Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1377: Vô cực là đạo



Mưa to che mắt, không khí ẩm ướt vô cùng.

Mặt trời lúc đi ra ngoài vừa rồi còn ở dưới chân người bây giờ đã leo lên đỉnh đầu, hình bầu dục màu vàng nhạt kia cũng trở thành hình tròn màu vàng ròng. Ánh sáng còn chưa chói chang, giống như là một cái bánh nướng vừa ra lò.

Mây mù dưới chân bị xua tan hơn phân nửa, lúc này cây cỏ giữa mưa và gió liền đặc biệt rõ ràng ở trước mắt mọi người.

Đồng dạng hiện ở trước mặt mọi người, còn có chiến đấu giữa Phó Phong Tuyết cùng Hoàng Đế.

Nói thật, một kích vừa rồi của Hoàng Đế thật khiến người ta rung động quá mức.

Cho dù ném lựu đạn, cũng không có hiệu quả như vậy.

Dùng năng lực cá nhân sáng lập ra uy lực ngang với hỏa dược, đây là dạng cảnh giới gì?

Thấy Phó Phong Tuyết từ dưới đất bò dậy, phản ứng đầu tiên của Tần Lạc chính là xông qua trị liệu giúp.

Hắn biết, Phó Phong Tuyết chắc chắn bị thương.

Nếu như không bị thương, lão không thể nào ngã xuống.

Lão là người đàn ông bảnh bao như vậy, sẽ chú ý hình tượng hơn với bất kỳ ai khác...

Nhưng mà, hắn còn chưa kịp động, cánh tay hắn đã bị Ly giật phắt lại.

"Không nên qua". Ly nói.

Mặc dù nàng cũng rất lo lắng, lo lắng trạng thái thân thể của Phó Phong Tuyết, nhưng nàng rất rõ trận chiến này còn chưa đánh xong. Tần Lạc đi cũng vô ích, ngược lại còn có thể bị Hoàng Đế gây thương tích.

Ma thuật sư phát hiện động tác rất nhỏ của Tần Lạc cùng Ly, thọt ngư can trong tay tới sau lưng Lệ Khuynh Thành, nói: "Ai dám đi qua, tôi liền giết cô ta".

Bọn họ bắt cóc Lệ Khuynh Thành, vốn là có ý định như vậy.

Lo đám người Phó Phong Tuyết cùng Tần Lạc không để ý tới phong độ, dẫn mấy chục thậm chí trên trăm người vọt lên. Lúc đó bọn họ hai quyền khó địch được bốn cước, kết quả chỉ có thể bỏ chạy.

Đương nhiên, nếu trong tay có con tin, cũng sẽ không cần lo lắng vậy nữa.

Quả nhiên, ma thuật sư vừa nói như vậy, tâm dị động như Jesus, đầu to đều chỉ có thể ngừng lại.

Bọn họ định đi lên giúp Phó Phong Tuyết, nhưng lại không thể vứt tính mạng nữ nhân của Tần Lạc không để ý.

Nếu ma thuật sư thật đâm Lệ Khuynh Thành chết, bọn họ làm sao ăn nói với Tần Lạc?

Ít nhất, Phó Phong Tuyết bây giờ còn có lực đánh một trận. Bọn họ còn có thể chờ một chút.

Jesus cùng đầu to liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm, có biện pháp nào trước tiên có thể trói buộc hai người Hỏa thần cùng ma thuật sư này hay không?

Con tin ở trong tay bọn chúng, bọn họ chỉ có thể cắn răng nhịn, không có cách gì động đậy.

Hoàng Đế dùng quang đạn Thái cực đánh Phó Phong Tuyết bị thương, Phó Phong Tuyết lại muốn dùng Thái Cực phản kích?

"Dịch hữu thái cực, thị sinh lưỡng nghi". Thân hình Phó Phong Tuyết chuyển động, chân phải vẽ nửa vòng tròn xinh đẹp ở trên đất.

Lưỡng Nghi tức là hai thức âm, dương của Thái Cực, ẩn chứa hai loại nguyên tố khổng lồ một chính một phản trong thiên địa, ám chỉ thế gian vạn vật.

Thái Cực nói rõ quá trình vũ trụ từ vô cực mà thái cực, cứ thế vạn vật sinh trưởng.

Tay phải nâng kiếm, tay trái nặn quyết, thân kiếm bị kình khí xuyên qua, phát ra tiếng ong ong, giống như không thể chờ đợi được muốn đi cắn nuốt đối thủ.

Hai chân đan nhau, người liền chuyển động.

Trường kiếm trong tay bay lượn, múa từng mảnh hoa kiếm.

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị". Cổ tay Phó Phong Tuyết khẽ run lên, trường kiếm trong tay lóe mạnh quang mang.

Kiếm ảnh nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vô hạn.

Người theo kiếm động, kiếm theo người động.

Theo tốc độ múa của Phó Phong Tuyết, giống như trong tay lão có vô số thanh trường kiếm, vô số thanh trường kiếm đang tỏa vô số kim quang.

"Kiếm tựa sao băng mắt tựa điện, eo như xà hình chân như khoan".

Theo bước tiến của Phó Phong Tuyết, thân thể Hoàng Đế đã tiến vào trong phạm vi công kích của lão. Lão chém ra một kiếm, phảng phất như mở ra chuồng giam dã thú, vô số ngân xà, mãnh thú cùng múa, gào thét đánh về mục tiêu.

Sưu...

Hoàng Đế bị bức lui một bước.

Hắn không tìm được mắt kiếm, cũng không tìm được sơ hở của Phó Phong Tuyết. Cho nên không có cách gì ra tay.

Ngày qua tháng trôi, sao đổi giờ chuyển, cũng không thoát khỏi quỹ đạo tròn.

Đá mài ra hình trứng, đá lăn nước chảy, đều hợp quy luật tròn.

Cầm thú đi nhảy, cũng đều để lại quỹ tích vòng tròn.

Phó Phong Tuyết dùng cơ thể xoay quanh vòng tròn, dùng thủ quyết dẫn khí cơ đánh tròn, mà ngay cả trường kiếm chém ra cũng hết vòng tròn này đến vòng tròn khác...

Một vòng tròn chụp một vòng tròn khác, một vòng tròn phủ lấy một vòng tròn khác. Như trời trăng sao, như phi ngư điểu thú, như một đại kiệt tác của tự nhiên.

Đấu với trời, vui vẻ vô cùng.

Đấu với người, vui vẻ vô cùng.

Đấu với thiên nhiên, bản thân liền chịu khổ...

" Lư vĩ trung chính thần quán đính, cương nhu viên hoạt thượng hạ liên".

Phó Phong Tuyết một kích thất bại, trường kiếm trong tay hóa vô hạn mà như một.

Mũi kiếm khẽ run, điểm ra hai đóa hoa kiếm, lúc lên lúc xuống, trên đánh trái tim Hoàng Đế, dưới đâm bụng Hoàng Đế.

Hoàng Đế lại lui một bước.

Phó Phong Tuyết điểm rất nhanh, lại rất thuận, nên hắn biết làm sao ra chiêu, nhưng lại chậm một bước.

Chuyện thế gian chính là như thế. Rất nhiều chuyện anh biết xử lý như thế nào, nhưng sẽ luôn chậm hơn một bước.

Khác nhau giữa cao thủ và tay mơ chính là, cao thủ luôn ra quyền giành trước một bước, tay mơ biết rất rõ làm sao phản kích, nhưng khi hắn đấm tới, nắm đấm của cao thủ đã đánh bay hắn...

" Thể tùng nội cố thần nội liễm, mãn thân khinh lỵ đính đầu huyền".

Thân thể Phó Phong Tuyết vọt lên cao, dùng một tư thế vô cùng đẹp giơ trường kiếm lên cao chém xuống.

Hoàng Đế lui một bước nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đáng tiếc lần này còn chưa lui hết, áo trong trên người bị chém rách một đường, lộ ra cơ bắp rắn chắc của hắn.

Trên cơ thể xuất hiện một tuyến đỏ, rất nhanh, tuyến đỏ kia liền càng ngày càng thô, càng lúc càng lớn.

Hiển nhiên, lồng ngực của hắn bị kiếm khí của Phó Phong Tuyết gây thương tích.

"Hay".

"Hay".

"Hay".

Hoàng Đế kêu to ba tiếng.

Đã ghiền.

Thật sự là đã ghiền.

Hắn xem Thái cực ba năm, ngộ Thái cực ba năm, nhưng không ngờ, hóa ra Thái Cực còn có đấu pháp như thế.

Phó Phong Tuyết khiến hắn mở rộng tầm mắt, cũng làm cho hắn kích động khó có thể kiếm chế.

"Tới nữa đi". Hoàng Đế hét lớn. "Ông xứng chiến với tôi".

Cơ thể Phó Phong Tuyết còn đang xoay tròn, bộ pháp của lão thấm sâu thái cực.

Ý muốn thân thẳng, mười bước phá địa lao. Hai gối hơi trầm xuống, nới khố dịch eo. Hai khuỷu tay kết hợp hai gối, tám phương mặc tiêu dao.

" Âm dương hư thực biến đổi đột ngột, ngọn suối sinh mạng ở bên hông". Phong trầm giọng quát.

Thân thể của lão càng xoay càng nhanh, càng chuyển càng gấp, giống như là Hoàng Đế biến mình thành gió xoáy, biến thành cánh quạt lớn.

Thái Cực giả, vô cực mà sinh. Động tĩnh chi cực, âm dương chi mẫu, động thì phân, tĩnh thì hợp.

Lần này, Phó Phong Tuyết phát huy Thái Cực đến cực hạn.

Lão chân mang Thái Cực, trường kiếm múa Thái Cực, cả người chính là một Thái Cực lớn âm dương trung hoà...

Lão hóa thân thành Thái cực.

Nhất là nhị, nhị là tam, tam hóa vô hạn.

Vô số Phó Phong Tuyết xuất hiện, mỗi người đều múa trường kiếm xoay tròn.

Hư hư thật thật, thật thật giả giả.

Vô số Phó Phong Tuyết kia lao thẳng tới Hoàng Đế, cũng có vô số thanh trường kiếm đánh về phía Hoàng Đế.

Hoàng Đế lui nữa.

Đây là lần thứ tư hắn lui bước, lần thứ tư lui bước... đây là chuyện chưa từng xảy ra ở trong chiến đấu trước kia.

Người có thể bức Hoàng Đế lui bốn bước, cả thế giới chẳng có mấy.

Hắn lui. Phó Phong Tuyết tiến.

Hoàng Đế lại lui. Phó Phong Tuyết lại tiến.

Hoàng Đế lui, Phó Phong Tuyết xông tới.

Bọn họ vẫn duy trì động tác tốc độ cao, vẫn duy trì cùng một tư thế.

Cho dù bất cứ thời điểm nào, trường kiếm trong tay Phó Phong Tuyết đều cứ ngắm chuẩn vào bên hông Hoàng Đế.

Lúc này hai chân hắn khó có thể để ý, hai tay lại ở vị trí không tiện cứu viện. Mà phần eo bản thân chính là chỗ yếu ớt của cơ thể con người, mình lại không có năng lực tự cứu.

Rắc rắc...

Ủng da của Hoàng Đế giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang cực lớn, phảng phất như mặt đất đều bị hắn giẫm sập.

Vù vù vù...

Hai chân Phó Phong Tuyết rơi xuống đất không tiếng động, đạp tuyết không chút dấu vết.

Đây chính là cảnh giới kỳ diệu của Thái Cực. Mượn gió mà đi, mượn lực đánh lực.

Sưu...

Trường kiếm trong tay Phó Phong Tuyết lại hóa vô hạn làm một, người kiếm hợp nhất, đâm thẳng vào eo Hoàng Đế.

Quang mang kia hợp lại, tư thái dùng bản thể làm kiếm kia khiến Hoàng Đế cảm thấy nguy hiểm.

Vô cực tức đạo, là trạng thái càng nguyên thủy, càng chung cực hơn cả Thái Cực.

Phó Phong Tuyết đánh ra không phải là Thái cực, là Vô cực.

Người giữ cửa Long Tức nhiều năm, không ngờ lại khiến lão thành tựu đạo tâm.

Rống...

Hoàng Đế nổi giận.

Hắn gào thét một tiếng, đánh ra một quyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.