dấu OK, nhìn anh chớp chớp mắt, “Hôm nay cũng không bận lắm, tối anh có muốn ra ngoài chơi không? Em thuê phòng vip, chúng mình uống tới bến luôn!”

“Cậu với tôi? Thôi khỏi.” Anh lắc đầu.

“Đừng vậy mà, để em kêu thêm người tới, không phải giờ anh gặp nhiều áp lực lắm sao, ra ngoài thả lỏng một chút đi, em còn hẹn mấy em gái nữa..” Đột nhiên di động Lâm Thiên đổ chuông, anh cúi xuống xem: “!!!!”

Đại Cương ngạc nhiên nói: “Sao mặt anh nhìn như gặp quỷ thế kia? Em gái nào nhắn tới à?”

Lâm Thiên chẳng đếm xỉa gì tới cậu ta, nhìn chằm chằm về màn hình tin nhắn. Khóe môi cong tít lên.

Đại Cương bực mình cúi đầu nhìn xem, “Bác sĩ gì vậy? Nói gì mà anh vui thế kia?”

Lâm Thiên mím môi không nói, nhanh tay bấm một chữ “Được” rồi gửi đi.

“Ai vậy?”

“Sếp Du à, không phải cậu nên về làm việc rồi sao?” Lâm Thiên che điện thoại, đuổi Đại Cương đi.

“Anh được lắm..” Đại Cương nhìn anh một lời khó nói hết, mà Lâm Thiên thì vội vã hất cậu ta ra như hất quân cờ trên bàn.

Lâm Thiên đóng cửa lại, trái tim rộn rã mà tựa lưng vào cửa, anh cúi đầu nhìn chòng chọc tin nhắn trên màn hình điện thoại.

Bác sĩ Phó! Thế mà! Lại chủ động liên lạc với anh!!!

Còn hỏi anh muốn ăn gì nữa!!!

Lâm Thiên hít sâu một hơi, trả lời: “Em không kén ăn, lúc nào cũng rảnh luôn ạ.”

Phó Tinh Hà dời mắt khỏi tập bệnh án, một tay đánh chữ: “Thế tối nay nhé.”

Đúng như lời thầy Lư nói, Lâm Thiên đã giúp hắn nhiều như vậy, hắn cũng nên cảm ơn người ta một chút mới phải. Đó giờ Phó Tinh Hà vẫn luôn một thân một mình, hắn không muốn mắc nợ người khác, chuyện Lâm Thiên xuất hiện đúng là sự bất ngờ, thậm chí còn hơn cả chuyện hắn đột nhiên bị thương.

Lâm Thiên mừng đến mức suýt chút nữa nhảy lên! Anh ôm trái tim đang đập rộn rã trong lồng ngực, trả lời: “Tối nay em qua đón anh nhé!”

Phó Tinh Hà gõ mấy chữ “Tôi tự lái được”, sau đó lại xóa đi.

Đổi lại thành một chữ “Được”.

Không biết vì sao, hắn có cảm giác nếu như Lâm Thiên nghe thấy mình tự lái xe đi, phản ứng còn mạnh hơn cả thầy Lư nữa. Lâm Thiên rất quan tâm tới tay hắn, cũng rất quan tâm tới hắn. Sự lo lắng này không giống với những người khác, dường như Lâm Thiên cũng lo sau này hắn không thể làm phẫu thuật được nữa, nhưng trông Lâm Thiên căng thẳng lo lắng như vậy, dường như vì lo chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng tới hắn hơn.

Nếu thật sự không thể cầm dao mổ được nữa, với Phó Tinh Hà mà nói, nhất định là một sự đả kích nặng nề.

Viện trưởng Lư tiếc cho tiền đồ của hắn, mà bệnh viện thì tiếc nuối vì mất đi một bác sĩ tốt như hắn.

Lâm Thiên thì không giống như vậy, cậu ấy chỉ lo không biết bác sĩ Phó có khó chịu về chuyện này hay không thôi.

So với tiền đồ của bác sĩ Phó, cậu ta quan tâm tới tâm tình của bác sĩ Phó hơn.

Lâm Thiên mang tới cho Phó Tinh Hà cảm giác như vậy đấy.

Hắn không biết có phải cảm giác của mình sai rồi không, dù sao thì trước khi Lâm Thiên đột nhiên mở cánh cửa bước vào đó, thì Phó Tinh Hà cũng chỉ mới gặp qua cậu ở nhà cô Mẫn có một lần mà thôi. Mà cô Mẫn cũng từng kể cho hắn nghe về cậu học sinh này, nói rằng cậu ấy rất xuất sắc.

Mặc dù Phó Tinh Hà có thể nhớ cậu ấy, vừa liếc mắt đã nhận ra trong phòng bệnh, bởi vì gương mặt Lâm Thiên thật khiến người khác khó có thể quên được, nhưng cũng chỉ đơn giản là ấn tượng mà thôi. Nếu như Lâm Thiên không tự giới thiệu bản thân, chắc chắn hắn sẽ không nhớ được tên của cậu ấy. Phó Tinh Hà không giỏi giao du với mọi người, cũng không hứng thú với việc giao du qua lại. Thứ khiến hắn cảm thấy say mê nhất thế giới này chính là não bộ của con người, thứ hắn ghét nhất là giao du qua lại cùng người ngoài. Chỉ tổ lãng phí thời gian, còn gây nghi kỵ lẫn nhau nữa.

Lâm Thiên có thể khiến hắn nhớ rõ, còn khiến hắn lưu số điện thoại của cậu, đã là giỏi lắm rồi

Chính bản thân Lâm Thiên cũng biết điều này.

Suốt mười năm qua, anh vẫn luôn quan tâm tới bác sĩ Phó, mỗi ngày hắn làm gì, Lâm Thiên đều biết một chút. Bác sĩ Phó ngoài công việc ra thì chính là công việc, hắn là một người cuồng công việc, không cần nghỉ ngơi, không cần xã giao cũng chẳng cần bạn bè.

Lâm Thiên không tìm được cơ hội làm quen với hắn.

Hơn nữa bác sĩ Phó cũng không có hứng thú với tất cả mọi người, hắn chỉ có hứng thú với não bộ và thần kinh của con người. Hắn chưa từng thích ai, cũng không để người khác vào mắt. Trong mắt hắn, sự khác biệt giữa người với người cùng lắm chỉ là: Người đó có bị bệnh hay không bị bệnh mà thôi. Mà Lâm Thiên lại rất khỏe mạnh, anh không mắc bệnh tật kì quái gì, lại còn là đàn ông nữa. Anh biết mình không thể giành được sự đối đãi đặc biệt nào từ chỗ bác sĩ Phó, cho nên anh không dám tự ý tới gần hắn.

Thứ cảm giác này rất kì lạ, lúc chưa quen bác sĩ Phó, Lâm Thiên đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần đến khi họ quen nhau sẽ ra làm sao, sẽ như thế nào. Nhưng với tính cách của bác sĩ Phó, Lâm Thiên đã biết trước mình sẽ gặp phải khó khăn trắc trở. Trong chuyện tình cảm, anh không thành thạo, cũng không có cam đảm tự tin như khi ở trên thương trường bàn chuyện làm ăn. Đối mặt với Phó Tinh Hà, lúc nào Lâm Thiên cũng lùi vào trong chiếc vỏ ốc của mình, trở thành một kẻ nhát gan.

Giờ họ đã quen nhau, cùng xuất hiện bên nhau, hơn nữa kết cục cũng không quá bi đát như anh tưởng tượng.

Cảm giác này giống như đập trúng một chiếc bánh bơ ngọt ngào vậy.

Màn hình khóa lại đen thui, gương mặt rạng rỡ của Lâm Thiên được in ngược trong đó. Anh không thể bình tĩnh nổi, dựa vào thành cửa thở hổn hển một lúc lâu, sau đó lại mở điện thoại ra xem lại cuộc đối thoại rời rạc giữa hai người.

Lâm Thiên chăm chú nhìn dòng tin, nhịp thở dần bình ổn trở lại. Sau khi màn hình khóa lại, anh lại mở ra nhìn, cứ nhìn mãi nhìn mãi như vậy.

Đây không phải một giấc mơ.

Buổi chiều Lâm Thiên tan làm từ sớm, anh lái xe về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo khác. Lúc lái xe tới dưới nhà bác sĩ Phó, mặt trời vẫn còn đang treo mình trên cao. Ánh dương mùa hạ lúc nào cũng thật rạng rỡ, chúng chao mình qua tầng tầng lớp lớp lá, chiếu xuyên qua ô cửa sổ xe. Một lúc sau, gương mặt Lâm Thiên được ánh nắng và bóng cây bao phủ. Ánh dương đậu mãi trên gương mặt đẹp trai của anh, bờ mi được tia nắng rực rỡ chiếu tới, sắc cam vàng tựa như đám trẻ nhỏ bám lấy anh trong một chiều hoàng hôn, quấn quít chẳng chịu rời.

Anh liếc nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn lên tòa nhà cao tầng.

Hỗ Thị tấc đất tấc vàng, mọi người như tham gia một cuộc chạy đua, ai tới trước thì người ấy giành chiến thắng.

Lâm Thiên ngồi dưới điều hòa lạnh nửa phút ròng, để gương mặt bớt nóng ran.

Một lúc lâu sau, đến khi bình tĩnh lại, anh mới đi lên tầng, gõ cửa nhà bác sĩ Phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.