Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 20



Chẳng trách cậu ấy bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu cũng có thể xuất hiện. Chẳng trách mình nói chuyện với cậu ấy, người xung quanh sẽ kỳ quái nhìn vào, chẳng trách cậu ấy không thể bật đài… Thảo nào..

Tô Duy lùi một bước, ngã xuống dưới đất.

Đại Hoàng nhào tới ôm anh, nức nở nói : “Anh trai, anh trai… Hôm nay em tới trường trung học của anh, hỏi rất nhiều người, Cao Cẩm thực sự đã chết rồi.. mười năm trước đã chết rồi..”

Tô Duy hai mắt rã rời.. ‘a .. a’ cười gượng.

Đại Hoàng buông anh ra, dùng tay áo lau nước mắt mình, kiên định nói : “Tô Duy, em sẽ chữa cho anh thật tốt..”

Tô Duy đưa mắt về người đứng sau lưng cậu.

Cao Cẩm xuất hiện trong phòng, anh ta mặc quần áo thời trung học, tướng mạo kia nhìn kĩ, so với bình thường mơ hồ hơn rất nhiều.

Tô Duy nhìn theo cậu nhỏ giọng nói : “Bọn họ nói cậu đã chết…”

Đại Hoàng và Tô Kiềm đồng thời chấn động.

Đại Hoàng nuốt nước bọt, cẩn cẩn trọng trọng hỏi : “Anh nhìn thấy anh ta ?”

Cao Cẩm cười nhạt : “Mình chết ? Vậy cậu nghĩ mình là gì ? Ma sao ? Cậu nhìn mình một chút, mình còn sống sờ sờ a.” Anh ta bước lên phía trước, đặt tay mình lên mặt Tô Duy.

Đại Hoàng và Tô Kiềm chỉ thấy Tô Duy đột nhiên đưa tay lên mặt mình, lẩm bẩm nói : “Có nhiệt độ sao ?”

Đại Hoàng hít một hơi lạnh : “Chứng hoang tưởng.. Rối loạn nhân cách dạng phân liệt..”

Tô Duy thấy tiếng Cao Cẩm tự nhủ : “Đừng tin Đại Hoàng. Thằng nhóc ấy đang ghen tị với mình. Nó bị điên, nó là bệnh nhân tâm thần, cậu tin nó mà không tin mình sao ?”

Ánh mắt Tô Duy đầy bi thương nhìn Cao Cẩm, cười khổ nói : “Thảo nào tính cách cậu lại lạ như vậy.. Tôi đã nghĩ cậu giống như Đại Hoàng, giống như Jack, giống như Thiếu Quân.. Hóa ra đều là ý thức của tôi phóng ra.. Cậu thường lặp lại cùng một động tác, hóa ra là ý thức của tôi lặp lại nhiều lần..”

Đại Hoàng cầm tay Tô Duy, nghẹn ngào khích lệ : “Đúng vậy, bác sĩ, anh rất thông minh.. Tiếp tục nói cho anh ta biết đi, anh ta không tồn tại..”

Tô Duy giơ tay lên xoa xoa mặt Cao Cẩm, trong mắt ẩn ẩn đau thương : “Tôi rốt cuộc đã hiểu, cậu chính là tôi.. là nhân cách phân liệt của tôi.. hóa ra tôi cũng bị rối loạn nhân cách.”

Sắc mặt Tô Kiềm trắng bệch.

Rối loạn nhân cách.. Mấy ngày trước anh tức giận bởi em trai yêu quý của mình yêu một bệnh nhân tâm thần. Mà giờ khắc này, em trai của anh lại dùng hành động nói rõ, chính em ấy cũng bị rối loạn nhân cách.

Tô Kiềm nghĩ quả thật buồn cười. Tuy rằng mười năm trước Tô Duy từng mắc chứng bệnh tâm lý, nhưng hiện tại anh không khỏi hoài nghi, có phải vì tiếp xúc với Đại Hoàng mà Tô Duy trở nên như vậy không. Anh tình nguyện tin tưởng như này, còn hơn là nghĩ Tô Duy mắc bệnh nghiêm trọng.

—— Hoang tưởng ! Rối loạn nhân cách dạng phân liệt !

Cao Cẩm trừng mắt nhìn anh, bi thương hét lớn : “Cậu tin tưởng nó ? Cậu thà tin nó chứ không tin mình ? Nó đáp ứng chờ cậu năm năm, nó nói như vậy chỉ là hứa suông ! Nó căn bản không thể giữ lời, không có năm năm, nó không thể chờ cậu đến khi ấy ! Tôi thực sự chờ cậu mười năm, kết quả lại như thế này sao ?”

Tô Duy lẩm bẩm nói : “Năm năm ? Lộ Tiêu… Em nguyện ý chờ năm năm sao ?”

Đại Hoàng cả người cứng đờ, thương cảm nói : “Bác sĩ, anh vẫn không tin em sao ? Nếu là đồng cảm, em sẽ đợi anh.” Cậu đưa mắt nhìn về khoảng không Tô Duy đang nhìn, nhịn không được hét lớn : “Tôi sẽ chờ năm năm ! Có thể ! Tôi có thể dùng năm năm để chứng minh !”

Cao Cẩm một lần nữa siết chặt cổ Tô Duy : “Cách xa nó ra ! Không nên tin cái lời hẹn chó má đấy ! Nếu cậu tin tưởng nó, các người sẽ phải chịu trừng phạt ! Cậu không tin thượng đế, nhưng lại tin tình yêu sao ?”

Đại Hoàng và Tô Kiềm trừng mắt nhìn Tô Duy bắt đầu nắm chặt cổ mình, xông đến kéo tay anh ra. Khí lực Tô Duy lớn ngoài ý muốn, bọn không cũng không dám để Tô Duy bị thương, cơ hồ phải dùng sức như hai hổ chín trâu mới có thể kéo tay anh ra được.

Đại Hoàng nhào vào lồng ngực Tô Duy òa khóc : “Là em không tốt.. là em ích kỉ.. Em không nên theo đuổi anh.. bác sĩ, anh đừng như vậy…”

Tô Duy rốt cuộc bình tĩnh lại, Cao Cẩm đứng trước mắt anh, hai mắt đỏ đậm, như người điên la lớn, nhưng mà Tô Duy lựa chọn không nghe thấy, không nhìn thấy.

Anh ôm Đại Hoàng, ôn nhu vuốt tóc cậu : “Không phải lỗi của em, Đại Hoàng. Thiếu Quân nói rất đúng, thực ra trong lòng tôi vẫn có một nút thắt chưa được cởi ra, tôi từng bị trầm cảm, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.. Cậu ta nhìn ra được, tôi lại không chịu thừa nhận..”

Đại Hoàng khóc lớn hơn.

Tô Duy đỡ Đại Hoàng đứng dậy : “Chúng ta trở về.. Sau đó, em chính là bác sĩ tâm lý của tôi.”

Đại Hoàng kinh hãi, Tô Duy nói tiếp : “Trừ em ra, tôi ai cũng không tin.”

Tô Duy như vậy không thể lái xe được. Cao Cẩm cứ xuất hiện trước mắt anh hết gào thét lại quở trách, cầu xin..

Vì vậy Tô Kiềm lái xe đưa Tô Duy và Đại Hoàng đến dưới lầu nhà họ, lại do dự hỏi : “Nếu không hai đứa theo anh ?”

Đại Hoàng đỡ Tô Duy xuống xe : “Tô đại ca, hiện tại để anh ấy ở nơi quen thuộc sẽ tốt hơn. Tối nay em sẽ phân tích tâm lý anh ấy.”

Tô Kiềm không dám tin tưởng : “Cậu ?”

Tô Duy cầm tay Đại Hoàng : “Anh, em tin em ấy !”

Tô Kiềm lo cho tình huống của em trai mình, nhưng cũng đành miễn cưỡng. Anh nói : “Có vấn đề gì lập tức gọi cho anh.” Cuối cùng vẫn là lưu luyến rời khỏi khu nhà Tô Duy.

Ban đêm, Đại Hoàng nhân lúc Tô Duy đang tắm gọi điện cho Tô Kiềm.

Cậu thuật lại quá khứ Tô Duy kể cho mình nghe với Tô Kiềm, sau đó hỏi anh : “Tô đại ca, ký ức anh ấy rốt cuộc bị sai ở đâu ?”

Tô Kiềm thở dài : “Hai đứa nó căn bản không có bỏ trốn —— Cao Cẩm thực sự đến tìm A Duy, nhưng A Duy cự tuyệt cậu ta.” Nói đến đây, Tô Kiềm trở nên kích động, “A Duy căn bản không có lý do để bỏ trốn, cha mẹ tôi rất thương nó, nó có em trai, có tôi, còn có chị gái, chúng tôi đều rất thương nó, sao nó có thể đồng ý cùng Cao Cẩm bỏ đi ?”

Đại Hoàng hỏi : “Thế nên Cao Cẩm nhảy lầu ?”

Tô Kiềm cười khổ : “Đúng vậy.. Cha mẹ Cao Cẩm rất nghiêm khắc, lý tưởng tươi đẹp của cậu ta lại bị Tô Duy cự tuyệt… Vì vậy, Tô Duy cho rằng đấy là lỗi của mình, cũng vì vậy mà bị trầm cảm.”

Đại Hoàng nhíu mày : “Bác sĩ muốn nhảy lầu ? Là vì chứng trầm cảm sao ?”

“Đúng, khi đó tôi bị trầm cảm nghiêm trọng, mỗi ngày đi lên trên tầng cao, tôi chỉ có ý nghĩ muốn nhảy xuống..” Tô Duy tắm rửa xong đi ra, lấy điện thoại trong tay Đại Hoàng : “Anh ..”

Tô Kiềm đột nhiên tắt tiếng : “A Duy..”

Tô Duy nói : “Anh, anh yên tâm, em sẽ không làm việc gì ngu xuẩn. Bệnh tâm thần cũng không kinh khủng như anh nghĩ, em rất lý trí, xin anh tin tưởng em và Lộ Tiêu.”

Cúp điện thoại, Tô Duy nhìn Đại Hoàng tiếp tục nói : “Ngày đó tôi tới tòa nhà mà Cao Cẩm nhảy xuống. Có lẽ là trong tiềm thức tôi vẫn chưa muốn chết. Tôi cũng không lên cao, chỉ lên đến tầng ba. Tôi không biết Dương Thiếu Quân ở nơi nào lại theo tôi đi tới.. Nhìn thấy người tôi cảm thấy sợ, liền nhảy xuống.. Tầng ba.. tôi trèo đến mái hiên, nhảy xuống mặt đất chỉ bị gãy xương thôi, cũng chẳng bị thương nặng..”

Đại Hoàng khẩn trương nhìn anh : “Bác sĩ, anh nhớ ra đây là ký ức thật rồi sao ?”

Tô Duy buông mắt cười khổ : “Cao Cẩm nhảy lầu đã chết.. đã chết mười năm rồi.. Không biết vì sao tôi phong tỏa đoạn ký ức này.”

Đại Hoàng hỏi : “Anh ta.. còn ở đây không ?”

Tô Duy đưa mắt nhìn trái nhìn phải, gật đầu : “Còn đang oán tôi. Cậu ấy không chịu đi.”

Đại Hoàng hít một hơi thật sâu : “Em nghĩ, là bởi vì —— anh ta có một lý do nào đó, anh chưa thể tìm ra..”

Đại Hoàng để Tô Duy ngồi xuống ghế thôi miên, bắt đầu phân tích tâm lý anh.

“Cao Cẩm xuất hiện từ lúc nào ?”

“Chúng ta về nước.. Em hỏi tôi có thích em không, tôi không dám nghĩ tới. Tôi.. Tôi đi tìm bác sĩ Bách, nói muốn đưa em cho anh ta chữa trị, sau đó trở về liền thấy Cao Cẩm.” Dừng một chút…”Không phải, lúc ở Mĩ, ngày ấy tôi uống say, với em…. hôm sau em chạy đi, tôi ra ngoài tìm, ở công viên bắt gặp bóng lưng cậu ấy, sau đó trở về…”

“Khi đó anh thấy mặt anh ta sao ? Anh xác định là Cao Cẩm sao ?”

Tô Duy lắc đầu, “Tôi không nhìn thấy chính diện, tôi không biết có phải ảo giác không. Thế nhưng đại não không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại thì tôi đã ở trong biệt thự.”

Đại Hoàng cười khổ : “Là bởi vì em đi.. Anh ta biểu trưng cho việc anh cảm thấy tội lỗi và ý thức trách nhiệm, anh dần dần.. thích em, tình cảm này xung đột với đạo đức quan của anh, anh cảm thấy áy náy.. Vì vậy cảm thấy áp lực với tình cảm của em.. cũng áp lực với cảm giác áy náy của mình..” Cảm tình không thể đè nén, càng đè nén lại càng cố gắng phản kháng. “Vì vậy anh phân liệt ra một Cao Cẩm, để anh ta xét xử anh.”

Cao Cẩm đang tức giận đột nhiên yên tĩnh lại, đi tới trước mặt Tô Duy, biểu tình vô cùng đáng thương.

“Bác sĩ, anh ta vẫn còn ở bên cạnh anh phải không ? Anh nhìn anh ta, xem thử anh ta muốn nói cái gì.”

Một lúc sau, Tô Duy nhỏ giọng nói : “Cậu ấy nói, tôi không nên tin em.”

Đại Hoàng trong nháy mắt rất muốn khóc, bời vì Cao Cẩm không tín nhiệm đại biểu cho Tô Duy vẫn còn hoài nghi mình. Nhưng cậu hôm nay đã khóc rất nhiều rồi, hơn nữa hiện tại cần khống chế tâm lý mình. Cậu nói : “Bác sĩ, anh hãy nghe em nói, em sẽ không bức bách anh. Bác sĩ tâm lý và bệnh nhân năm năm sau mới có thể kết hôn, em sẽ đợi anh năm năm.”

Tô Duy chậm rãi gật đầu.

Đại Hoàng hỏi : “Anh ta còn nói gì không ?”

“Cậu ấy hỏi tại sao anh không chấp nhận cậu ấy.. Tôi rõ ràng đã đáp ứng mãi mãi ở bên cậu ấy..”

“Cho dù anh từng có lỗi với anh ấy, nhưng anh đã bị trừng phạt.” Lúc này nói với Tô Duy không phải lỗi của anh sẽ không giúp được gì, bởi vì trong quan niệm của anh, bản thân mình có tội. “Anh đã đi tới nơi anh ấy nhảy lầu, anh cũng đã nhảy xuống.. Anh bị trầm cảm, vẫn chưa chữa khỏi… Mười năm nay anh thích người khác, lại không dám yêu ai.”

Tô Duy bắt đầu khóc không thành tiếng.

“Cao Cẩm đã tha thứ anh, đúng không ? Anh bị dằn vặt nhiều như vậy, anh ta sao thể không thương tâm, anh ấy cũng yêu anh ! Anh ấy sớm đã tha thứ cho anh, thậm chí cho anh cảm thấy yêu thương..”

Tô Duy ngẩng đầu nhìn về phía Cao Cẩm, nhỏ giọng hỏi : “Cậu tha thứ cho tôi không ?”

Nét mặt Cao Cẩm âm trầm, lại có chút lo lắng. Qua thật lâu, khe khẽ lắc đầu.

“A…” Tô Duy khép mắt lại : “Cậu ấy nói.. không thể tha thứ cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.