Âm nhạc trong quán bar ầm ĩ, ánh sáng mờ ảo.
Vì muốn tạo ra bầu không khí mờ ảo, mông lung lại cực kỳ mập mờ, vì tạo điều kiện thuận tiện cho các cặp nam nữ "yêu nhau", vì muốn cho người ta có thể dễ dàng rơi vào trạng thái đê mê, hoàn toàn giải phóng bản thân đương nhiên những ngọn đèn trong quán bar đều là đèn nhỏ mờ ảo. Khi những ngọn đèn như vậy chiếu ánh sáng xuống, rất khó có thể phân biệt được người ngồi bên cạnh mình là nam hay nữ. Đương nhiên là tránh để nhận ra một vài thần tượng, hay danh nhân văn hóa ở trong và quấy rối.
Gần đây danh tiếng Tần Lạc nổi như cồn ở Yến Kinh, có vẻ như "không người nào không biết, không người nào không hiểu". Thế nhưng hắn là người khá thu mình. Khi tới quán bar cùng với Lăng Vẫn đã chọn một góc khuất, tối. Dù vẫn có thể nhìn thấy trường bào mặc trên người nhưng đây không phải là chiêu bài duy nhất của hắn. Bạn nên biết rằng hiện nay ở Yến Kinh có khá nhiều thanh niên cũng thích mặc loại quần áo này. Khi mặc bộ quần áo này đi ra ngoài có thể giả bộ ngầu.
Có vài người thật sự ngầu nhưng cũng có người chỉ giả bộ.
Bởi vì xảy ra xung đột nên âm nhạc trong quán bar đã bị tắt.
Không tắt không được.
Âm nhạc ồn ào như vậy, hai bên gây chuyện mắng chửi nhau, bên kia sẽ không thể nghe thấy. Điều này ảnh hưởng tới việc giao tiếp trực tiếp.
Thế nhưng sau khi bị Chiến Hiệp Ca nhận ra thân phận các khách hàng trong quán bar biết Tần Lạc, thầy thuốc thần tượng của mình cũng có mặt trong hội sở Hiệp Ca.
"Trời ơi, anh ấy chính là Tần Lạc. Tần Lạc. Tần Lạc, em yêu anh" Một cô gái ăn mặc rất tiết kiệm vải tay cầm điện thoại di động đang chụp ảnh, miệng liên tục gào thét.
"Không phải cậu mới nói thích Chiến Hiệp Ca sao?" Cô gái bên cạnh cười hỏi.
"Chiến Hiệp Ca cũng thích nhưng tớ yêu mến Tần Lạc hơn. Tần Lạc lại không thiếu một chân" Cô gái kia thản nhiên trả lời.
"Hả. Chiến Hiệp Ca là một thái giám hả?" Người bạn gái bên cạnh kinh ngạc hỏi. Vừa nghe qua đã biết đây là lần đầu tiên cô ta tới quán bar này nên không biết truyền thuyết về Chiến Hiệp Ca.
"Cậu đúng là lưu manh" cô gái kia véo người bạn của minh, khó chịu nói:"Tớ không nói cái chân kia. Ý tớ muốn nói là chân thật kia. cậu không thấy hả? Chiến Hiệp Ca đi rất lạ. thấy không? Chân phải của anh ấy là giả đó".
"ồ. thì ra là như vậy. Tới cứ nghĩ cậu đã cùng anh ấy trên giường nên mới biết anh ấy không có ba chân. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Không ít người bắt đầu hô tên Tần Lạc, nhiều người bắt đầu lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Tần Lạc.
Điều này khiến Tẩn Lạc thầm cảm thấy tự hào. danh tiếng của hắn rõ ràng nổi hơn Chiến Hiệp Ca nhiều.
Chiến Hiệp Ca quay người quát to:"Xin các vị hãy tuân theo quy định của hội sở. Không được phép quay, chụp trong hội sở Hiệp Ca
Sau khi nghe thấy câu nói của Chiến Hiệp Cạ rất nhiều người cắt di động đi.
Người hiểu rõ tính cách của Chiến Hiệp Ca biết anh ta không nói chỉ để mà nói. Nếu như bạn làm trái với quy định của anh tạ rất có thể bọn họ sẽ bị đám nhân viên phục vụ ăn mặc như binh lính kia quẳng ra ngoài.
Sau khi thấy tiếng quát của mình có hiệu quả. Chiến Hiệp Ca quay người.
"Xin lỗi" Chiến Hiệp Ca khẽ quát.
"Đội trưởng" lúc này gương mặt Lôi Hổ rất khó coi. dáng vẻ uất ức như phát khóc. Bạn của gã bị người ta nhổ nước miếng vào người, bàn tay gã bị người ta biến thành cái sàng, bản thân phải xin lỗi người ta sao? Con mẹ nó. sao mạng mình lại khổ như vậy chứ?
"Các người không biết Minh bài đại diện cho cái gì sao?" Chiến Hiệp Ca lạnh lùng quát.
Lúc này Chiến Hiệp Ca không chỉ nhắm vào Lôi Hô mà còn cả mấy đội viên Kiếm Đông Nam kia.
Không một ai dám lên tiếng, cũng như khỏngbiết cách trả lời thế nào cho phải.
Nói không biết chính là gạt người khác.
Nếu đã biết sao còn dám động thủ?
Khi nhìn thấy ánh mắt của đám thuộc hạ trước kia lẩn tránh không đám nhìn thẳng vào ánh mắt của mình. Chiến Hiệp Ca chán nản xua tay nói:"Thôi được, tôi đã không còn là đội trưởng nữạ không có quyền tiếp tục chỉ huy các người. Các người đi đi.
"Đội trưởng" Hai mắt Lôi Hổ đỏ hồng. Mấy người bọn họ đây đều chính tay đội trưởng mang ra từ trong lửa đạn trải qua sinh tử, gây dựng nên tình cảm cực kỳ sâu nặng. Vì Chiến Hiệp Ca tuổi nhiều nhất, tư cách từng trải lại là đội trưởng cho nên rất được bọn họ ủng hộ. Mỗi người đều coi Chiến Hiệp Ca như huynh trưởng, phụ thân.
Bây giờ Chiến Hiệp Ca nói rằng: tôi không còn là đội trưởng của các người khiến bọn họ thật sự bị tổn thương. Hai mắt của đám người đầu đội trời chân đạp đắt đều đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn xuống má.
Chiến Hiệp Ca nhìn Tần Lạc nổi:"Đó là huân chương vinh dự, là truyền thừa anh hùng. Các người không tôn trọng vinh dự, không tôn trọng anh hùng, các người còn tư cách là huynh đệ của Chiến Hiệp Ca này không?"
Lôi Hổ quay mặt, đi nhanh tới chỗ Tần Lạc.
Lăng Vẫn lo Lôi Hổ lại ra tay, anh ta lại tiến lên đứng trước Tần Lạc.
"Không việc gì" Tần Lạc cười nói. "Anh ta không đả thương được tôi".
Lăng Vẫn đỏ mặt, thầm nghĩ: thực lực của mình còn không bằng một thầy thuốc. Quá mất thể diện. Xem ra sau này nhất định phải chăm chỉ luyện tập mới được.
Lôi Hổ đứng lại cách Tần Lạc hai mét, sau đó gã cúi đầu chín mươi độ. nói: "Xin lỗi".
Những đội viên khác thấy Lôi Hổ dẫn đầu, cũng theo thứ tự đi tới trước mặt Tần Lạc. cúi đầu xin lỗi thế nhưng thái độ không thực sự thành khẩn, chỉ làm cho qua lượt.
"Không sao, không đánh nhau thì không quen biết. Sau này mọi người chính là bạn bè" Tần Lạc cười nói.
Chiến Hiệp Ca bưng hai ly rượu từ quầy bar lại, đưa một ly cho Tần Lạc. nói: "Rất xin lỗi chuyện hôm nay. Tôi dùng ly này xin lỗi".
Nói xong Chiến Hiệp Ca ngửa cổ, uống cạn ly.
Tốc độ uống của anh ta rất nhanh, chỉ sau hai ba ngụm đã cạn một ly to.
Bắt đắc dĩ Tần Lạc chỉ còn cách liều mình bồi tiếp.
Vì vậy Tần Lạc ngửa cổ. Mọi người đứng trước mặt hẳn kể cả Lăng Vẫn đều tránh đi.
Tất cả mọi người đều sợ một lần nữa Tần Lạc phun ra.
Điều này khiến anh bạn Tần Lạc rất bi thương.
Cạch
Chiến Hiệp Ca đặt ly rượu ở trên quầy bar. nói to:"Mọi người vui chơi vui vẻ".
Nói xong anh ta quay người, bước đi thong thả từng bước một.
Đám người Lôi Hổ liếc nhìn Tần Lạc một cách độc ác rồi cũng đi theo sau Chiến Hiệp
Ca.
Chiến Hiệp Ca vừa rời đi. đám khách vội vàng ùa tới.
"Tần Lạc, anh có thể ký tên cho em không?"
"Bác sỹ Tần tôi mời anh uống một chén được không?"
"Bác sỹ Tần anh có biết cách làm to ngực không? Ngực của em chỉ cờ 36D. Anh có thể biến thành cỡ E không? Ôi, anh đừng bỏ chạy, anh còn chưa sờ vào nó mà".
Người nồi tiếng cũng có nỗi khổ của người nồi tiếng. Tần Lạc hoàn toàn cảm nhận được điều này.
Bởi vì thân phận đã bại lộ, lại bị nhiều cô gái, thiếu phụ vây xung quanh làm phiền Tần Lạc và Lăng Vẫn bỏ chạy trối chết.
Khi đã ngồi trên xe đang chạy với tốc độ rất nhanh, hai người mới cảm thấy thư thái.
"Trước kia anh đã từng tới nơi này sao?" Tần Lạc hỏi.
"Đã tới rồi" Lăng Vẫn nói: "Đã tới cùng chiến hữu bởi vì biết nơi này do lão Đại của Kiếm Đông Nam mở nên tất cả mọi người đều thích tới nơi này. Người tới nơi này đều là quân nhân cũng như sùng bái thần tượng, tình huynh đệ. Quả thật Chiến Hiệp Ca chính là một truyênkỳ.
Tần Lạc gặt đầu nói: "Quả thật một người bị đứt chân đã rời khỏi cương vị đội trưởng mà vẫn còn khiến đội viên tin phục như vậy. Người không có năng lực không thể làm thế được.
Lăng Vẫn gật đầu nói: "Anh nói với Lôi Hổ để chủ nhân anh ta tới gặp anh, thật sự sau anh ta có người sai khiến sao?"
"Không biết" Tần Lạc lắc đầu.
"Vậy anh không biết sao còn bảo chủ nhân người ta tới gặp anh?"
"Tôi chỉ nói thế thôi cũng không mất tiền mà" Tần Lạc nói: "Bây giờ tôi đang bị đám người ngông cuồng vọng tường dồn ép. Chỉ cần bất kỳ kẻ nào cố tình tới gần tôi tôi đều có cảm giác người đó có mưu đồ.
"…" Lăng Vẫn không biết nói gì. Anh ta thầm nghĩ: may là mình sớm biết anh ta nếu không tiểu tử này cũng cho là mình có mưu đồ.
"Thế nhưng Chiến Hiệp Ca này có gì đó kỳ quái" Tần Lạc nói.
"Điều gì kỳ quái?"
"Một loại cảm giác" Tần Lạc suy tư nói. "Trước kia tôi chưa từng tiếp xúc với anh ta. không biết tính cách anh ta thế nào. Có lẽ anh ta vốn là người như vậy. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm tháy anh ta đang lấy lòng tôi. Anh ta có thể mời tôi uống ly rượu, bỏ qua xung đột, anh ta hoàn toàn không cần bắt đám người Lôi Hổ xin lỗi tôi".
"Không phải vì tẩm thẻ bài trong tay anh sao?" Lăng Vẫn hỏi.
"Đó là anh ta nói vậy" Tần Lạc nói. "Cụ thể anh ta nghĩ thế nào thì chỉ có mình anh ta biết rõ".
"Có cần theo dõi anh ta không?" Lăng Vẫn hỏi. Anh ta rất hy vọng có thể giúp Tần Lạc chuyện gì đó. Không phải liên quan tới chuyện báo ân chỉ đơn thuần là trợ giúp của bạn bè với nhau.
"Anh không nên tham gia vào chuyện này" Tần Lạc cười nói. "Tôi cảm thấy mục tiêu của anh ta chính là tôi. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc anh ta muốn cái gì?"