Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 12



Ngày cuối năm, Thượng Hải đột nhiên mưa lớn, vậy nhưng mặt trời vẫn thủy chung chiếu sáng, không vội vã rời đi. Sau cơn mưa, phía xa hiện lên cầu vồng lấp lánh.

Lâm Duẫn Nhiên đứng bên cửa sổ, nhìn cầu vồng rực rỡ hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại gọi đến Tô Duy ở nửa kia trái đất.

“Thân ái, chúc mừng năm mới.” Giọng anh tràn đầy ý cười.

“Hử… chúc mừng năm mới.” Thanh âm bên kia có chút không tình nguyện.

Lâm Duẫn Nhiên ngây người mấy giây, nháy mắt lên cơn : “Cậu là ai ? Dolores đâu ?!”

Thiếu niên ở đầu dây bên kia nói : “Anh ấy đang tắm. Thầy Lâm, gặp ai thầy cũng gọi là ‘thân ái’ sao ?”

Tắm ? Lâm Duẫn Nhiên ngạc nhiên, nổi giận nói : “Đại Hoàng! Cậu, cậu ! Tô Duy không phải đang ở bên Mĩ sao ?”

Đại Hoàng cười : “Tôi với bác sĩ cùng nhau đi đón năm mới a ~”

Lâm Duẫn Nhiên tức đến run người : “Cậu ấy mang cậu đi cùng nhau đón năm mới ? Cậu ấy dẫn cậu đi gặp cha mẹ sao ? Cậu ! Tôi !!”

Bên kia mơ hồ truyền đến thanh âm của Tô Duy, Đại Hoàng khéo léo gọi : “Bác sĩ, thầy giáo hư hỏng kia gọi cho anh!” Sau đó người nghe trở thành Tô Duy.

Lâm Duẫn Nhiên khóc lóc tố cáo : “Tô Duy! Cậu phụ lòng tôi…”

Tô Duy cầm điện thoại liếc nhìn Đại Hoàng, Đại Hoàng lè lưỡi cười cười, tránh qua một bên.

“Chúc mừng năm mới”, Tô Duy nói.

Lâm Duẫn Nhiên hít một hơi, nhăn nhó nói : “Chúc mừng năm mới.. A Duy, ở đây vừa có cơn mưa, cầu vồng xuất hiện, rất rực rỡ…”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh huyên náo, Tô Duy thật lâu mới đáp : “Xin lỗi, anh vừa nói gì ?” Không đợi Lâm Duẫn Nhiên trả lời, anh liền nói : “Cha tôi gọi, lần sau nói chuyện. Hẹn gặp lại.”

Lâm Duẫn Nhiên nghe tiếng tút dài.. ngây người..

Mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Duẫn Nhiên đi tới, qua mắt mèo nhìn thấy Nhậm Tiểu Thiên đứng ngoài cửa.

Anh mặt không đổi sắc mở cửa, lạnh lùng nhìn cậu : “Cậu lại tới đây làm gì ?”

Nhậm Tiểu Thiên tay trái cầm giỏ trái cây, tay phải cầm chín bông hồng, biểu tình rầu rĩ : “A.. em tới xin lỗi.”

Lâm Duẫn Nhiên đang không có chỗ xả giận, cười lạnh nói : “Thế nào chỉ có chín bông hồng ?”

Nhậm Tiểu Thiên nhíu mày : “Hoa hồng rất đắt…”

Thấy sắc mặt Lâm Duẫn Nhiên mềm đi một chút, Nhậm Tiểu Thiên nói tiếp : “Em lấy từ bó hoa hồng bạn cùng phòng em tặng bạn gái, không dám rút nhiều, chỉ lấy chín bông..”

Lâm Duẫn Nhiên : “…..”

Lâm đại thiếu gia phút chốc trở nên vui vẻ, đỡ trán nở nụ cười : “Cậu có bao nhiêu keo kiệt ? Đến hoa hồng còn đi rút trộm ?”

Nhậm Tiểu Thiên nghiêm trang nói : “Đây không phải trộm. Đàn ông ngoại trừ bạn gái và đồ lót, còn lại đều có thể dùng chung.”

Lâm Duẫn Nhiên cười lớn : “Vậy bạn trai dùng chung được không ?”

Nhậm Tiểu Thiên ngẩn người, cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Duẫn Nhiên đắn đo mở miệng : “Chắc là.. Cũng không thể..”

Lâm Duẫn Nhiên cười lộ hai hàm răng trắng bóng, ánh mắt lạnh lẽo phi đao : “Nhậm Tiểu Thiên, cậu đừng tưởng trong tay tôi chỉ nắm mỗi điểm môn tự chọn của cậu. Với giao tình của tôi với thầy Trương, thầy Vương, mấy môn đạt chuẩn của cậu tôi cũng có thể thay đổi.”

Nhậm Tiểu Thiên cúi đầu : “Thầy Lâm, 5h chiều em về nhà ăn cơm tất niên, thời gian còn lại đều cho thầy cả, thầy bắt em làm gì cũng được.”

Lâm Duẫn Nhiên tránh sang một bên, hừ lạnh : “Vào đi.”

Nhậm Tiểu Thiên tiến vào, phát hiện trên đàn dương cầm ở phòng khách có đặt một khung ảnh. Cậu lần trước tới không chú ý, lần này nhìn qua, không khỏi ngẩn người : “Thầy Tô ?”

Lâm Duẫn Nhiên dừng bước : “Cậu biết Do… Cậu từng học môn của Tô Duy ?”

Nhậm Tiểu Thiên lắc đầu : “Ấy là bác sĩ tâm lý của bạn em.”

Câu này đánh trúng họng súng Lâm đại thiếu gia. Anh nhướn mày, vui vẻ : “Bạn của cậu ? Lộ Tiêu ?”

“Cậu ấy tâm lý vốn không ổn lắm. Trước đây không thích cùng người khác tiếp xúc, nhìn qua rất lãnh đạm, nhưng thực ra là sợ tiếp xúc với mọi người.” Lâm Duẫn Nhiên để Nhậm Tiểu Thiên kể chuyện về Lộ Tiêu, cậu cau mày, chậm rãi nhớ lại : “Tính tình Lộ Tiêu cũng rất cổ quái, có lẽ em là người bạn duy nhất của cậu ấy.. Hơn nữa..” Cậu dừng một chút.. “Cậu ấy thường xuyên đoán ra em đang nghĩ gì.”

Lâm Duẫn Nhiên không quan tâm mấy cái này, hỏi : “Cậu ta thích đàn ông ?”

Nhậm Tiểu Thiên lắc đầu : “Cậu ấy từng nói đồng tính luyến ái rất đáng ghét.”

“Hử..” Lâm Duẫn Nhiên mắt lớn mắt nhỏ trợn tròn : “Đồng tính luyến ái thì làm sao ?”

Nhậm Tiểu Thiên nói tiếp : “Nhưng mà hình như cậu ấy cũng không thích con gái.. Em không biết, cậu ấy với ai cũng đều không thích.”

“Ra là sợ đồng tính, trách không được mình bây giờ cũng…”Lâm Duẫn Nhiên lại chuyển đề tài : “Cậu ta có khuyết điểm gì ?”

Nhậm Tiểu Thiên trầm tư suy nghĩ thật lâu, nghiêm túc nói : “Thầy giáo, em đặc biệt lương thiện, nhớ về người khác, chỉ toàn ưu điểm..”

Lâm Duẫn Nhiên “…..”

Hai người nói chuyện về Tô Duy với Đại Hoàng thật lâu, Lâm Duẫn Nhiên phát hiện ra Nhậm Tiểu Thiên có vấn đề, càng hỏi lại càng mơ hồ, Nhậm Tiểu Thiên toàn cho đáp án lung tung, cùng một vấn đề, cách một lúc hỏi lại lần nữa, câu trả lời lại không giống nhau. Nháy mắt đã sắp năm giờ, Lâm Duẫn Nhiên đành để Nhậm Tiểu Thiên đi về.

Trước khi đi, Nhậm Tiểu Thiên lấy lòng nói : “Thầy, tha cho em một lần đi.”

Lâm Duẫn Nhiên biểu hiện ôn hòa : “Còn xem biểu hiện sau này của cậu.”

Nhậm Tiểu Thiên nhún vai, đành phải đi về.

Cậu đi được một lúc, Lâm Duẫn Nhiên nhận được một tin nhắn, cầm điện thoại lên nhìn thấy người gửi là Nhậm Tiểu Thiên, anh liền tò mò mở ra.

“Ừ, hôm nay hắn không bắt tôi làm việc, lại cùng tôi ngồi nói chuyện, về bạn thân ngày trước. Tôi có ngu đâu mà bán đứng huynh đệ mình, đùa giỡn một chút.” Phía sau còn có ký tự mặt cười ”  ̄ー ̄ “

Một giây sau, Nhậm Tiểu Thiên nhận được tin nhắn, chỉ vỏn vẹn hai chữ “Gửi nhầm”, phía sau là một chuỗi dấu chấm lửng.

Lâm Duẫn Nhiên bóp chặt di động, khớp xương kêu răng rắc. Anh nhìn màn hình yếu ớt sáng thật lâu, không nói nên lời.

Buổi trưa ngày cuối năm, cả nhà Tô gia cùng nhau ở phòng bếp nấu ăn, chuẩn bị một bàn cơm tất niên ấm áp. Tô gia nhiều con, trừ bỏ anh cả Tô Kiềm khoanh tay đứng ngoài, Tô Duy và Tô Di đều vào giúp một chút, nhưng cũng chỉ là vài thứ cơ bản. Hai cô con gái họ Tô cũng không khá hơn, trong này tay nghề tốt nhất lại là Đại Hoàng. Vì vậy Đại Hoàng cầm muôi chỉ đạo, mấy người khác đứng quanh làm trợ thủ, đóng góp chút ít.

Chị Tô khen : “Em trai, nấu ăn thật khéo nha.”

Đại Hoàng vui vẻ nhìn Tô Duy, phát hiện khóe miệng anh cong lên, tựa hồ có chút đắc ý.

Đến lúc tạm nghỉ, Đại Hoàng ngồi xuống trước mặt Tô Duy lấy lòng, hai tay đặt lên đầu gối anh, mặt viết bốn chữ “Anh khen em đi ~~” to đùng : “Bác sĩ, em tự tin hôm nay có thể lấy lòng dạ dày của bố chồng, mẹ chồng a ~”

Khóe miệng Tô Duy cong lớn, nhưng vẫn lạnh lùng nói : “Còn nói lung tung, tôi mua vé máy bay lập tức tống cậu về nước.”

“A.. bác sĩ…” Đại Hoàng gối đầu lên chân anh, giả vờ đáng thương oán trách nói : “Anh là đồ yêu tinh biệt nữu, cả chị và em của anh đều công nhận em rồi mà.”

Tô Duy dở khóc dở cười : “Cậu học cái câu này của ai ? Sau này cách xa Lý Yêu Yêu một chút.”

Nháy mắt đến buổi tối. Cả nhà đã lâu không hội tụ – náo nhiệt cùng ăn bữa cơm tất niên, không biết ai nhắc đến chuyện cũ, rượu vào mọi người thao thao bất tuyệt. Nói đến chuyện xúc động, có người lã chã rơi lệ.

Tô Duy nghe mọi người trong nhà nói chuyện xưa liền im lặng, thỉnh thoảng nghe mọi người nhắc đến tên mình, anh liền mím môi, cầm ly rượu lên uống cạn.

Cha của Tô Duy – Tô Bác Hoa âu yếu nhìn hai đứa con trai, thổn thức nói : “Khi đó con còn muốn nhảy lầu tự tử, bệnh tim của mẹ con suýt chút nữa tái phát.”

Đại Hoàng cầm đũa ngơ người, không dám tin nhìn Tô Duy : Nhảy lầu ?!

Tô Bác Hoa nói tiếp : “Sau đó mặc kệ mấy đứa thích làm gì thì làm, cha mẹ đều ủng hộ. Thích đàn ông hay phụ nữ, cũng mặc mấy đứa, chỉ mong các con sống thật tốt. Mấy năm nay cha cũng thông suốt rồi, người khác nghĩ gì đều không quan trọng, cái quan trọng là mình cảm thấy hạnh phúc. Không cần quan tâm người ta nghĩ gì.”

Tô Duy nắm ly rượu, cồn vào khiến mặt anh ửng hồng, mắt cũng đỏ, giọng nói nghẹn ngào : “Cảm tạ cha, mẹ.”

Tô Kiềm nhíu mày, cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

Ăn cơm xong, Tô Duy vào em trai đi ra ngoài hóng gió, hai người ở bên bãi biển, vừa tâm sự vừa uống rượu, đến thật khuya mới về.

Tô Di và Đại Hoàng hợp lực kéo Tô Duy vào phòng, Tô Di nói : “Đại khái là buổi tối nhắc đến chuyện xưa, Tô Duy không vui lắm, uống rất nhiều rượu. Lát nữa cậu giúp anh ấy lau người rồi ngủ tiếp, thuốc tỉnh rượu trong ngăn kéo có cả.”

Đại Hoàng liên tục gật đầu : “Anh yên tâm, giao cho em đi!”

Tô Di đi rồi, Đại Hoàng quả nhiên giúp Tô Duy cởi quần áo rồi lau người cho anh.

Tô Duy say rượu rất an tĩnh, ánh mắt mê man nhìn trần nhà, mặc kệ Đại Hoàng làm gì. Đại Hoàng loay hoay lau người cho anh, anh cũng không phản kháng.

Đại Hoàng từ từ lau đến nơi quan trọng, cầm khăn mặt cẩn cẩn trọng trọng gọi : “Bác sĩ ?”

Dường như Tô Duy không nghe thấy.

“Anh trai ?”

Tô Duy bất động.

“Thầy ~~”

Tô Duy vẫn như trước bất động, Đại Hoàng bắt đầu nghi ngờ anh vừa mở mắt vừa ngủ.

Cậu ném khăn mặt qua một bên, bàn tay chậm rãi lướt trên người Tô Duy, đến hai điểm hồng trước ngực thì khẽ dừng lại, xấu xa nhéo.

Tô Duy quả nhiên giật mình.

Đại Hoàng nằm xuống bên cạnh bác sĩ, ở cự ly thật gần bắt đầu đánh giá khuôn mặt Tô Duy. Môi, mũi, lông mày, nốt ruồi bên khóe mắt…

Đại Hoàng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vừa mong đợi vừa lo lắng hôn lên nốt ruồi ở khóe mắt anh, nhỏ giọng nói : “Bác sĩ.. Em lợi dụng lúc anh khó khăn làm chuyện xấu thì sao bây giờ ?”

Tô Duy nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt mê man : “Lộ Tiêu….”

Đại Hoàng vừa mừng vừa sợ gật đầu.

Tô Duy đưa mắt, chậm rãi tiến về phía Đại Hoàng, môi hai người cách nhau thật gần, nhiệt khí đều vương trên mặt đối phương. Đại Hoàng thậm chí còn thấy từng sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt Tô Duy. Cậu thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này chỉ chu môi một chút là có thể hôn Tô Duy.

Cậu run giọng : “Bác sĩ…”

Câu nói tiếp theo đều bị Tô Duy nuốt trọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.