Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 19: Tôi Chịu Trách Nhiệm





Hạ Đức Tư đứng bên cạnh lên tiếng trả lời:"Viện trưởng Từ, cậu ta là một tên ngốc tử đến từ thôn Khôi Khê, toàn nói chuyện bát nháo.."Vị bác sĩ già đưa một tay lên chống cằm một tay khoanh trước ngực như đang suy nghĩ điều gì đó một lúc sau lên tiếng hỏi:"Những lời cậu ấy nói đều đúng, người bệnh đúng là do dây thần kinh xương cột sống bị đè ở đốt sống cổ dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

Chúng tôi đã dùng mọi biện pháp có thể dùng rồi nhưng người bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại."Ngay lập tức vị viện trưởng Từ này quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc bằng ánh mắt sắc lạnh rồi hỏi:"Cậu biết xem bệnh?"Người thanh niên đeo túi da đứng bên cạnh ngập ngừng nói:"Cậu ấy nói chỉ cần châm cứu một lần là người bệnh có thể tỉnh lại."Hạ Đức Tư ngay lập tức chế nhạo:"Vậy mà cậu lại đi tin lời nói của một tên ngốc tử, ngay cả viện trưởng của chúng tôi cũng không có làm cho người bệnh tỉnh dậy được mà cậu lại nghĩ tên ngốc tử kia có thể sao?"Lúc này Yến Tiểu Bắc đã lấy túi kim trong người ra, mở túi lấy một cây kim vàng ra.

Viện trưởng Từ nhìn kim vàng trong tay Yến Tiểu Bắc thì hai mắt lập tức lóe sáng, sau khi nghĩ xong cũng trầm giọng nói:"Để cậu ấy làm thử."Trưởng khoa Vương sửng sốt, lo lắng nói:"Viện trưởng Từ, đây không phải chuyện đùa, nếu xảy ra sự cố hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."Viện trưởng Từ nói:"Vừa rồi cậu ấy nói không sai, người bệnh không thể chờ đợi thêm được nữa.

Từ thị trấn đến thành phố gần năm mươi cây số với lại toàn đường núi quanh co gập ghềnh khó đi, lái xe nhanh nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ mới tới nơi.""Nhưng là..""Không có gì quan trọng bằng cứu người, nếu có chuyện gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm."Viện trưởng Từ đáp lại một cách dứt khoát.

Nhìn được thái độ kiên quyết của viện trưởng Từ thì trưởng khoa Vương không dám nói thêm gì nữa lẳng lặng đứng sang một bên.


Yến Tiểu Bắc đi theo Viện trưởng từ vào phòng cấp cứu, Hạ Đức Tư và trưởng khoa Vương cũng đi theo sau.

Yến Tiểu Bắc nhìn người bệnh đang nằm bất động trên giường mắt nhắm nghiền, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi."Mau lật bệnh nhân nằm sấp xuống cho tôi."Yến Tiểu Bắc quay ra nói với viện trưởng Từ, viện trưởng Từ vẫy tay một cái thì có hai người mặc áo trắng bước đến thận trọng lật người bệnh nằm sấp xuống.

Yến Tiểu Bắc đưa mắt nhìn quanh thấy cục bông tẩm cồn, anh lấy một cục nhỏ khử trùng cho kim vàng rồi không một chút do dự mà hạ kim xuống huyệt Phong Trì của người bệnh.

Một luồng khí tức truyền qua kim vàng tiến vào cổ của người bệnh, Yến Tiểu Bắc khẽ xoay kim vàng và thở phào nhẹ nhõm.

Thấy người bệnh vẫn im lìm, trưởng khoa Vương đột nhiên hỏi:"Chuyện thế nào rồi?"Hạ Đức Tư trả lời."Còn chưa thấy tỉnh lại, tôi nói rồi cậu ta là một tên ngốc tử sao có thể xem bệnh được chứ?"Viện trưởng Từ cũng ngờ vực liếc nhìn Yến Tiểu Bắc, ông nhìn người thanh niên trước mắt này trông có vẻ như anh ta không biết xem bệnh, hơn nữa lại chủ quan chỉ dùng một cây kim vàng mà châm cứu trông rất cẩu thả.

Nghe được lời nói mỉa mai của Hạ Đức Tư, Yến Tiểu Bắc vẫn rất bình tĩnh, khoảng một phút sau, anh vuốt nhẹ phần đuôi của cây kim, bệnh nhân đột nhiên phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi tay rất nhanh cứ động lại."Đã tỉnh."Viện trưởng Từ trong mắt lộ lên vẻ kinh ngạc, vội vàng tiến lên phía trước nhìn cho rõ ràng hơn vì bệnh nhân đang nằm sấp.

Yến Tiểu Bắc rút kim ra khử trùng kim cất đi rồi lùi lại phía sau nói:"Ông ấy chỉ tạm thời qua khỏi nguy hiểm, để tránh tái phát còn phải châm cứu thêm vài lần nữa."Được sự giúp đỡ của viện trưởng Từ bệnh nhân chậm rãi xoay người ngồi dậy, chống tay lên giường bệnh ngơ ngác hỏi:"Tôi đang ở đâu đây?"Người thanh niên đi cùng thấy người đàn ông trung niên thật sự tỉnh liền bước đến nói:"Trên đường đi ngài bị ngất, vừa rồi mới tỉnh lại.Người đàn ông biết nhìn viện trưởng từ chậm rãi đặt chân xuống giường đưa tay ra bắt tay viện trưởng Từ và khẽ nói:" Cảm ơn.

"Viện trưởng Từ trong lòng có chút xấu hổ nói:" Chuyện này..

tiên sinh..

thực ra chàng trai trẻ này mới là người giúp tiên sinh tỉnh lại.


"Người đàn ông trung niên nhìn theo tay viện trưởng Từ chỉ mà nhìn đến Yến Tiểu Bắc đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc:" Cậu ấy là người của bệnh viện? "Viện trưởng Từ lắc đầu." Không phải.

"Hạ Đức Tư đứng một bên nói:" Cậu ta thực ra là một tên ngốc đến từ thôn Khôi Khê, vừa rồi chỉ là gặp may mà khoe mẽ mà thôi..

"Viện trưởng Từ trừng mắt nhìn Hạ Đức Tư nói:" Cái gì mà khoe mẽ? Hà Đức Tư đừng tưởng tôi không biết anh đến thôn Khôi Khê đã làm ra chuyện tốt gì, một y sĩ mà lại chỉ biết dùng thuốc giảm đau để chữa bệnh.

"Hạ Đức Tư xấu hổ cúi đầu hung hăng lườm Yến Tiểu Bắc rồi cố cãi thêm:" Đây không phải là do cậu ta nói năng bát nháo đấy sao? "" Là cậu ta ăn nói bát nháo sao? Đã có người trong thôn đến bệnh viện của chúng ta phản ánh chuyện này nhiều lần rồi.

"Lời lẽ của viện trưởng Từ sắc bén không chia chút mặt mũi nào cho Hạ Đức Tư.

Hạ Đức Tư không dám nói thêm gì nữa, ông ta phải dựa vào quan hệ mới được điều chuyển trở lại bệnh viện thị trấn nên ông ta không dám chọc tức viện trưởng Từ vào lúc này.

Người thanh niên bên cạnh cũng nhắc lại lời của Yến Tiểu Bắc đã nói vừa rồi với người đàn ông trung niên:" Vừa rồi cậu ấy có nói ngài chỉ tạm thời qua cơn nguy kịch, để không còn xảy ra tình trạng như thế này thì phải châm cứu thêm vài lần nữa.

"Người đàn ông trung niên nghe xong thì quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc hỏi:" Cậu thanh niên này có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh của ta vậy xin hỏi cậu có thể chữa cho ta được không? "Yến Tiểu Bắc nói:" Dây thần kinh cuộc sống của ông bị chèn ép ở đốt sống cổ làm cho hệ thần kinh có phản ứng khiến ông đột ngột mất đi.

Nếu nếu tôi đoán không sai thì ông thường thấy chóng mặt lúc đó chân tay tê dại đi không thể cử động được.

"Người đàn ông trung niên nghe tiếng Yến Tiểu Bắc nói xong gật đầu nói:" Đúng vậy, tình hình đấy của ta cũng được vài năm rồi, không ngờ hôm nay lại bị ngất xỉu, cậu có thể nhìn ra bệnh trạng của ta chứng tỏ cậu thật sự là một cao nhân ẩn dật trong nhân gian.


"Ngay lập tức người đàn ông trung niên đứng lên khỏi giường bệnh đi về phía viện trưởng Từ hỏi:" Anh là người quản lý bệnh viện này? "Viện trưởng nhanh chóng trả lời." Vâng tôi là viện trưởng, tôi tên Từ Khả Văn"Vậy anh cho chúng tôi mượn giường bệnh của bệnh viện để cậu thanh niên này điều trị giúp tôi được không?""Không có vấn đề gì.

Chúng tôi sẽ đi sắp xếp"Ngay lập tức viện trưởng từ ra hiệu cho trưởng khoa Vương đi chuẩn bị giường điều trị.

Mặc dù ông không biết người đàn ông trung niên này là người như thế nào nhưng từ khí chất có thể đoán biết được ông ta là người có thân phận."Viện trưởng Từ, tên tiểu tử này không có giấy phép hành nghề sao có thể để cậu ta chữa bệnh trong bệnh viện được."Hạ Đức Tư vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ở thôn Khôi Khê ông ta bị Yến Tiểu Bắc làm cho mất chỗ đứng, hôm nay lại còn kéo đến tận bệnh viện thị trấn, dù thế nào đi chăng nữa thì ông không nuốt trôi được cục tức này.

Người đàn ông trung niên niên liếc nhìn Hạ Đức Tư một cái rồi lên tiếng nói:"Châm cứu được coi là trân bảo của trung y Hoa Hạ, cao nhân châm cứu thường không xuất hiện ở bệnh viện chỉ ẩn dật trong nhân gian, giấy phép hành nghề cũng chỉ là một cái chứng chỉ đơn thuần nó không có nghĩa là cậu thanh niên này không có y thuật cao minh.Từ Khả Văn liếc nhìn Hạ Đức Tư sắc mặt u ám.

Mấy người rời khỏi phòng đi đến phòng điều trị ngoại trú.

Yến Tiểu Bắc yêu cầu người đàn ông trung niên nằm hết giường bệnh anh lấy ra năm cây kim vàng khử trùng rồi lần lượt châm vào năm huyệt Phong Phủ, Thiên Trụ, Giáp Tích, Thái Xung, Thái Khê.

Khi Yến Tiểu Bắc châm cứu chỉ có Từ Khả Văn được ở lại còn tất cả những người khác bắt buộc phải ra ngoài.

Từ Khả Văn nhìn chăm chú thao tác châm cứu của Yến Tiểu Bắc vô cùng thuần thục, năm kim hạ xuống chuẩn xác, đuôi kim khẽ rung lên trong tay của Yến Tiểu Bắc." Cảm thấy thế nào? "Sau khi hạ kim xong Yến Tiểu Bắc lên tiếng hỏi:" Có một dòng khí ấm nóng từ dưới lưng đi lên và dừng lại ở cổ.."Người đàn ông trung niên ngạc nhiên trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.