"Bộ trưởng Thái, đã mang thêm phiền phức tới cho ông rồi." Tần Lạc áy náy nói.
"Người thân an toàn là tốt rồi." Thái Công Dân ân cần nói. "Cậu xử lý sự việc của Tiền Hoành Lượng rất tốt, cứu vãn vinh dự của Trung Y và hình tượng đất nước. Cậu là một người đội trưởng cực kỳ đủ tư cách. Hãy nhanh chóng đưa người nhà của mình quay về, cậu không cần lo lắng tới chuyện đoàn đại biểu nữa, chỉ còn một ngày nữa thôi, tôi sẽ cho Cố Bách Hiền phụ trách công việc chung của đoàn. Chu Cường sẽ trợ giúp thêm vào, nhất định sẽ không làm hỏng việc."
"Cám ơn Thái bộ trưởng." Tần Lạc xúc động nói.
"Ôi lại làm khó cậu rồi." Thái Công Dân thở dài nói. "Có câu tôi đã nói nhiều lần bây giờ tôi một lần nữa nói với cậu: những chuyện cậu làm, đất nước sẽ nhớ rất kỹ, người đời sau cũng sẽ nhớ rất kỹ."
Thái Công Dân cũng có con đường tin tức riêng của mình, biết rằng lần tao ngộ này rất có thể sẽ rơi vào vòng trả thù của các thế lực quốc tế. Khi nghĩ tới một người trẻ tuổi không vì tiền bạc, không vì quyền lực, một lòng vì sự nghiệp chấn hưng Trung Y mà cố gắng phấn đấu nhưng lại luôn bị một nhóm người cản trở, mưu hại, trong lòng Thái Công Dân cực kỳ áy náy với Tần Lạc và cực kỳ thù địch đối với những kẻ đó.
Nếu như Tần Lạc yêu thích quyền lực, ông sẽ cho hắn quyền lực.
Nếu như Tần Lạc thích tiền, ông cũng có thể cho hắn tiền.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Tần Lạc không thích bất kỳ cái gì nên Thái Công Dân chỉ biết ray rứt và kính trọng hắn.
Sau khi ngắt điện thoại, Tần Lam ngồi đối diện Tần Lạc hỏi: "Đã giải quyết ổn thỏa công việc chưa?"
"Xử lý xong tất cả rồi." Tần Lạc cười nói. Tần Lam chỉ bị chút chấn động tinh thần nhưng ngược lại không gánh chịu thương tổn thân thể. Khi thấy sắc mặt, tinh thần Tần Lam dần khôi phục lại, tâm trạng Tần Lạc cực kỳ vui vẻ. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz
Sở dĩ Tần Lạc đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đoàn đại biểu chủ yếu là cung cấp cho hắn một thân phận danh chính ngôn thuận. Nói cách khác một khi Tần Lạc lặng lẽ tới nước Mỹ, những kẻ đó sẽ yên lặng xử lý Tần Lạc mà không lo ngại gây nên cơn chấn động nào đó.
Thế nhưng nhiệm vụ chủ yếu khi tới nước Mỹ của mình là cứu cô của mình chính vì vậy sau khi cứu thoát Tần Lam khỏi tay Bá Tước, ngay trong đêm mấy người Tần Lạc liền bỏ trốn, thậm chí còn không dùng danh nghĩa đội trưởng liên lạc với những thành viên khác trong đoàn.
Tần Lạc là người đàn ông làm việc tới nơi tới chốn chính vì vậy sau khi dàn xếp mọi việc xong xuôi, hắn gọi điện giải thích tất cả mọi việc với Thái Công Dân. Thái Công Dân đã sớm biết chuyện của Tần Lạc, đương nhiên ông tỏ vẻ hiểu chuyện này.
"Ôi." Tần Lam thở dài nói: "Cháu không nên sang bên này."
Tần Lạc cầm bàn tay mềm tái nhợt của Tần Lam nói: "Cô, cô đã nói câu này không dưới một trăm lần."
"Cô chỉ nghĩ cho cháu thôi." Tần Lam nói: "Nếu như có chuyện gì xảy ra với cháu, cô sẽ giải thích với ông bà như thế nào đây? Cô sẽ ăn nói với bố mẹ cháu như nào đây? Cô tình nguyện nhận cái chết chứ không hy vọng cháu mạo hiểm vì cô."
"Cô, chúng ta là người một nhà. Nếu như có chuyện gì xảy ra với cô, cháu không thể giả vờ không biết, không quan tâm. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, cháu ăn nói thế nào với ông bà? Ăn nói với cha mẹ cháu? Cháu còn xứng là người đàn ông Tần gia chúng ta không?"
"Ừ." Hai mắt Tần Lam đỏ hoe. Tần Lam nắm chặt tay Tần Lạc, cười nói: "Tiểu Lạc Lạc đã trưởng thành rồi, có thể gánh chịu trách nhiệm bảo vệ người nhà."
……………
Đúng như lời Quân Sư nói, Hoàng Đế không phái người truy đuổi hay chính bản thân ông ta cũng không tự mình đuổi theo.
Đối với Hoàng Đế mà nói, Tần Lạc coi như một người đã chết. Còn về chuyện chết lúc nào thì còn phải xem tâm trạng và thời gian sắp đặt của Hoàng Đế.
Thế nhưng suốt dọc đường quay về, mấy người Tần Lạc thực sự không dám buông lỏng cảnh giác, bất kỳ thời khắc nào cũng tập trung cảnh giác cao độ.
Vào thời khắc sát thủ chưa tới hay nói một cách chính xác là trong hoàn cảnh chưa có an toàn tuyệt đối, sự nguy hiểm bất kỳ lúc nào cũng giáng xuống đầu.
Điều may mắn là trên đường đi Quân Sư và Ly hồi phục rất nhanh chóng. Phần lớn thời gian hai người ở trong khoang thuyền nói chuyện vớ nhau, chỉ thỉnh thoảng mới lên trên boong nói chuyện với mọi người. Trong tình hình này cho dù Hoàng Đế có phái người tới, bọn họ cũng đủ sức đánh một trận.
Tần Lạc biết Quân Sư tới nước Mỹ thực thi nhiệm vụ, vì việc của hắn mà ảnh hưởng tới nhiệm vụ của Quân Sư. Hắn thật sự không biết Quân Sư có hoàn thành nhiệm vụ của mình hay chưa nhưng trong chuyện này hắn hoàn toàn không có tư cách để hỏi han.
Từ Hongkong đi vòng qua Thâm Quyến, từ Thâm Quyến lại chỉ cách Dương Thành hai tiếng đồng hồ đi xe buýt.
Tần Lam muốn về thăm nhà, Tần Lạc cũng muốn về nhà gặp ông bà mình. Từ sau khi ông hắn bị thương ở chân về nhà tĩnh dưỡng, Tần Lạc không quay về nhà lần nào. Quân Sư và Ly phải quay về Yến Kinh vì vậy mọi người chia tay nhau ở Thâm Quyến.
"Cám ơn." Tần Lạc đi tới trước mặt Quân Sư, nghiêm nghị nói.
"Tôi nợ anh một lần. Đây là trả nợ." Quân Sư thản nhiên nói.
"Lần sau tôi gặp nguy hiểm cô còn phải tới cứu tôi." Tần Lạc mặt dày, vô sỉ nói: "Cô lại nợ tôi một lần."
"Tôi vì cứu anh mới bị thương." Quân Sư có cảm giác chỉ muốn nổi giận. Gã này quả thực thật vô sỉ.
"Đúng vậy. Nhưng cô cứu tôi chính là vì muốn trả khoản nợ tôi cứu cô. Cô cứu tôi sau đó tôi lại cứu cô nên cô vẫn nợ tôi một lần."
…………
Tần Lạc đi tới trước mặt Ly, không nói không rằng chỉ ôm Ly ép vào ngực mình.
Thân thể Ly cứng đơ, hai tay bắt chéo trước ngực hình thành phòng tuyến bảo vệ.
"Ôm tôi." Tần Lạc bá đạo nói.
"Không."
Vì vậy Tần Lạc trừng phạt sự không nghe lời của Ly, hung hăng hôn lên má nàng một cái.
Ai bảo Ly lại đáng yêu nhường này?
Tới khi bóng dáng Tần Lạc xa dần, Ly vẫn ngu ngơ đứng tại chỗ, bất động.
"Cần phải đi đăng ký." Quân Sư đi tới khẽ nhắc nhở Ly.
"Ừ." Ly khẽ trả lời.
"Đi thôi." Quân Sư kéo tay Ly đi tới bên tiến hành thủ tục đăng ký, lòng thầm thở dài.
Em yêu anh, biểu hiện rõ ràng.
Anh yêu em, né tránh.
Quân Sư biết Ly có tình cảm với Tần Lạc, biết từ rất lâu trước kia nhưng tới tận bây giờ cô vẫn không thể hiểu được tình cảm của Tần Lạc với Ly.
"Đúng là con bé ngốc." Quân Sư nhìn Ly trong tình trạng vô tri vô giác, hoàn toàn không biết phải làm gì mà đau lòng. "Đáng lẽ phải để Hoàng Đế giết chết anh ta mới đúng. Tai họa!"
………………….
Ngoại trừ Cam Vân được Vương Cửu Cửu bí mật báo tin, những thành viên khác của Tần gia hoàn toàn không biết Tần Lam mới gặp đại nạn sinh tử ở nước Mỹ xa xôi.
Khi nhìn thấy hai người về cùng nhau, ban đầu là sự kinh ngạc, rồi thay đó là niềm vui vẻ.
Sau khi Tần Lam ly hôn, một mình lưu lạc ở nước người khiến người Tần gia rất lo lắng. Trong khi đó Tần Lạc lại là cháu trai duy nhất của Tần gia, giống như báu vật của gia đình. Bà Tần Lạc và Cam Vân càng cưng chiều Tần Lạc thể hiện rõ ra mặt, xuýt xoa hỏi thăm, hai người chỉ hận không thể cầm tay Tần Lạc mãi không buông.
Sau khi người trong nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, Tần Lạc bị Cam Vân liếc mắt ra hiệu đi lên phòng.
"Mẹ, mẹ càng ngày càng trẻ ra." Tần Lạc nhìn gương mặt trắng mịn, làn da căng mịn của Cam Vân mà lên tiếng khen ngợi. Lúc này Tần Lạc không có ý nịnh nọt bà mẹ của mình. Tần gia vốn là thế gia Trung Y, có phương thuốc dưỡng da, trú nhan cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa hiện nay bệnh của Tần Lạc đã ổn định, bản thân không còn chịu áp lực khiến lúc này Cam Vân trông trẻ hơn mấy năm trước nhiều. Dù sao đi nữa trước kia bệnh của Tần Lạc chính là một thanh kiếm gác trên cổ mỗi người khiến bọn họ không dám thở mạnh.
"Ít ba hoa chích chòe đi." Cam Vân cố gắng nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Tần Lạc nói: "Lần này cho dù con không quay về, mẹ cũng chuẩn bị tới Yến Kinh tìm con hỏi cho rõ ràng. Mẹ hỏi con, rốt cuộc chuyện của Vương Cửu Cửu là thế nào?"
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Lạc chỉ muốn quay người bỏ chạy. Tần Lạc biết mẹ mình muốn hỏi vấn đề gì. Đây chính là vấn đề khiến hắn đau đầu nhất. Người Tần gia có tư tưởng cực kỳ truyền thống, có quan niệm cực kỳ nhất quán, chỉ có hắn là người ngoại lai duy nhất.
Nếu hắn để cho người nhà mình biết hắn có tới vài hồng nhan tri kỷ thì không phải tự mình tự rước lấy đại họa sao?
"Đứng lại." Cam Vân dù gì cũng là một viện trưởng, hơn nữa đây còn là bệnh viện tư nhân. Coi như bà cũng là một thương nhân khá thành công. Chút thủ đoạn này của Tần Lạc sao có thể lừa nổi bà? "Hôm nay con không giải thích rõ với mẹ, con đừng hòng ra khỏi căn phòng này."
"Mẹ, con và cô ấy là bạn bè. Hiếm khi có cơ hội về nhà, con đi xem chân ông thế nào?"
"Không nói rõ phải không?" Cam Vân uy hiếp Tần Lạc: "Vậy con hãy xuốn giải thích rõ với ông."
Nói xong Cam Vân đi trước Tần Lạc, xuống dưới lầu.
"Đợi chút." Tần Lạc kéo tay Cam Vân, cười gượng nói: "Con giải thích thì được chứ gì? Cần gì phải nói với ông chuyện này khiến ông tức giận?"
Tần Lạc hiểu rất rõ tính tình Tần Tranh. Nếu như ông biết chuyện này, không chỉ đơn giản là tức giận, rất có khả năng sẽ dùng tới gia pháp.
"Vậy nói đi." Cam Vân cười trộm, đứng lại vẻ bắt buộc. Bà là người biết rõ hơn thiệt, không muốn làm quá căng chuyện này. Có đạo lý nào nói người mẹ không ủng hộ con mình không? "Đừng dùng lý do bạn bè ra lừa gạt mẹ."
"Lần trước con đã nói với mẹ. Cô ấy là người phụ nữ của con."
"Mẹ biết điều này." Cam Vân nói: "Vấn đề là con đã có Hoán Khê. Bây giờ lại có Cửu Cửu, con định làm thế nào?"