Có người dẫn đầu đương nhiên những người sau có tấm gương học hỏi.
Nói đùa, đại ca của bọn họ, Văn Nhân Kính Thảo đã bị người ta giết chết. Bọn họ còn kiên trì vì cái gì nữa?
Vì vậy cả đám người bỏ súng, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên nền nhà.
"Tước vũ khí" Tiêu Hà vung mạnh tay. Đội vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt lập tức xông lên thu súng.
Súng ống nhanh chóng bị thu gọn. Toàn bộ bảo vệ bị bắt làm tù binh.
"Tiểu thư, những kẻ này xử trí thế nào?" Tiêu Hà hỏi.
"Giam giữ ở hậu viên, tăng cường canh gác" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Dạ" Tiêu Hà trả lời. "Dần đi".
Vì vậy một người dẫn một người, mười mấy bảo vệ của Văn Nhân Kính Thảo được dẫn ra ngoài.
Trong tay không có súng, thủ lĩnh bị người ta bắn chết, không có người chỉ huy chung, bọn họ lập tức mắt đi ý chí phản kháng. Hơn nữa để giữ cái mạng này, bọn họ sẽ không mắc sai lầm nữa. Lúc này điều khiến bọn họ lo lắng nhất là Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ tạm thời giam giữ mình, đợi tới khi cục diện ổn định, sẽ giải quyết toàn bộ bọn họ.
Bọn họ vừa đi khỏi, lập tức phòng khách thoáng đãng hơn nhiều.
Thế nhưng bầu không khí trong phòng cực kỳ nặng nề.
Một Văn Nhân Không thất khiếu chảy máu, sống chết không rõ, một Văn Nhân Kính Thảo bị bắn tung đầu ... cho dù là bắt kỳ ai đi nữa nhìn thấy hai người kia nằm thẳng cẳng trên nền nhà, chỉ sợ là đều phải nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.
Ngay cả vợ con Văn Nhân Không khi thấy Văn Nhân Kính Thảo bị người bắn chết cũng trở nên yên lặng, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với sắc mặt sợ hãi, giống như tiếp theo sẽ tới lượt bọn họ vậy.
Lúc này bọn họ mới chính thức hiểu rõ Văn Nhân Mục Nguyệt.
Người phụ nữ này không chỉ có trí tuệ vượt xa bọn họ mà còn có một trái tim băng giá. tàn nhẫn.
Nàng quả thật dám giết người!
Lúc này, cuối cùng ánh mắt Văn Nhăn Mục Nguyệt cũng chuyển tới bọn họ.
Bọn họ thu người lại, né tránh ánh mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt, chỉ hận không thể đào được một cái lỗ trên nền nhà để chui vào.
"Hãy bỏ tất cả điện thoại di động của các người ra đây" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Mục Nguyệt, cô" Vạn Kiều Kiều, chị dâu thứ hai của Văn Nhân Mục Nguyệt còn muốn giãy dụa đôi chút.
"Bỏ ra đây" Một lần nữa Văn Nhân Mục Nguyệt nói, cắt ngang lời cô ta.
Bạn coi người ta là người. Bọn họ lại không coi bạn là người.
Khi bạn coi người ta không là người, bọn họ sẽ lại coi bạn là người.
Đây chính là bộ mặt thật của cuộc sống.
Văn Nhân Mục Nguyệt là kẻ chiến thắng trong cuộc đấu tranh này nên nàng có quyền ra bất kỳ mệnh lệnh nào.
Mặc dù không muốn nhưng đám người Văn Nhân Trăn, Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Tự Tức, đều móc túi lấy điện thoại di động bỏ ra, đưa cho vệ sỉ phụ trách việc thu hồi.
"Thiết bị kiểm tra" Văn Nhân Mục Nguyệt lại nói.
Ngay lập tức từ phía sau có người chạy lên, trong tay cầm một cái hộp nhỏ màu đen. Người đó nhẹ nhàng bấm nút chiếc hộp, lập tức chiếc hộp kêu ro ro.
Thì ra Văn Nhân Liệt và Văn Nhân Tự Tức đều có hai điện thoại di động. Bọn họ chỉ bỏ ra một chiếc, chiếc còn lại vẫn dấu trong túi.
Cả hai vốn định giữ lại điện thoại sau đó thông báo cho báo chí. Thế nhưng cả hai đều không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt rất cẩn thận, nàng còn dùng cả thiết bị kiểm tra.
"Quên mất" Văn Nhân Liệt giải thích, gã vội vàng móc chiếc di động trong túi, bỏ ra ngoài.
"Xin lỗi. Cũng nên nộp lại. Cũng nên nộp lại" Văn Nhân Tự Tức cũng móc chiếc điện thoại
"Vả vào miệng" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Lập tức hai vệ sĩ đi tới, túm lấy Văn Nhân Liệt và Văn Nhân Tự Tức, bắt đầu ra tay.
Binh
Binh
Binh
"Văn Nhân Mục Nguyệt, mày là con điếm. Mày dám đánh chúng tao ...Tính tình Văn Nhân Liệt nóng nảy. Cha bị hạ độc, chính mình bị người ta vả vào miệng khiến gã không thể chịu nổi nữa, cuối cùng gào lên mắng chửi.
"Tôi chưa nói dừng" Văn Nhân Mục Nguyệt lại nói.
Binh
Binh
Binh
Hai viên vệ sĩ phụ trách việc tát tay rất buồn bực. Nếu như tiểu thư không bảo dừng, không phải bọn họ sẽ phải đánh ba ngày ba đêm sao?
Nghĩ tới việc tình huống này rất có khả năng xảy ra, hai người lập tức dồn sụ căm hận vào hai cái miệng ngu ngốc kia, ra tay cùng mạnh hơn trước.
Văn Nhân Trăn trốn ở sau đám người, nhìn thấy con trai mình bị đánh, ông ta cục kỳ đau lòng.
Văn Nhân Trăn kéo áo tam đệ Văn Nhân Tiệp, thì thào: "Lão tam, lão hãy đứng ra nói đi, Mục Nguyệt là con gái của lão".
"Tôi nói nó không nghe"' Mặc dù Văn Nhân Tiệp bị Tần Lạc cho hai cái tát tai, không tới lượt ông ta nổi giận. Anh cả Văn Nhân Không bị người hạ độc. Văn Nhân Kính Thảo trúng hai viên đạn tung đầu... lúc này ông ta còn dám xông ra ngoài tìm Tần Lạc gây chuyện sao?
"Dù thế nào đi nữa nó cùng là con gái của lão. Tóm lại còn tốt hơn những người ngoài như bọn họ. Lão không thể trơ mắt nhìn thấy cháu mình bị bọn chúng đánh chết" Văn Nhân Trăn lên tiếng cầu khẩn.
Văn Nhân Tiệp cắn răng, cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Văn Nhân Tiệp e dè đứng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, trên gương mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, cẩn thận nói: "Mục Nguyệt, có nên bảo bọn họ dừng tay không? Con cùng biết anh họ của con tính tình nóng nảy. Nó nói chuyện không suy nghĩ trước sau. Con không nên giữ trong lòng ... còn cả bác cả của con. Anh ấy trúng độc rất nặng, cần phải được chữa trị ngay nếu như không kịp sẽ không cứu được. Dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể ra tay hạ độc thủ với chính người nhà mình".
Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời, sắc mặt nàng nhìn ông ta vẫn không dời.
Một lúc lâu ...
Một lúc lâu ...
Văn Nhân Tiệp bắt đầu luống cuống, ông ta lắp bắp nói: "Cha ... cha chỉ đưa ra đề nghị. Con có thể ... có thể không nghe".
"Ông nhất định không hiểu" Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cũng lên tiếng, "ông không đứng ra, có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ, ông đứng ra cầu xin thay bọn họ sẽ chỉ làm tôi chán ghét các người mà thôi".
"Cha không cầu xin. Cha ..." Khi Văn Nhân Tiệp nghe Văn Nhân Mục Nguyệt nói "chán ghét các người" ông ta vội vàng giải thích, ông ta sợ con gái mình sẽ cho người kéo mình ra vả vào miệng.
"Ông đứng ra chỉ bỏi vì ông là cha của tôi, tôi là con gái của ông sao? Khi bọn họ hợp lại ức hiếp tôi, ông có đứng ra thay tôi xin lỗi bọn họ không? Khi bọn họ mang bộ dạng hung ác muốn giết người, ông làm bộ như không nhìn thấy ... bây giờ bọn họ bị chút uất ức, ông sốt ruột, vội vàng nhảy ra cầu xin cho bọn họ sao?"
"Cha không biết bọn họ tàn nhẫn muốn giết người. Cha không biết việc này. Cha tưởng rẳng ... cha nghĩ cuộc sống của bọn con rất tốt" Văn Nhân Tiệp vội vàng giải thích. Điều này đúng là sự thật. Văn Nhân Tiệp chỉ quan tâm tới đồ cổ và mỹ nữ. Đối với chuyện con gái, ông ta không nghe thấy, không hỏi và cùng không quan tâm tới chuyện gia tộc.
"Bọn họ làm gì tôi cũng không quan tâm vì tôi không thèm để ý tới bọn họ" sắc mặt Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không biểu hiện bắt kỳ sắc thái tình cảm nào, không vui, không buồn giống như
Thế nhưng Tần Lạc lại cảm thấy cực kỳ chua xót.
Hắn biết thật ra nàng rắt bi thương. Nếu không nàng sẽ không lãng phí thời gian nói những câu đó.
Đối với người không cần thiết. Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ không nói nhiều hơn một câu.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói nhiều với Văn Nhân Tiệp là vi nàng quan tâm tới ông ta.
"Ở vào lập trường của bọn họ, có lẽ tôi cũng hành động như vậy. Vì coi như là đối thủ của bọn họ, tôi có thể hiểu hành vi của bọn họ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Người tôi không hiểu chính là ông, ông đang làm gì vậy?"
"Cha ... cha ... cha" Văn Nhân Tiệp ấp úng, không biết nói gì nữa. Một người nổi tiếng là hoa hoa công tử, cao thủ tán gái mà không biết ăn nói!
"Người tôi hận chính là ông" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Tôi hận ông chạy ra cầu xin. Điều này quả thật quá châm biếm".
"Tôi cũng vậy" Văn Nhân Chiếu đứng ra nói: "ông không xứng là cha chúng tôi".
"…"
Văn Nhân Mục Nguyệt không đoái hoài tới ông ta nữa, nàng quay người ra lệnh: "Dẫn tất cả đi".
"Dạ" Đám vệ sĩ vọt vào trong, áp giải đám con cháu gia tộc Văn Nhân tới hậu viện.
"Văn Nhân Mục Nguyệt, mày không thể làm vậy. Mày không thể giam giữ chúng tao".
"Văn Nhân Mục Nguyệt, nếu như mày dám giam giữ bọn tao ... chúng tao sẽ tuyệt thực. Mày để chúng tao chết đói, xem mày sẽ ăn nói thế nào với ông?"
Tuyệt thục?
Văn Nhân Mục Nguyệt nhếch miệng cười châm chọc, nàng nói to: ""Không có sự cho phép của tôi. Không ai được cho bọn họ ăn cơm".
"…"
------------
Bóng đêm đen như mực. Màu đen chính là tâm linh con người.
Màn tranh đấu giành quyền lực này cuối cùng cũng hạ màn. Văn Nhân Mục Nguyệt lấy hai địch hơn mười người, cuối cũng giành toàn thắng trong cuộc tranh đấu.
Thế nhưng thắng lợi này giành được không hề dễ dàng.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, có ai muốn ra tay với người nhà không? Có ai muốn mình bị bêu danh thiên cổ không?
Bạch Phá Cục giết em trở thành một dị loại ỏ Yến Kinh, người cô đơn. Không một ai dám tới gần anh ta, ngay cả người nhà anh ta cũng không dám.
Chẳng lẽ nàng cũng muốn làm một người như vậy sao?
"Cám ơn" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Khi nói câu này, hai người đang tản bộ trong vườn.
Trong phòng quả thật rất áp lực. Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt là người tạo ra màn khủng bố đó cũng khó chịu được.
Nàng muốn đi ra ngoài, muốn hít thở một chút không khí trong lành.
Đương nhiên Tần Lạc là bạn, hộ vệ. Lúc này hắn là người duy nhất nàng có thể trông cậy được.
Văn Nhân Mục Nguyệt cám ơn Tần Lạc trợ giúp. Lần này phụ trách tẩy trừ vẫn là người của Văn Nhân Mục Nguyệt. Chuyện của gia tộc Văn Nhân nên cần người trong nhà xử lý mới hay. Thế nhưng một vài chuyện quan trọng vẫn cần có người của Tần Lạc trợ giúp.
Ví dụ như Văn Nhân Không trúng độc. Ví dụ như Văn Nhân Thảo Kính bị bắn chết...
"Sao lại khách sáo với anh?" Tần Lạc cười nói: "Em định xử trí bọn họ thế nào?" Text được lấy tại http://truyenfull.xyz
"Em không muốn nói chuyện" Văn Nhân Mục Nguyệt uể oải nói. "Anh tới đây".
Vì vậy Tần Lạc đi tới bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt đứng sát vào Tần Lạc, ngã đầu mình vào vai Tần Lạc.
Quả thật nàng quá mệt mỏi.