Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 17: Tất Cả Đều Tính Cho Tôi





Yến Tiểu Bắc lấy tay trong túi quần ra trong lòng không khỏi nghi ngờ nhìn người thanh niên gầy người này.

Vẻ mặt của anh ta vô cùng lạnh lùng như đang tức giận một ai đó, môi mím chặt, đôi mắt trũng sâu không biết đang nhìn gì đi chỗ nào.

Vừa rồi nghe người thanh niên gầy nên tiếng nói giọng nói có chút lạnh lẽo nhưng lại trầm bổng có phần giống với giọng của Thôi Yên Nhiên."Không cần tôi cũng có tiền."Yến Tiểu Bắc không muốn lợi dụng người khác vừa nhìn người thanh niên gầy, vừa lên tiếng nói."Vừa rồi anh ta muốn đánh cậu, đương nhiên anh ta phải mời cậu ăn rồi."Giọng điệu lạnh lùng của người thanh niên gầy tràn đầy uy hiếp, nhưng trên mặt không có lấy một chút biểu cảm nào.

Yến Tiểu Bắc sửng sốt nghe người người thanh niên gầy nói, đây chẳng phải là bắt người thanh niên kia mời cơm anh hay sao.


Thanh niên nghe kia nghe được thì sắc mặt trở nên xám xịt, vẻ mặt khó phần miễn cưỡng, người thanh niên gầy kia dường như nhìn ra được điều gì đó nói:"Tôi nói nếu không mời anh ta ăn cùng vậy cậu cũng không cần ăn nữa, nếu cậu thấy xót tiền cho bữa ăn hôm nay như vậy thì có thể bỏ đi ngay bây giờ."Người thanh niên vội vàng lên tiếng:"Sao có thể xót được chứ chỉ cần em cao hứng cho dù mời tất cả mọi người trong tiệm này ăn cơm anh cũng bằng lòng."Thanh niên gầy nở nụ cười hiếm hoi, đột nhiên chỉ tay vào người thanh niên nói lớn:"Mọi người nghe thấy cậu ta nói rồi chứ? Hôm nay nhà hàng này có người bao hết rồi các vị cứ tự nhiên ăn uống."Lời này vừa dứt cả nhà hàng sôi sục bằng bàn tán, có một người đứng lên hỏi:"Có thật hay không?"Người thanh niên gầy nói xong, người thanh niên kia mặt co rúm lại trên mặt của cậu ta cố nặn ra một nụ cười đứng dậy nói:"Đúng vậy, tất cả đều tính cho tôi."Một người đi đầu vỗ tay, ngay sau đó cả nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay."Phục vụ mang thêm cho tôi hai đĩa thức ăn và một chai rượu Thiệu Châu cấp độ năm.""Ông chủ cho thêm một đĩa gà xào, một đầu cá chua cay..""Tôi muốn thêm món lươn với dưa chuột..""..."Những người ở đây vừa nghe được sẽ có người trả tiền bữa ăn này nên bọn họ đều không khách sáo mà chọn thêm vài món đắt tiền.

Nhà hàng ở thị trấn nhỏ này thì lấy đâu ra rượu đặc biệt đắt tiền cùng lắm là chỉ có thể gọi rượu Mao Đài mà thôi.

Yến Tiểu Bắc ban đầu còn thấy xấu hổ, nhưng khi nhìn quen rồi cũng không để ý nhiều.

Anh ta đương nhiên nhìn thấy thiếu niên kia sắc mặt không tốt hết lần này đến lần khác trừng mắt nhìn mình mà trong lòng không khỏi thầm cười một tiếng.

Nhà hàng này tuy không lớn lắm nhưng bây giờ ít nhất cũng phải mười bàn chật cứng, tất cả đều được thanh niên kia trả tiền."Anh đưa cô bé này đi học sao."Chẳng mấy chốc đồ ăn đưa lên, người thanh niên gầy nhận hai chai bia bật lắp ra rót cho Yến Tiểu Bắcmột ly và rót cho mình một ly.

Thanh niên kia do dự một chút nhưng không có chạm vào chai bia."Đúng vậy, em gái của tôi vừa mới nhập học trường cao Trung xong."Lúc này Yến Tiểu Bắc bắt đầu có cảm tình với người thanh niên gầy trước mặt, chuyện không vui ban đầu cũng bị gạt qua một bên, nở một nụ cười ấm áp."Tôi học lớp cao Trung 169 năm hai tên Tần Nhược Lan.Người thanh niên gầy gò tự giới thiệu bằng giọng điệu giản dị, Yến Tiểu Bắc sửng sốt, ngập ngừng hỏi:" Cậu..

sao cậu lại lấy tên con gái? "Tần Nhược Lan bình thản trả lời:" Tôi đâu có nói tôi là cơm chay.Yến Tiểu Bắc nhìn chằm chằm Tần Nhược Lan, một lúc rồi cũng giới thiệu:"Em gái của tôi tên là Thôi Yên Nhiên.""Còn anh?""Yến Tiểu Bắc."Tần Nhược Lan ngạc nhiên nhìn về phía Thôi Yên Nhiên có phần ngại ngùng hỏi:"Hai anh em cậu một người họ cha một người họ mẹ à?"Yến Tiểu Bắc lắc đầu nói:"Không tôi là trẻ mồ côi được bố mẹ em ấy cưu mang ngay từ khi tôi được sinh ra."Tần Nhược Lan gật đầu nói:"Thôi Yên Nhiên sau này có việc gì ở trường thì có thể đến tìm tôi."Thôi Yên Nhiên ngập ngừng khẽ nói:"Tôi..


tôi là người nhà quê."Tần Nhược Lan nói:"Người nhà quê thì đã sao, không lẽ cậu không muốn làm bạn với tôi."Thôi Yên Nhiên vội vàng gật đầu nói:"Đương nhiên là có."Tần Nhược Lan nở một nụ cười rồi nâng ly với Yến Tiểu Bắc rồi đảm bảo nói:"Anh đừng lo lắng sau này trong trường sẽ không có ai bắt lạt em gái nhỏ của anh đâu."Yến Tiểu Bắc cười:"Cảm ơn."Có thể thấy được Tần Nhược Lan trước mặt không đơn giản chỉ là xuất thân trong gia đình giàu có như vậy.

Nhìn hai người đàn ông đeo kính mặc áo vest đang ngồi ăn ngoài cửa chắc chắn là vệ sĩ của cô.

Hơn nữa thanh niên độc mồm trước mặt này luôn không nể nang ai mà lại không dám lớn tiếng với Tần Nhược Lan.

Trong trường em gái có chỗ dựa trong lòng Yến Tiểu Bắc không mong gì hơn.

Từ đầu đến cuối Tần Nhược Lan không có giới thiệu người thanh niên kia, coi anh ta như là không khí, khi uống người thanh niên gầy uống rất sảng khoái từng ly từng ly một, Yến Tiểu Bắc cũng nhận ra rằng Tần Nhược Lan đang tức giận với người thanh niên bên cạnh.Ăn xong người thanh niên đi thanh toán hết tất cả các bàn trong nhà hàng.

Khi thanh toán anh ta lấy một tấm thẻ ra quẹt và nhập vài số sau đó ông chủ nói đã nhận được tiền.

Yến Tiểu Bắc nhìn thấy thì tò mò nên không nhịn được mà liếc nhìn thêm một lần nữa.

Thôi Yên Nhiên nhìn ra suy nghĩ của Yến Tiểu Bắc dù gì thì mình cũng học trung học ở thị trấn nên biết được thẻ đó là thẻ ngân hàng.


Ra khỏi nhà hàng Thôi Yên Nhiên khẽ thì thầm vào tai Yến Tiểu Bắc:"Anh Tiểu Bắc, tiền của anh nên gửi vào ngân hàng, nếu luôn mang theo bên người nhiều tiền mặt như vậy sẽ không an toàn.""Cái thẻ đó giống như chứng minh nhân dân, có thể cất tiền vào trong đó phải không?"Yến Tiểu Bắc tò mò hỏi."Đó là thẻ ATM anh có thể bỏ tất cả tiền anh có vào đó rất tiện lợi."Thôi Yên Nhiên thì thào nói, Yến Tiểu Bắc bây giờ hoàn toàn bình thường tất cả mọi chuyện chỉ cần kiên nhẫn giải thích với anh một chút là anh có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Để hơn hai vạn tệ trong túi đương nhiên là Yến Tiểu Bắc thấy không hề thoải mái, còn sợ đánh rơi mất.

Yến Tiểu Bắc đang định chào Tần Nhược Lan thì đã thì thanh niên kia đã lên tiếng nói chuyện với Tần Nhược Lan:"Lan Lan, anh sẽ đến ngân hàng đổi tiền mặt cho em tiêu vặt.""Không cần thẻ tôi vẫn có tiền."Tần Nhược Lan đi thẳng và lạnh lùng nói, Yến Tiểu Bắc để ý đến hai người đeo kính đen luôn giữ khoảng cách với hai người này khoảng mười mét, điều này càng khẳng định họ là vệ sĩ của Tần Nhược Lan và thanh niên kia.Phía trước năm trăm mét là ngân hàng đối diện với bệnh viện, Yến Tiểu Bắc bước vào ngân hàng dưới sự hướng dẫn của Thôi Yên Nhiên, anh đăng ký một tài khoản ngân hàng.

Khi tiểu Nhiên cầm đơn để điền thì sẽ thấy Yến Tiểu Bắc cầm bút viết thì trợn tròn mắt vì ngạc nhiên:"Anh Tiểu Bắc, anh có thể viết được."Yến Tiểu Bắc ngây người một lát, cũng không nghĩ nhiều vậy đặt bút xuống viết, và coi như việc mình mình biết viết là chuyện không có gì lạ cả rồi anh trả lời:"Lão nhân không những vậy anh đọc mà còn dậy anh viết."Thôi Yên Nhiên ồ lên một tiếng rồi ngượng ngùng cười nói:"Cũng thật là, anh xem em lại quên rồi."Sau khi làm xong thẻ thì Yến Tiểu Bắc gửi hết tiền vào tài khoản chỉ để lại năm trăm tệ bên ngoài, anh đưa toàn bộ số đó cho Thôi Yên Nhiên sau đó nói:"Em gái từ giờ trở đi mỗi tháng anh cho em năm trăm tệ để tiêu vặt, em muốn ăn gì mua gì thì tùy ý không phải tiết kiệm, nếu thiếu thì nói với anh một tiếng."Thôi Yên Nhiên do dự một chút nhưng lại thấy được thái độ của Yến Tiểu Bắc rất kiên quyết nên bèn cầm lấy tiền và nói:"Anh Tiểu Bắc, sau này đỗ đại học có thể đi làm kiếm tiền nhất định em sẽ trả lại anh."Yến Tiểu Bắc đưa tay lên xoa đầu Thôi Yên Nhiên nói:"Được."Cả hai không để ý rằng lúc bọn họ xử lý số tiền trong ngân hàng thì có một người phụ nữ trong cửa hàng quần áo cách đó không xa ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Khi Yến Tiểu Bắc nhận được thẻ ngân hàng vừa bước ra khỏi ngân hàng đột nhiên có tiếng thét chói tai:"Người đâu mau đến đây..

có người bị ngất rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.