Nắm tay được xưng là thiên hạ vô địch, ẩn chứa toàn bộ lực đạo của bản thân lại bị xuyên thủng khiến Tiêu Hà giật mình kinh hãi.
Cũng may phản ứng Tiêu Hà nhanh nhẹn, anh ta cố nén cơn đau đớn, xoay mạnh nắm tay, kiên cường bẻ gãy hai ngón tay của Tứ Ca.
Ngay khi ngón tay đứt còn chưa rơi xuống, Tứ Ca đã phát động một đòn tấn công mới. Bàn tay trái chưa bị tổn thương của Tứ Ca một lần nữa làm thành thế "xuất súng". Hai ngón tay dài giơ ra. Lần này mục tiêu tấn công là Văn Nhân Mục Nguyệt gần trong gang tấc.
Cả người gã mở ra, toàn thân đầy sơ hở nhưng ngón tay của gã vẫn duy trì thế có đi mà không có về vì mục đích của gã chính là đâm thủng Văn Nhân Mục Nguyệt, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tứ Ca dùng đấu pháp mạng đổi mạng. Chiêu thứ nhất bị đánh bại, Tứ Ca biết bản thân mình sẽ chết, không còn nghi ngờ gì nữa. Bây giờ chỉ còn cách thu hồi vốn. Nếu như thu lại một chút vốn, Văn Nhân Mục Nguyệt chết thì chuyện này cũng không phải khó chấp nhận.
"Bảo vệ tiểu thư." Tiêu Hà vừa xuất Oanh Thiên Quyền, vừa gầm lên.
Rào.
Mấy vệ sĩ nhanh chóng quay người xông lên, hình thành một bức tường người. Ngay sau đó ngón tay của Tứ Ca đâm vào ngực của một viên vệ sĩ đứng trước nhất. Cũng giống như lần trước, ngực viên vệ sĩ bị hai ngón tay Tứ Ca đâm thủng, máu tươi bắn tung tóe nhưng viên vệ sĩ vẫn không lảng tránh, ngược lại anh ta còn quát to: "Cháu nội, xem ông mày đây."
Ầm.
Nắm tay to của viên vệ sĩ đánh tới, đấm vào mặt Tứ Ca. Thân thể Tứ Ca bật ngữa ra sau nhưng rồi lại bắn ngược lại với tốc độ còn nhanh hơn thế vì lưng của gã lại trúng một Oanh Thiên Quyền của Tiêu Hà.
Một trước, một sau, Tiêu Hà và viên vệ sĩ hoàn thành cú hợp kích hoàn hảo.
Răng rắc.
Trên người Tứ Ca vang lên tiếng xương gãy sau đó Tứ Ca ngẹo đầu ngã vào người viên vệ sĩ, không nhúc nhích.
"Đã chết." Viên vệ sĩ bị ngón tay Tứ Ca đâm thủng ngực kiểm tra hơi thở của Tứ Ca, nói.
Tốc độ của Con Nhím rất nhanh.
Sau khi thân hình Con Nhím khởi động, gã lao về phía Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tiêu Hà xông lên ngăn cản Tứ Ca, Con Nhím vốn tưởng áp lực dành cho mình sẽ rất nhỏ, thậm chí gã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ám sát.
Đáng tiếc Con Nhím đã đánh giá mình quá cao hay nói chính xác là đánh giá thấp đội vệ sĩ đang hình thành bức tường người quanh Văn Nhân Mục Nguệt.
Con Nhím không biết rằng những vệ sĩ bảo vệ Văn Nhân Mục Nguyệt đã được lựa chọn rất cẩn thận. Có người ngay từ nhỏ đã được gia tộc Văn Nhân đưa tới trường học chuyên dạy con em gia tộc, có người là đệ tử của những võ sư danh tiếng trong giới võ thuật, có người là những quân nhân lão luyện, có người thậm chí là sát thủ hay lính đánh thuê dùng lương cao để mời về.
Bọn họ vốn là chiến binh trải trăm trận, đã từng giết người, đã nhìn thấy máu, quen với chiến trường, có năng lực thích ứng với điều kiện và phản ứng thân thể cực nhanh.
Mỗi người trong bọn họ đi ra ngoài, có thể tung hoành một phương, trở thành kiêu hùng. Thế nhưng với tài lực hùng hậu của gia tộc Văn Nhân, bọn họ đã tụ tập cùng với nhau, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện mặc bộ quần áo véc màu đen, để bọn họ bảo vệ, bán mạng vì cô gái này.
Đây chính là nguyên nhân khiến Văn Nhân Mục Nguyệt tìm được đường sống trong vô số lần hiểm nguy. Đây cũng chính là tấm lá chắn giúp nàng ngăn cản tất thảy những làn sóng công kích. Chi tiêu hàng năm của Văn Nhân Mục Nguyệt cho những người này phải tính tới hàng triệu USD.
Thân thể trong chớp mắt xông tới, sau đó một quyền như sấm nổ đánh tới viên vệ sĩ che trước người Văn Nhân Mục Nguyệt.
Theo suy nghĩ của Con Nhím: trước tiên cần đánh chết hay tàn phế tấm lá chắn này sau đó khi khi thân thể tiến tới, ôm ngực, không đầu Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tốc độ của viên vệ sĩ kia cũng không chậm, anh ta có thể kịp thời vung nắm tay phản kích.
"Ngu ngốc, lại muốn đối quyền với tao." Con Nhím cười nhạt sau đó gã một lần nữa tăng tốc, nắm tay tăng lực.
"Chết đi." Con Nhím gầm lên.
Bịch.
Nắm tay hai người chạm vào nhau.
Ngay khi mới tiếp xúc, Con Nhím biết ngay là không ổn. Một lực đạo khổng lồ không thể ngăn cản đánh tới, thân thể Con Nhím bị đánh bay ngược trở lại.
Loảng xoảng.
Thân thể Con Nhím cuống cuồng lui lại sau, cho tới khi chạm vào tượng sơn thần ở sau mới khó nhọc đứng lại.
Tượng sơn thần chấn động, bụi bay mờ mịt, rơi xuống người Con Nhím, biến gã thành một con chó đất.
Trong khi đó gương mặt tượng sơn thần bị che khuất lâu ngày lúc này lộ ra: dữ tợn, uy nghiêm, nghiêm nghị nhìn xung quanh.
Trong khi đó viên vệ sĩ đấu quyền với Con Nhím lùi lại sau hai bước, được chiến hữu ở đỡ lại. Từ hiệu quả đấu quyền mà nói, rõ ràng viên vệ sĩ đã chiếm ưu thế.
Con Nhím muốn di chuyển nhưng đã muộn.
Rầm.
Nòng súng lạnh lùng không một tiếng động đã chỉ thẳng vào ngực gã. Chỉ trong nháy mắt ngán ngủn, Con Nhím trở thành người còn sống duy nhất của bên mình.
Hay nói chính xác là người duy nhất còn giữ được sự tỉnh táo.
"Để lại nguời sống." Tiêu Hà vội vàng hô to. Anh ta biết nếu như bản thân mình không hô như vậy, đám điên cuồng kia lại giống như trước, bắn cho Con Nhím thành đống thịt vụn.
Tiêu Hà rút hai ngón tay đâm vào trong thịt ra, sau khi nhanh chóng đổ thuốc trị thương, anh ta vung tay quát to: "Một đội bảo vệ tiểu thư, một đội đi lục soát xung quanh."
Mệnh lệnh đưa ra, tổ Trí Não thứ hai lập tức chia làm hai đội. Một đội quây dày đặc xung quanh Văn Nhân Mục Nguyệt, một đội khác đi theo Tiêu Hà đi lục xoát quanh miếu sơn thần để xem có còn kẻ nào còn sống đang ẩn nấp hay tìm được dấu vết nào đó không?
"Anh ấy đâu?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi người đàn ông tóc vàng ở cách đó không xa.
"Anh ta nhiều việc." Người đàn ông nhếch miệng cười nói, lộ hai hàm răng trắng như tuyết.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói không rằng, quay người đi ra ngoài.
Ngay khi mới ra tới sân, Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn thấy Tiêu Hà dẫn theo người của mình đang chạy như điên cuồng, anh ta gào to: "Tiểu thư chạy mau."
Tiêu Hà vừa dứt lời, đột nhiên cả ngôi miếu sơn thần chấn động.
Ầm.
Nóc nhà miếu sơn thần đột nhiên bay lên, bị một lực đạo rất mạnh hất tung lên không trung. Sau đó bức tường đá bốn xung quanh giống như một quả cầu phình ra quá mức, "ầm" một tiếng nổ, bốn phía vỡ tan.
Cát bay đá chạy, đất trời mù mịt.
Ầm ầm.
Âm thanh những tảng đá sụp xuống vang len liên miên bên tai, rất lâu sau đó không dừng lại. Sau đó ở nơi đổ nát của miếu sơn thần xuất hiện ngọn lửa. Đó chính là ngọn lửa khi bom nổ gặp gỗ và hương liệu bốc cháy. Hỏa thế hợp lại, càng cháy càng mạnh, xóa tan tất thảy mọi tội ác.
Cồng miếu sơn thần, đám người trang phục đen bị dồn vào thành một đám như một khối bánh mì, thành một tòa núi nhỏ. Cách đó không xa, còn có mấy ngọn núi nhỏ, to khác nhau.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh bò dậy từ mặt đất, sau khi phun từ trong mồm máu và bụi đất, gã ôm Văn Nhân Chiếu dậy, kiểm tra hô hấp, thấy tim vẫn đập bình thường, chân tay, các bộ phận đầy đủ mới thở phào nhẹ nhỏm.
"Oh, my god, may mắn không việc gì." Người đàn ông cao hứng nói: "Nếu không thì Tần sẽ liều mạng với mình." Nguồn: http://truyenfull.xyz
"Mục Nguyệt, Mục Nguyệt."
Một ngườ đàn ông mặc trường bào từ trên núi chạy xuống, giọng nói sốt ruột vang lên.
Tần Lạc thật sự gấp tới phát điên.
Tần Lạc biết trong miếu sơn thần sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí khi ở Ánh Nguyệt sơn trang, hắn đã ngầm ra ám hiệu cho Văn Nhân Mục Nguyệt.
Sau khi ăn cơm xong, Văn Nhân Mục Nguyệt muốn đuổi hắn về là vì nàng không muốn hắn tham gia vào chuyện này. Văn Nhân Mục Nguyệt cảm thấy đây là chuyện riêng của gia tộc Văn Nhân, Tần Lạc thật sự không cần mạo hiểm.
Thế nhưng Tần Lạc chơi xấu không chịu về, Văn Nhân Mục Nguyệt không còn cách nào khác đành phải cho Tần Lạc về trước và nói mình chuẩn bị nhổ cỏ vào tối nay, điều này cho thấy nàng đã đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.
Tần Lạc biết buổi tối sẽ hành động nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngay sau khi thu được địa chỉ gặp mặt mà Văn Nhân Mục Nguyệt chuyển tới, Tần Lạc lập tức dẫn Jesus, Hồng Phu đi tới miếu sơn thần.
Jesus phụ trách việc dọn dẹp chướng ngại vật xung quanh và cứu viện trong tình huống khẩn cấp. Hồng Phu chú ý tình hình của Mã Duyệt, vào thời khắc quan trọng sẽ lấy tính mạng cô ta.
Trong khi đó Tần Lạc dẫn theo Đại Đầu tới mai phục ở trên núi, hắn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là kẻ nào là chủ mưu giở trò sau lưng.
Không ngờ đối phương lại lòng dạ độc ác. Ngay khi bước đầu tiên của kế hoạch thất bại đã lập tức cho nổ cả miếu sơn thần.
Có lẽ mục đích cuối cùng của kẻ đó chính là cho nổ miếu sơn thần.
Có thể giết chết Văn Nhân Mục Nguyệt, hy sinh mấy thuộc hạ đã là gì?
Ngay khi Tần Lạc đang chờ trên núi thì miếu sơn thần nổ tung.
Sau đó Tần Lạc ngây người.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Tần Lạc tỉnh lại từ trong nổi sợ hãi.
Hắn vội vàng chạy xuống dưới, hắn muốn xem Văn Nhân Mục Nguyệt có xảy ra chuyện gì không?
Tần Lạc mặc kệ là ai chết, hắn chỉ hy vọng Văn Nhân Mục Nguyệt không xảy ra chuyện gì mà thôi.
Một sợi tóc cũng không được.