Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 11



Trước khi Nhậm Tiểu Thiên tới, Lâm Duẫn Nhiên kêu người giúp việc đem căn nhà gọn gàng sạch sẽ bày loạn lên, giá sách cũng chịu chung số phận, giường cũng tận lực bị làm nhăn.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Duẫn Nhiên ra mở cửa, không mời vào ngay mà tựa ở cửa quan sát cậu : “Đây là thái độ theo đuổi người khác của cậu ?”

Nhậm Tiểu Thiên cúi đầu nhìn mình, một thân áo phông quần jean, vẻ mặt mờ mịt.

Lâm Duẫn Nhiên cười nhạt : “Lúc tôi theo đuổi người khác, mỗi ngày 99 đóa hoa hồng, cứ như vậy kiên trì.”

Nhậm Tiểu Thiên sờ sờ lỗ tai, hờ hững nói : “Vậy anh có thành công không ?”

Lâm Duẫn Nhiên : “……….”

Anh bị đạp trúng nỗi đau, nháy mắt tức điên, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, nghiến răng : “Cậu, cậu…! Fuck!!”

Nhậm Tiểu Thiên sững người một chút, không nhịn được nở nụ cười.

Lâm Duẫn Nhiên nhắm mắt hít sâu, cắn răng nghiến lợi nói : “Vào đi!”

“Dọn phòng sạch sẽ, sắp xếp lại giá sách, giặt sạch chăn mang đi phơi. Làm xong thì theo tôi đi mua đồ !”

Nhậm Tiểu Thiên quét mắt nhìn thư phòng lộn xộn, cũng không oán giận, vén tay áo lên bắt đầu làm việc.

Lâm Duẫn Nhiên nhìn cậu một lúc, nghĩ cậu ta có hơi ngu ngốc nhưng cũng đàng hoàng. Vì vậy yên lòng chạy đến phòng khách xem ti vi.

Một lúc sau, điện thoại Nhậm Tiểu Thiên ở trong phòng khách vang lên. Cậu chạy đến nhận điện thoại, lập tức đổi sắc mặt.

“Thầy Lâm” Nhậm Tiểu Thiên nhíu mày thật chặt “Bạn cùng phòng của em bị tai nạn xe, em có thể đi xem cậu ấy được không ?”

Lâm Duẫn Nhiên giật mình hỏi : “Nghiêm trọng không ?”

Nhậm Tiểu Thiên cắn chặt môi dưới không nói.

Lâm Duẫn Nhiên vội nói : “Vậy cậu mau đi đi, xong việc thì gọi điện cho tôi.”

Nhậm Tiểu Thiên chạy ra khỏi khu chung cư, bước chân chậm lại, nhàn nhã gọi điện thoại.

“Ừ, xong rồi, tôi ra ngoài rồi.”

“Lần sau ? Lần sau đổi lý do khác, nói cậu ngộ độc thức ăn, sau đó nữa.. chơi bóng rổ gãy xương là được.”

Lâm Duẫn Nhiên lái xe Audi đuổi theo, định đưa cậu đi một đoạn đường, lại vừa hay nghe được mấy câu này, trầm mặc một lúc hướng Nhậm Tiểu Thiên huýt sáo.

Nhậm Tiểu Thiên vừa quay đầu lại, không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng nhét điện thoại vào túi.

“Ha ha, lộ rồi.” Lâm Duẫn Nhiên dáng cười dữ tợn, gằn từng chữ nói : “Cậu, vẫn, 0″

Buổi tối, Tô Duy và Đại Hoàng nằm trên một cái giường, giường vốn rộng, hai người lăn đi lăn lại cũng không ngã.

Đại Hoàng ôm bụng suy nghĩ, liên tục trở mình, Tô Duy lại buồn ngủ, căn phòng Tô Di và Lý Yêu Yêu ở sát vách vang lên âm thanh mờ ám.

Đầu tiên là tiếng Tô Di liên tục thở dốc, sau đó bất chợt vang lên tiếng kêu cao vút của Lý Yêu Yêu : “Oh ~ ah ~~”

Đại Hoàng cả kinh suýt nữa ngã xuống rời, Tô Duy cũng khẽ run.

Tiếng rên rỉ sát vách không ngừng, Đại Hoàng ban đầu thấy buồn cười, sau lại dần dần đỏ mặt, cẩn cẩn dực dực dịch đến bên cạnh Tô Duy : “Bác sĩ, bọn họ như vậy sao em ngủ được.” Ngón tay cậu vừa chạm vào người Tô Duy, phát hiện anh toàn thân cứng ngắc, bị cậu động vào giống như hoảng sợ mà tránh ra.

Tô Duy đứng dậy rót cho mình cốc nước lạnh, lại đi tới bên tường, đang chuẩn bị gõ, Đại Hoàng liền gọi anh lại : “Bác sĩ, quấy rối người khác là không tốt mà ?”

Tô Duy đen mặt nói : “Quấy rối tôi ngủ càng không hay.”

Tuy nói như vậy nhưng cuối cùng anh vẫn về giường nằm xuống, cái gì cũng không làm.

Một lát sau, thanh âm sát vách nhỏ dần. Hô hấp Tô Duy dần yên tĩnh, tựa hồ như đang ngủ.

Đại Hoàng dè dặt giơ ngón tay lên miêu tả khuôn mặt Tô Duy, ban đầu không dám chạm vào, dần dần lớn gan sờ lên mí mắt Tô Duy. Tô Duy không có phản ứng, Đại Hoàng càng có dũng khí, ngón tay dần trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt môi Tô Duy, sau đó lấy can đảm, nhanh chóng chạm môi mình xuống.

Cậu muốn làm như vậy thật lâu rồi, nhưng bình thường Tô Duy luôn lạnh lùng xa cách, chỉ có lúc này toàn thân gỡ xuống phòng bị anh mới trở nên vô hại hơn một chút.

Đại Hoàng nghiêm túc nói : “Bác sĩ, em thật sự thích anh.”

Nói xong câu đó, giống như cảm thấy yên lòng, liền nhắm mắt ngủ say.

Một lát sau, Tô Duy trở mình, động tác xoay người che đi tiếng thở dài thật nhẹ.

Ngày hôm sau, cha mẹ Tô gia dẫn mọi người ra biển đi dạo.

Đại Hoàng ở cùng Tô Duy đã lâu, mấy địa phương trên người Tô Duy đều lướt qua mấy lần, nhưng bây giờ thấy Tô Duy chỉ mặc chiếc quần bơi bó sát, cậu vẫn không thể kìm lòng, cứ như vậy tử trận..

Hai người ngồi sóng vai tắm nắng dưới tán ô lớn. Tô Duy híp mắt say sưa nhìn sóng biển, Đại Hoàng thi thoảng đưa mắt nhìn anh, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sắc mặt ửng đỏ, lại liếc nhìn, lại thu hồi ánh mắt, mặt lại đỏ hơn..

Được vài lần, Tô Duy nhịn không được nghiêng người nhìn cậu, hai mắt chạm nhau. Đại Hoàng mặt đỏ tới tai, mắt mang theo hơi nước, giống như một chú cún khả ái : “Y ~~ bác sĩ…”

Tô Duy không biết làm sao, mặt cũng dần nóng lên, lấy cái khăn đắp lên bụng mình.

Một lát sau Tô Duy xuống biển bơi, Đại Hoàng cũng muốn đi theo, lại phát hiện Lý Yêu Yêu cách đó không xa đang nháy mắt với mình..

Chờ Tô Duy đi rồi, Đại Hoàng chạy đến bên người Lý Yêu Yêu : “Sao vậy ?”

Lý Yêu Yêu cười gian hỏi : “Tối hôm qua cậu với bác sĩ của cậu có làm gì không ?”

Đại Hoàng ảo não gãi tóc : “Chờ lúc anh ấy ngủ, em len lén hôn một cái..”

Lý Yêu Yêu trách mắng : “Đồ vô dụng. Lát nữa cậu xuống biển, giả bộ không biết bơi rồi quấn lấy anh ta không tha, sau đó hôn hôn một chút, sờ sờ một chút, có làm được hay không ?”

Thấy Đại Hoàng còn do dự, Lý Yêu Yêu nhịn không được mắng : “Nhát gan như cậu thì thôi quên đi, mỗi thế mà cũng không làm được.”

Cậu xuống nước, chậm rãi bò đến gần Tô Duy, mắt thấy Tô Duy ngay gần, liền nhắm hai mắt nhào tới “Anh cứu em a ~~ Em không biết bơi a ~~~”

Trong hỗn loạn, cậu cảm nhận một đôi bàn tay ấm áp chạm vào mông mình, vững chãi nâng cậu lên..

Tim Đại Hoàng đập rộn, len lén mở mắt, chỉ thấy một anh chàng da trắng nét mặt lo âu nhìn mình. Đại Hoàng ngạc nhiên, nhanh chóng rời khỏi người anh ta, ôm mông ấp úng nói không nên lời .

Tô Duy bơi tới, dùng tiếng Anh nói vài câu xin lỗi với người kia, sau đó đen mặt kéo Đại Hoàng lên bờ : “Không biết bơi thì ra sâu như vậy làm gì ?”

Đại Hoàng xấu hổ gần chết, bám chặt Tô Duy, chôn mặt ở hốc cổ anh nhỏ giọng nói “Bác sĩ, anh dạy em bơi có được không ?”

Ngoài dự liệu, Tô Duy không cự tuyệt : “Được.”

Rất nhanh, Đại Hoàng phát hiện trong nước là nơi ve vãn tốt nhất.

Đầu tiên cậu tỏ vẻ lo lắng sợ sệt, sau đó lại muốn xuống nước, sau nữa thì như bạch tuộc quấn lấy Tô Duy để anh dạy dỗ, kỹ sảo càng ngày càng thuần thục, thấy Tô Duy không phản đối lại càng được thể bám dính.

Tô Duy lần thứ N kéo cậu ra khỏi người mình, như cười như không nói : “Giờ chắc không nhầm người nữa ?”

Đại Hoàng ngẩn người, ngượng ngùng cười “Bác sĩ…”

Tô Duy cười giễu một tiếng, nhéo nhéo tai cậu, bỏ lại một câu “Tự chơi đi” rồi rời đi.

Đại Hoàng ôm tai, mặt đỏ dần, thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn.

Chiều muộn trở về biệt thự, Tô Duy tắm rửa xong đi ra, lại phát hiện Đại Hoàng không có ở trong phòng.

Anh tìm cậu một vòng, người giúp việc bảo vừa rồi thấy Đại Hoàng ra ngoài một mình, Tô Duy không khỏi lo lắng. Đại Hoàng không biết tiếng Anh, lại ở nơi đất khách quê người, lạc đường rồi sợ rằng cũng không biết cách quay về. Tô Duy vội khoác áo, ra ngoài tìm người.

Rất nhanh, Tô Duy tìm thấy Đại Hoàng ngồi một mình trên bãi biển.

Gió thổi qua quần áo, vẽ ra bóng lưng thon gầy, tóc nương lối gió nhẹ bay.

Tô Duy đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, phát hiện cậu ôm má, ngây người nhìn mặt trời lặn.

“Bác sĩ..” Đại Hoàng thì thào.. “Em vừa mới gặp một trường hợp..một người muốn tự sát đã uống thuốc độc, đến khi có người phát hiện ra thì đã hôn mê.. Lúc hôn mê, anh ta lẩm bẩm hai chữ.. anh đoán là gì ?”

Tô Duy nói “Cứu tôi.”

Đại Hoàng cười cười “Đúng”, là “Cứu tôi.” Có lẽ trong tiềm thức anh ta không muốn chết. Rất nhiều người tự sát mà được cứu, sau đó đều cố gắng sống thật tốt, bởi vì hy vọng sống trong tiềm thức bị kích thích, chuyển hóa thành ý thức.” Cậu quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tô Duy “Bác sĩ, anh thích em không ?”

Tô Duy trầm mặc.

Đại Hoàng cắn môi “Lần trước em thôi miên bác sĩ, em có hỏi anh, hỏi rằng anh có thích em dù chỉ một chút không, anh biết đáp án của anh là gì không ?”

Tô Duy nhíu mày, không nói nên lời.

Đại Hoàng lặng lẽ cười : “Không phải lo lắng, đáp án của anh là —— không. Nhưng đã lâu như vậy, em muốn hỏi lại lần nữa, bác sĩ, anh có thích em dù chỉ một chút không ?”

Tô Duy đắn đo mở miệng : “Đại Hoàng…”

Đại Hoàng tiến lại gần, nhỏ giọng nói : “Anh có dám để em thôi miên lại một lần nữa không ? Hay ý thức và tiềm thức của anh vẫn chưa nhất trí …”

Tô Duy chợt đổi sắc mặt : “Lộ Tiêu..”

Đại Hoàng cười khổ : “Được rồi, em sẽ không làm điều gì mà anh không thích đâu.”

Một lát sau, mặt trời chìm hẳn xuống đường chân trời. Tô Duy đứng lên, hai tay bỏ vào túi quần “Về đi, buổi tối trời lạnh.”

Đại Hoàng cũng không lập tức nhúc nhích, đến khi Tô Duy đi được một đoạn, cậu nhìn bóng lưng anh khẽ nhỏ giọng : “Có phải em rất ích kỷ không …. Nhưng mà bác sĩ, em thật sự thích anh..”

Thậm chí cậu còn tin rằng, nếu một ngày mình quên mất Tô Duy, chỉ cần có thể gặp lại anh, cậu sẽ lại thích anh một lẫn nữa. Cậu cũng không rõ lý do, chỉ là cứ cố chấp tin như vậy.

*****************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Ý thức là những hoạt động có thể kiểm soát được, những gì chúng ta cảm nhận một cách tự giác rằng nên làm dựa trên nhiều cơ sở tri thức và các giá trị quan thông thường. Tiềm thức bao hàm bản năng bị kích động của con người, cùng với những ham muốn bị đè nén. Loại ham muốn này vì không phù hợp hoặc đi ngược lại với xã hội nên không thể tự thỏa mãn mà bị dồn nén thật sâu trong nội tâm, ý thức không thể khơi dậy ( Nói cách khác, tiềm thức bị đè nén rất nhiều. Có những ham muốn rõ ràng là tồn tại, nhưng vì không phù hợp với chuẩn mực đạo đức xã hội lúc bấy giờ nên không được phép xuất hiện )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.