Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 9



Tô Duy tan tiết, phát hiện Lâm Duẫn Nhiên đang đứng ở ngoài phòng học đợi anh.

Chờ học sinh đi hết, Tô Duy không nhanh không chậm ra khỏi phòng.

“Dolores, có thời gian đi ăn tối với tôi không ?” Lâm Duẫn Nhiên cười tủm tỉm ngáng đường anh.

Tô Duy nhìn ánh mắt mong chờ của anh ta, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói của Đại Hoàng : “Có khi nào là do anh nghĩ quá nhiều không ? Có thể anh ta thực sự thích anh”. Anh hơi do dự một lát, cuối cùng ôn hòa mỉm cười : “Được.”

Tô Duy bước về phía trước, Lâm Duẫn Nhiên thôi cản đường anh mà đi sang bên cạnh, đôi mắt lấp lánh kinh ngạc : “Oa ~~ Thân ái, bao nhiêu năm rồi tôi mới có thể trông lại nụ cười của cậu ~~~” Anh ta nhéo nhéo má Tô Duy, Tô Duy cau mày nghiêng đầu : “Cậu rốt cuộc thông suốt rồi sao ?”

Nhiệt tình của anh ta khiến Tô Duy cảm thấy lo lắng, theo bản năng kéo dài khoảng cách.

Lâm Duẫn Nhiên thở dài, cước bộ chậm lại, cùng anh sóng vai đi : “A Duy, cả đời này tôi hối hận nhất một việc, cậu biết đó là gì không ?”

Tô Duy thuận lời hỏi : “Việc gì ?”

“Tôi từng muốn theo đuổi một người, nhưng người ấy lạnh lùng như núi băng vậy, căn bản không mở rộng lòng với tôi. Người ấy học tâm lý học, tôi lúc ấy ham chơi đùa một chút, bảo người ấy thôi miên mình, để mình thích người ấy. Chỉ là không ngờ, người ấy tưởng trò đùa này là thật, rồi không tin tưởng tôi thực sự thích người ấy —— cậu nói xem, khác nào tự lấy đá đập chân mình không ?”

Tô Duy biết anh ta nói đến ai, buông mắt trầm mặc, không biết làm sao để cất lời.

Hai người ra khỏi trường học, Tô Duy rốt cuộc lấy được dũng khí, chậm chạp nói : “Jack.. Nếu như anh nhìn thấy cầu vồng..”

“Thầy ~~~” Đại Hoàng ngồi ở sân cỏ cách đó không xa chạy vọt tới, trong tay cầm một bó hồng chói mắt, cười thật tươi : “Anh tan lớp rồi ~~”

Tô Duy ngẩn người, lời vừa nói cũng đứt : “Sao cậu lại tới đây ?”

Đại Hoàng ôm bó hồng đưa tới trước mặt Tô Duy : “Thầy ~~ Em nói rồi em đang theo đuổi thầy, đến đón thầy là điều đương nhiên thôi ~~~”

Lâm Duẫn Nhiên ngạc nhiên, nhíu chặt mày.

Tô Duy liếc nhìn Lâm Duẫn Nhiên lại nhìn sang Đại Hoàng, bó hồng đỏ au trong tay cậu, cứ như vậy ném hoa ở trường chắc không được, vì vậy hướng Lâm Duẫn Nhiên cười : “Lần sau tôi mời anh đi ăn.”

Lâm Duẫn Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Đại Hoàng, hai mắt phát ra tia sét.

Tô Duy và Đại Hoàng đi được một lúc, anh ta ở phía sau hét lớn : “Dolores, cậu sẽ sớm nhìn thấy cầu vồng thôi !!”

Tô Duy dừng bước, sắc mặt không rõ biểu tình gì, nhưng ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.

Đại Hoàng nhăn trán hỏi : “Thầy, tại sao anh ta luôn gọi thầy là Dolores, nghe rất giống tên con gái trong tiếng Anh.”

Tô Duy nói : “Đấy là khi ở Mỹ, cha xứ đặt cho tôi.”

Đại Hoàng hết sức kinh ngạc : “Anh tin vào Chúa sao ?”

Tô Duy mím môi : “Đã từng. Lúc ấy tôi đem tôn giáo làm nơi trú ẩn, thế nhưng nhận ra Chúa không thể cứu đỗi mình. Vì vậy tôi từ bỏ. Hiện tại tôi không theo đạo nào.”

Đại Hoàng trợn tròn mắt, muốn hỏi tiếp nhưng Tô Duy nhanh chóng hỏi ngược lại : “Cậu nói tới đón tôi, đón bằng gì đây ?”

Đại Hoàng lúng túng : “A… được rồi, em chỉ có hai cái chân thôi..”

Tô Duy cười nhạt : “Lên xe.”

Trên đường về, Đại Hoàng báo cáo chuyện trong ngày với anh : “Hôm nay có một ông chú tới tìm bác sĩ xin giúp đỡ, ông ấy ngoại tình, người thứ ba là một cô gái còn trẻ, ông ấy nghĩ mình yêu người thứ ba kia. Thế nhưng ông và vợ mình đã kết hôn được hơn hai mươi năm rồi, con cái cũng đã thi vào đại học, ông cảm thấy có lỗi với vợ con nhưng lại không thể buông người thứ ba kia, cho nên tìm tới bác sĩ hỏi nên làm gì bây giờ.”

Tan tầm đường rất đông, Tô Duy thờ ơ cầm tay lái, tay trái đặt bên cửa sổ : “Ừ ?”

“Bác sĩ không có ở đấy.. em liền.. em liền giúp ông ấy. Em thôi miên.. a, anh đừng trừng em, anh cũng biết em chỉ biết thôi miên thôi mà.. Em hướng dẫn ông ấy tưởng tượng cảnh ông cùng vợ ly hôn, sống cùng người thứ ba kia. Sau đó ông ấy phá sản, hai người bắt đầu sinh cãi vã, người thứ ba kia liềm tìm một người đàn ông có tiền khác ôm ấp. Thật ra ấy là tình huống xấu nhất có thể xảy ra thôi, để ông ấy biết loại cảm giác này. Nhưng sau đó ông ấy liền nhận ra, nói rằng mình không thích người thứ ba kia, muốn trở về bên vợ con mình, sống thật tốt…”

“Bíp!” “Bíp” Xe phía sau nhấn còi dồn dập.

Đại Hoàng nhận thấy tâm trạng Tô Duy không tốt, tay cầm tay lái hơi run rẩy, giống như đang hoảng loạn. Cậu lo lắng nhắc :” Đèn xanh rồi.. Bác sĩ, anh làm sao vậy ?”

Tô Duy nhanh chóng phục hồi tinh thần, đạp chân ga, ở mấy giây đèn xanh cuối cùng mới phóng đi.

Xe dừng lại bên lề đường, Tô Duy nghiêng người sang, chăm chú nhìn Đại Hoàng, giống như muốn nhìn thấu bên trong cậu.

Đại Hoàng không khỏi sợ hãi nghiêng người về phía sau : “A… có phải.. có phải em làm sai gì không ? .. Em, em, em không có ý, anh đừng giận..”

Tô Duy chậm rãi hỏi : “Cậu thực sự không biết Bách Bình Nam ?”

Đại Hoàng nhíu mày : “Bách Bình Nam là ai ?”

Tô Duy trầm mặc một lúc rồi quay về ghế dựa, thở phào nhẹ nhõm : “…Là bác sĩ tâm lý trị chứng trầm cảm của tôi năm đó.. Ông ấy cũng dùng biện pháp như cậu để trị liệu cho tôi.”

Đại Hoàng kinh ngạc nói : “A .. trùng hợp vậy sao ? Em còn tưởng mình em mới có thể nghĩ ra chiêu này chứ.”

Tô Duy thở dài : “Như vậy không hay.. Cậu không biết người đàn ông trung niên kia, vợ của ông ấy, và cả người thứ ba kia nữa, không nên dẫn đường mà trị liệu như vậy. Chúng ta không nên đem lựa chọn của mình áp vào bệnh nhân..”

Đại Hoàng không vui cắt lời : “Trên đời này còn có người thứ ba là tốt hay sao ? Đều khốn khiếp cả.”

Tô Duy kinh ngạc nhìn cậu, suy nghĩ một chút, cũng không có thảo luận thêm vấn đề này, một lần nữa khởi động xe về nhà.

Qua hai ngày, Tô Duy đang chuẩn bị đến trường, vừa ra đến cửa lại nhận được điện thoại. Anh cả Tô Kiềm báo em trai Tô Di bị tai nạn xe, bảo anh nhanh đến bệnh viện. Tô Duy không nói hai lời, gọi điện báo nghỉ với trường, vội vã ra khỏi cửa.

Tô Di cùng bạn trai là Lý Yêu Yêu bị tai nạn xe, bởi vì trong lúc nguy cấp Lý Yêu Yêu hướng tay lái về phía bên mình nên Tô Di cũng không bị thương nặng, thế nhưng hắn ta lại bị thương không hề nhẹ.

Lúc Tô Duy chạy tới bệnh viện, Tô Di đang làm nốt mấy cái kiểm tra toàn thân, ngoại trừ một ít xây xát ngoài da ra thì không có gì đáng ngại. Anh đi tới phòng bệnh của Lý Yêu Yêu, cánh tay hắn bó bột thạch cao, trên đầu quấn đầy băng, hai mắt mơ màng, xem ra vừa mới tỉnh lại.

Anh cả Tô gia ngồi bên giường bệnh, tóc ngắn được cắt tỉ mỉ, tây trang phẳng phiu, cả người ngay ngắn.

“Lý tiên sinh.” Anh không nhanh không chậm nói “Tôi nghĩ nên đưa Tô Di sang Mĩ trị liệu..”

“Cái rắm!” Lý Yêu Yêu kích động muốn ngồi dậy, lại nhăn mặt đau đớn nắm xuống : “Lão tử còn chưa chết, cậu ấy bị thương gì ?”

Tô Duy nhíu mày, lên phía trước trấn an Lý Yêu Yêu, thuận tiện trừng mắt nhìn Tô Kiềm.

“Tô Di em ấy không có việc gì, cậu đừng kích động.”

Tô Kiềm nét mặt ngượng ngùng.

Một lát sau, Tô Di làm xong kiểm tra đến xem Lý Yêu Yêu, Tô Duy với Tô Kiềm liền lui ra ngoài.

Hai anh em sóng vai ra bệnh viện, khí chất hai người lạnh lùng như nhau, chỉ là Tô Kiềm còn toát lên vẻ thanh lịch cao quý bẩm sinh, mà Tô Duy thì thờ ơ lạnh lùng với người bên cạnh.

Tô Kiềm cất lời trước : “Gần đây.. vẫn khỏe chứ ?”

Tô Duy nhét tay vào túi quần, bình tĩnh gật đầu.

Tô Kiềm lại hỏi “Tiền đủ dùng không ?”

Tô Duy nói : “Nếu như em gặp khó khăn gì sẽ nói với anh.”

Tô Kiềm không yên tâm gật đầu.

Đi tới trước ga ra, Tô Duy đột nhiên dừng lại.

“Anh…”

“Ừ ?” Tô Kiềm mong đợi nhìn em mình.

Tô Duy lạnh lùng nói : “Chuyện của Tiểu Di, anh để cho em ấy tự quyết định. Đừng lo lắng quá nhiều..”

Ánh mắt Tô Kiềm trở nên ảm đạm, động tác cau mày cũng nhuốm vẻ cao quý : “Lý Yêu Yêu chỉ là một tên lưu manh. Em út hồ đồ, em còn không hiểu sao ?”

“A.” Tô Duy cười nhạt, xoay người nhìn chăm chằm vào mắt anh trai, ánh mắt chán ghét không che đậy : “Anh lần nào cũng vậy. Anh, anh quá kiêu ngạo. Cho nên chị dâu cũng phải rời bỏ anh, không ai chịu được anh.”

Tô Kiềm ngạc nhiên, mắt mở thật to, không tin nhìn Tô Duy.

Tô Duy không để ý anh nữa, không quay đầu tiến vào ga ra.

Anh cả Tô gia bị bỏ lại trơ trọi một mình, ngắc ngứ lẩm bẩm : “Lần nào cũng vậy ? Gì mà lần nào cũng vậy ? Chẳng lẽ.. nói đến người kia sao ?”

Quan hệ Tô Kiềm và Tô Duy từng rất tốt, Tô Kiềm coi cậu như bảo bối mà chăm lo, cưng chiều.. Nắm trong tay còn sợ ngã, đặt vào miệng thì sợ tan, chỉ thiếu vì cậu mà moi hết ruột gan.. Nhưng lớn lên một chút, Tô Duy bắt đầu phản nghịch, rước về một người bạn “không tốt” cho Tô Kiềm. Vì vậy anh liền ra tay can thiệp. Không may, anh giữ được bảo bối bên mình lại khiến cho em ấy mắc chứng trầm cảm, chữa khỏi rồi liền phủi mông tiêu sái lên máy bay đi Mĩ bỏ anh lại.

Nhớ tới chuyện cũ của em trai, lại nghĩ đến đứa em út đáng thất vọng, Tô Kiềm tức giận mắng chửi : “Quỷ tha ma bắt mấy đứa cong.” Có hai đứa em, đều là gay mới chết tiệt.

Tô Duy(*) lái xe ra khỏi bệnh viện, đi ngang qua sân cỏ thì bắt gặp một người quen mắt. Anh hạ cửa kính xe xuống, không chắc chắn gọi : “Dương Thiếu Quân ?” ( (*) : tác giả viết là Tô Kiểm, nhưng so với đoạn hội thoại ở dưới có lẽ là tác giả nhầm lẫn, nên mình tự ý sửa lại là Tô Duy. )

Cảnh sát Dương nghe thấy liền quay đầu lại, ngạc nhiên chạy tới : “A Duy ~~~~~~”

Tô Duy nhìn anh mặc quần áo bệnh nhân, buồn bực hỏi : “Anh bị bệnh ?”

Dương Thiếu Quân sờ cái cằm lún phún râu, cả người một dạng nhếch nhác, không để ý nói : “Bị một kẻ điên thọc cho một dao, cấp trên cho nghỉ tạm một tuần.”

Tô Duy buồn bực, một lát sau chậm rãi nói : “Anh.. nên tự chú ý đến mình hơn.”

Dương Thiếu Quân ghé vào cửa kính, cười đến vô lại : “Đau lòng sao ?”

Tô Duy làm bộ muốn đóng cửa kính, Dương Thiếu Quân giữ lại : “Thôi nào ~~ Được rồi được rồi, anh không nói nữa. Sao em tới đây ?”

“Em trai bị tai nạn, tôi đến xem em ấy. Cũng không bị thương nặng, không sao.”

Dương Thiếu Quân vuốt cằm nghĩ một lúc : “Em của em ? Không có ấn tượng.” Anh ta nheo mắt lại, ý vị thâm trường nói : “Thế nhưng anh trai em, đến bây giờ anh vẫn không quên được.”

Khóe miệng Tô Duy cong lên : “Anh ấy cũng tới. Nếu anh hứng thú có thể tìm tới ôn chuyện xưa.” Nói xong cũng không đợi Dương Thiếu Quân phản ứng, đóng cửa kính lại rồi lái xe rời đi.

Lâm Duẫn Nhiên mặc áo sơ mi vẽ bảy sắc cầu vồng trước ngực, vừa bước vào, phía dưới lớp truyền tới mấy tiếng kêu sợ hãi.

Anh đi tới dãy bàn đầu, tùy ý chọn một sinh viên, chỉ vào áo mình hỏi : “Đẹp mắt không ?”

Sinh viên xấu số bị chỉ cẩn thận chọn lời : “Cái này.. là vẽ tay ạ ? Rất có sáng tạo..” Đáy lòng yên lặng ói thành dòng : Tôi muốn chửi !! Thật thiếu thẩm mĩ…. Cái này cũng được coi là vẽ sao ? Đứa cháu gái ba tuổi của mình bôi màu ra trông còn đẹp hơn..!

Mấy sinh viên hàng dưới chỉ biết yên lặng rơi lệ : Cầm thú mà ! Áo sơ mi Armani hơn nghìn tệ cứ như vậy bị chà đạp …..~~~ ( tầm hơn 3,5 triệu tiền vn ;_; )

Lâm Duẫn Nhiên mặt mày đắc ý nói : “Thật tinh mắt. Đây là tự tôi vẽ. Hay cho khiếu thẩm mĩ của cậu, điểm tổng kết tôi cho cậu thêm 10 điểm.”

“Phụt…” Ở dưới có người đang uống nước, nghe thấy vậy liền phun không ngừng..

Lâm Duẫn Nhiên nghe tiếng đi tới, phát hiện cái người phun nước kia chính là cậu sinh viên phách lối Nhậm Tiểu Thiên hôm trước, anh kinh ngạc nhíu lông mày, nhưng cũng không nói gì.

Nhậm Tiểu Thiên bị bạn bè kéo tới nghe giảng. Khóa học các môn tự chọn đã kết thúc, nhưng mấy môn bắt buộc vẫn còn phải học, bạn bè nói giảng viên Kinh Tế Quốc Tế là một thầy giáo đẹp trai lắm, sinh viên khoa khác cũng kéo đến nghe giảng, còn có người nói thầy này sao mà gan lớn, công khai theo đuổi thầy giáo khoa phân tâm học, câu chuyện này nhất thời trở thành giai thoại. Nhậm Tiểu Thiên hiếu kỳ mò tới nhìn một cái, ai ngờ lại là oan gia..

Chuông vào giờ học, Lâm Duẫn Nhiên đang chuẩn bị giảng bài, một nữ sinh xinh đẹp ôm một con chó schnauzer thản nhiên bước vào lớp.

Lâm Duẫn Nhiên đối với nữ sinh này cũng có chút ấn tượng, hình như cha là ông chủ một mỏ than đá, nói chung là thuộc về giới nhà giàu mới nổi, bình thường cũng rất cao ngạo, mang chó đi học cũng không có gì ngạc nhiên.

Lâm đại thiếu gia đương nhiên sẽ không đơn giản mà nhịn cục tức này, lạnh lẽo nhìn nữ sinh kia tìm một vị trí ngồi xuống, đang nghĩ nên châm chọc thế nào thì con chó schnauzer kia đột nhiên nhảy ra khỏi người cô bé, hớn hở chạy đến bên chân Nhậm Tiểu Thiên.

Nhậm Tiểu Thiên ôm con chó, mặt không đổi sắc đi tới chỗ nữ sinh kia : “Bạn học, cậu ôm chó đến lớp, là sợ trên lớp nghe giảng không hiểu, về nhà để nó dạy cậu lại một lần nữa sao ?”

“Ha ha…” Câu này đến tai Lâm Duẫn Nhiên, anh ta liền không ý tứ cười ầm lên.

Lúc tan tiết, Lâm Duẫn Nhiên vội vã chạy tới phòng làm việc của Tô Duy, lại nghe người khác nói rằng anh ấy xin nghỉ hôm nay.

Lâm Duẫn Nhiên thất vọng ra khỏi trường, lại thấy Nhậm Tiểu Thiên ở sân cỏ cách đó không xa đứng chờ mình. Thấy anh đi ra, Nhậm Tiểu Thiên không nhanh không chậm bước tới.

Lâm Duẫn nhiên hứng thú nhìn cậu đến gần, đoán xem cậu định làm cái gì.

Nhậm Tiểu Thiên đi tới trước mặt Lâm Duẫn Nhiên, mặt không đổi sắc bắt đầu nói : “Thầy giáo, áo sơ mi vẽ tay của thầy, vừa đẹp mắt lại rất sáng tạo.”

“Thầy giáo, áo sơ mi vẽ tay của thầy…”

..

Cậu cứ như vậy lặp đi lặp lại sáu lần, sau đó giương mắt đờ đẫn nhìn Lâm Duẫn Nhiên, quơ quơ tay.. : “Thầy Lâm, có thể cộng điểm được không ?”

Lâm Duẫn Nhiên : “….”

Lâm Duẫn Nhiên cố gắng không ôm bụng cười, đứt quãng nói : “Thật đáng tiếc, không được. Chiêu này không còn tác dụng đâu.”

Nhậm Tiểu Thiên ngây người trong chốc lát, cũng không có tức giận, bỏ lại câu “Thầy đợi một chút” rồi chạy đi.

Một lát sau, Nhậm Tiểu Thiên cầm mấy nhánh hoa dại chạy tới, nhét vào trong tay Lâm Duẫn Nhiên. Hoa này hiển nhiên là mới hái, phía trên vẫn còn đầy gai và lá, Lâm Duẫn Nhiên vừa cầm đã bị gai đâm “A” một tiếng buông tay, mấy nhánh hoa rơi xuống đất.

Nhậm Tiểu Thiên nhặt hoa lên, vội vã ngắt mấy cái gai, một lần nữa nhét vào tay Lâm Duẫn Nhiên, mặt không đổi sắc : “Thầy, em muốn theo đuổi thầy.”

Lẫm Duẫn Nhiên lần nữa cảm thấy buồn cười.

Vài giây sau, Lâm Duẫn Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nói : “Cậu không có lầm chứ ? Tôi là đàn ông.”

Nhậm Tiểu Thiên sờ sờ mũi, “Nghe nói thầy đang theo đuổi một thầy giáo khác trong trường ta, em nghĩ thấy thích đàn ông.”

Lâm Duẫn Nhiên cẩn thận nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng không thấy khí tức đồng loại. Nhưng cũng có thể mình sai lầm, vì vậy lắc đầu cười : “Được rồi, được rồi, tôi biết cậu làm vậy là vì thành tích môn học. Cậu qua, về đi.”

Nhậm Tiểu Thiên gật đầu hai cái, bỏ lại một câu “Cảm ơn thầy giáo” rồi đi luôn.

Lâm Duẫn Nhiên nhìn hoa trong tay, nghĩ cánh hoa đỏ tươi thật là đẹp, ném đi có chút đáng tiếc, vì vậy nhét hoa vào trong tay áo, rời đi.

Anh đi tới phòng làm việc, để hoa lên giá sách, sau đó mở máy tính ra, thực sự nâng điểm đạt chuẩn lên cho Nhậm Tiểu Thiên, sau đó suy nghĩ một chút, lại đổi thành điểm trên trung bình.

Thu thập xong xuôi, Lâm Duẫn Nhiên chuẩn bị rời trường học, rất không khéo là, trên một con đường nhỏ, lần thứ ba trong ngày anh gặp đồng chí Nhậm Tiểu Thiên.

Nhậm Tiểu Thiên và bạn học đi ở phía trước, đưa lưng về phía Lâm Duẫn Nhiên, hoàn toàn không biết nguy hiểm cận kề.

Bạn học kia hỏi : “Thế nào ? Thầy ấy có sửa kết quả cho cậu không ?”

Nhậm Tiểu Thiên gật đầu : “Thầy ấy nói sẽ sửa.”

Bạn học kia hứng phấn nói : “Oa ~~ bảo cậu đi thổ lộ với thầy ấy, cậu sẽ không làm thế thật chứ ? Tôi chỉ đùa thôi a !~”

Nhậm Tiểu Thiên dừng lại một chút, lại gật đầu : “Ừ, hắn ta quả nhiên ham hư vinh. Vừa khen cái liền đồng ý.”

Lâm Duẫn Nhiên : “….”

Thầy Lâm lửa giận ngút trời trở lại phòng làm việc, tàn nhẫn đem thành tích của bạn Nhậm sửa thành 0.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.