“Không có a, ngày mai được nghỉ.” Vương Thanh không chớp mắt mải mê xem hai người tấu nói trên ti vi, cũng không quay đầu lại trả lời.
“Được nghỉ a, vậy ngày mai đến nhà em đi, ba mẹ em muốn gặp anh.” Phùng Kiến Vũ vừa tắm xong bước ra bâng quơ nói, lại làm cho người ngồi trên ghế salon giống như bị sét đánh, có chút máy móc cứng ngắc quay đầu lại không thể tin nhìn Phùng Kiến Vũ.
“Ba mẹ em?”
“Um” Phùng Kiến Vũ mở tủ lạnh lấy một lon bia, mở ra uống một ngụm lớn, sau đó vừa yên lặng cảm khái trong lòng: Thật sảng khoái a!, vừa nhìn Vương Thanh đang sững sờ, gật đầu.
Vương Thanh trầm mặc một phút, sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế salon, vừa xông về phòng ngủ vừa không ngừng lẩm bẩm: “A a a a, ngày mai sao? Ngày mai a, anh mặc cái gì a? A a a......”
“A a a a...... Anh thế này ba mẹ em sẽ thích sao?”
“Hay là anh ngày mai anh mặc đồ đi làm......”
Phùng Kiến Vũ buồn cười cầm lon bia dựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Vương Thanh ở trong phòng nhảy nhót tưng bừng...... Nhìn hắn thật sự quá ầm ĩ, Phùng Kiến Vũ đành mở miệng trấn an.
“Được rồi, ba mẹ em cũng không phải quái vật.”
Vương Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, quay đầu lại hỏi Phùng Kiến Vũ: “Vậy chú và dì thích bộ dạng thế nào?”
“Thích thành thục ổn trọng.” Vương Thanh nghe vậy vui mừng một trận, nghĩ thầm: ân, thành thục ổn trọng, mình có thể giả vờ!
“Vậy chú và dì có khi nào vì anh là nam mà ghét bỏ anh không?”
Phùng Kiến Vũ khẽ nhíu mày, thờ ơ nói: “Vậy anh còn không mau tranh thủ đêm nay đi chuyển giới đi.”
“Đại Vũ......”
“Lại làm sao?”
“Lỡ như chú dì vì anh không thể sinh con mà ghét bỏ anh thì làm sao đây?”
Phùng Kiến Vũ đen mặt...... Nói hay thật, làm như mỗi lần anh đều nằm dưới vậy!! Nghĩ tới đây Phùng Kiến Vũ bất mãn trả lời: “Không có gì, em có thể nói cho bọn họ biết anh ở bên ngoài thành thục tổn trọng có thể làm lão công, ở nhà lại vô cùng ấu trĩ, có thể làm con trai nuôi!”
Phùng Kiến Vũ vừa dứt lời đã thấy Vương Thanh bộ dạng đáng thương nhìn cậu.
“Thế nào?”
“Đại Vũ, em nói như vậy không phải để lộ rồi sao?”