Học sinh trong phòng tuy thấy Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt cùng đi về phía sân sau của trường, nhưng không biết chuyện xuất hiện sát thủ ở đó. Hơn nữa vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt xử lý rất sạch sẽ gọn gàng, sự kiện ám sát vốn phải dẫn tới một cơn chấn động trong trường học cơ hồ như không hề có ai biết đến tại đại học y khoa.
Khi Tần Lạc bước vào trong vòng, ngoại trừ sự quan sát lạ lùng của mấy học sinh nam ra thì chỉ có ánh mắt như hoa si của Vương Cửu Cửu.
Điều này khiến cho Tần Lạc thầm hô bất hảo. Nếu cứ tiếp tục thế này, quan hệ thân mật giữa hắn và Vương Cửu Cửu sớm muốn gì cũng bại lộ.
Đêm qua sau khi Vương Cửu Cửu ly khai, Tần Lạc cả đêm đều không ngủ được.
Trong đầu hiện đi hiện lại tình cảnh Vương Cửu Cửu lõa lồ nằm trên đất, vô cùng rõ ràng, vô cùng dụ người, vô cùng phong tình vạn chúng. Điều này khiến Tần Lạc có chút hối hận, vì sao lúc trước mình không nhìn thêm mấy cái?
Cũng chính vì nguyên nhân này, khiến Tần Lạc không biết phải xử lý quan hệ cùng Vương Cửu Cửu như thế nào.
Cũng giống như cô ta đã nói 'những gì không nên nhìn anh đã nhìn rồi, những gì không nên sờ anh cũng sờ cả rồi', chẳng lẽ mình nói với cô ấy đó chỉ là một giấc mộng không đẹp thôi ư, hoặc nói là kỳ thực mình không nhìn thấy gì cả, thế không phải chỉ là trốn tránh trách nhiệm sao?
"Tần lão sư, mỹ nữ hôm đó là ai vậy? Có phải là minh tinh điện ảnh không?"
"Đúng vậy, xinh đẹp quá. Tần lão sư, cô ta là bạn gái của thầy à?"
"Tần lão sư, thầy phải nỗ lực nhiều vào. Nếu không sẽ không xứng với người ta đâu."
"..."
Những học sinh này rốt cuộc cũng không nhịn được, một người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao nói theo.
Tần Lạc mỉm cười vỗ vỗ bàn, tỏ ý bảo mọi người im lặng, nói: "Chỉ là một người bạn bình thường thôi."
"Không phải chứ? Trông rất thân mật với Tần lão sư cơ mà?" Có người nghi hoặc hỏi.
"Quả thực là bạn bè bình thường. Mỹ nữ đó tớ quen mà." Vương Cửu Cửu lên tiếng ủng hộ Tần Lạc.
"Cửu Cửu, bạn sao lại biết rõ vậy? Không phải bạn đã nhắm trúng Tần lão sư rồi chứ?"
Vương Cửu Cửu quay đầu trừng mắt lườm thằng nhóc đó, nhưng không ngờ lại không phản bác.
Điều này khiến cho Tần Lạc trong lòng trầm xuống. Nếu như để người ta hiểu rằng mình có tình cảm với học sinh thì còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác đây?
Lúc đó sẽ khiến cho dư luận xôn xao.
"Bây giờ bắt đầu vào học thôi." Tần Lạc dùng sách đập lên bàn, nói.
Hai tiết học kết thúc, buổi chiều hắn không có tiết dậy, Tần Lạc chuẩn bị về biệt thự Lâm gia xem thế nào. Hôm hắn bị thương buổi tối không có về nhà, chỉ bảo là mình phải tới nhà bạn bàn chút việc. Đi liền một mạch cả hai ngày, cũng không biết Lâm lão gia tử và Hóan Khê có ý nghĩ bất hảo gì đây.
Vừa bước tới cửa trường thì thấy một chiếc xe Hummer trông rất uy vũ đỗ ở cạnh cửa.
Ly toàn thân mặc đồ da màu đen đứng dựa vào xe, vẻ mặt tươi cười nhìn Tần Lạc. Hiển nhiên, cô ta đã điều tra rất rõ ràng thời gian lên lớp của Tần Lạc.
Người đòi nợ tới rồi!
Tần Lạc cười khổ bước tới, nói: "Sư muội, cô tới đây làm gì?"
"Đợi anh." Ly nói rất thản nhiên.
"Ha ha, tôi đang chuẩn bị đi gặp sư phụ đây." Tần Lạc cười nói. "Hôm qua bị bệnh, không có cách nào đến khám bệnh cho sư phụ được. Tôi lại không biết số cầm tay của cô, cho nên lỡ mất một ngày."
"Tôi biết là anh bị bệnh rồi, còn biết là anh bị thương ở tay nữa kìa." Ly nói.
Tần Lạc kinh hãi, mình đeo găng tay cơ mà, sao cô ta nhìn thấy tay mình bị thường?
"Tôi còn biết anh tối qua tới tham gia thọ yến của Tần gia." Ly nhìn thấu suy nghĩ của Tần Lạc, giống như là không làm cho người khác kinh ngạc thì thề không dừng vậy.
"Cô theo dõi tôi à?" Tần Lạc híp mắt lại hỏi. Bất kỳ ai khi ăn uống, đại tiện, tiểu tiện mà bị người ta giám thị thì trong lòng đều sẽ không cảm thấy thoải mái.
"Loại chuyện này cũng cần phải theo dõi ư? Nếu tôi muốn biết hành tung của anh, gọi điện thoại một cú là được rồi." Ly nói một cách khinh thường.
".........." Tần Lạc cười khổ. Quyền lực của những người này lớn đến kinh người. Tới chỗ nào cũng có tai mắt của bọn họ. Muốn tránh được sự theo dõi của bọn họ thì thực sự là quá khủng bố rồi.
Đột nhiên, Tần Lạc trợn mắt lên, nói: "Cô có biết tối qua sau khi tôi rời khỏi tiệc rượu thì làm gì không?"
Khi mình chà sát thân thể cho Vương Cửu Cửu không phải là cũng có người theo dõi chứ? Vậy thì thực sự là quá khủng bố rồi.
"Tôi làm sao mà biết được? Anh tưởng tôi là thần tiên à?" Ly trợn mắt lên, nói.
"Vậy thì tốt rồi." Tần Lạc thở phào.
"Lên xe đi." Ly nói, rồi tự mình nhảy lên ghế lái.
Tần Lạc biết mình lại phải chịu đựng sự giày vò của cô gái thích lái xe như điên này rồi, trước tiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó mới dám bò lên ghế phụ.
Quả nhiên, sau khi xe bình ổn lái ra khỏi nội thành. Ly bắt đầu lái xe như bay trên đường.
Tần Lạc thấy tay phải của cô ta có đeo găng tay da, hỏi: "Tay cô đỡ chưa?"
Ly nhìn Tần Lạc một cái, tự động giảm tốc độ xe xuống thấp một chút, nói: "Bắt đầu hồi phục rồi, thuốc của anh rất thần kỳ."
"Còn vết thương trên lưng?" Tần Lạc hỏi.
Ly đầu tiên thì trừng mắt nhìn hắn, giống như Tần Lạc hỏi vấn đề này đã chiếm rất nhiều tiện nghi của cô ta vậy, sau đó mới trả lời: "Cũng đang bình phục, chỉ là vết thương quá sâu, hiệu quả chưa được rõ ràng lắm." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz
Tần Lạc gật đầu, nói: "Đúng rồi, đại khái phải từ mười ngày tới nửa tháng mới hoàn toàn phục nguyên. Sau bảy ngày mới thấy được hiệu quả rõ ràng."
Không biết có phải là vì cảm kích ơn cứu trợ của Tần Lạc hay không, Ly không ngờ lại không lái xe nhanh nữa. Tuy tốc độ không phải là chậm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Tần Lạc có thể chịu đựng được.
Những người đi ra từ trong quân đội có lẽ đều có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như hơi dã man, hơi một tí là rút đao tung kiếm. Nhưng ưu điểm của bọn họ cũng phi thường rõ ràng, ít nhất, tuyệt đối không vong ơn phụ nghĩa.
Long Vương vẫn nằm trên cái ghế trúc đặt ở giữa nhà, cái thảm mỏng lúc trước hay đắp lên người đã bỏ xuống, hiện tại đổi thành một cái chăn bông. Hai cô bé giúp việc đang đứng ở bên cạnh xoa bóp da thịt trên chân cho ông ta, lúc không có Tần Lạc, chắc công việc này là do họ tiến hành.
"Sư phụ." Tần Lạc bước tới gọi.
Long Vương mở mắt ra, nhìn Tần Lạc rồi cười nói: "Thằng nhóc này cuối cùng cũng tới rồi."
"Sư phụ, xin lỗi, con hôm qua bị thương nhẹ." Tần Lạc áy náy ói.
"Ta biết rồi. Ly đã nói cho ta nghe rồi." Long Vương nói. Sau đó nhìn chằm chằm vào tay phải của Tần Lạc, hỏi: "Tay không sao chứ?"
"Không sao cả, sẽ khỏi rất nhanh thôi." Tần Lạc nói.
"Ừ, đã thu con làm đồ đệ, ta cũng phải có trách nhiệm về việc này. Sát thủ đâm con bị thương, cũng giống như là tát vào mặt ta. Thân thể của ta đi lại không tiện, cũng không có cách nào dạy con cái gì, bắt đầu từ ngày hôm nay, trước tiên để Ly dạy con một chút kỹ xảo bác đấu cận thân đi.
"Cô ấy dạy con?" Tần Lạc trợn mắt lên hỏi.
"Ly là cao thủ của Long Tức, cô ta cũng thừa sức dạy con." Long Vương nói.
"Sư phụ, con không phải là có ý đó. Ý con là..." Tần Lạc chú ý thấy ánh mắt giống như muốn giết người của Ly, nuốt ngược lại câu sau vào bụng.
Khi anh không thể phán kháng thì an phận mà chịu đựng đi.
Hắn không phải là lo lắng Ly dạy mình không tốt, hắn và Ly đã động thủ, tốc độ của cô gái này nhanh đến kinh người, hơn nữa thực lực của không yếu. Cái hắn lo lắng là tính khí của cô gái này quá tàn bạo, mình nếu học chậm vào, e rằng cô ta sẽ tức giận rút đao ra đâm mình mất.
"Ly, con nghe thấy rồi chứ?" Long Vương nói với Ly.
"Biết rồi. Cha nuôi. Con nhất định sẽ dạy anh ta thật tốt." Ly nhìn Tần Lạc rồi cười lạnh, giống như là thợ săn đang nhìn vật săn sắp rơi vào tay mình.
Long Vương đã nói vậy, Tần Lạc cũng không tiện phản bác. Chỉ hi vọng cô ta sẽ nể tình mình chữa khỏi tay và lưng cho cô ta mà nương tay cho mình.
Án theo bộ sậu trước kia, Tần Lạc trước tiên tiến hành châm cứu các huyệt lớn ở toàn thân cho Long Vương.
"Tần Lạc, nghe nói vết thương trên tay Ly là nhờ con chữa khỏi hả?" Long Vương đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Vâng ạ." Tần Lạc trả lời.
"Thuốc bột rất thần kỳ, là từ phối phương gì chế thành vậy?" Long Vương hỏi.
"Là phương thuốc mà con có được ở trong 'Đạo gia thập nhị đoạn cẩm'. Phương thuốc nguyên bản cũng chỉ được tính là bình thường, chỉ là bên trong có một loại phối dược (điều chế thuốc) vô cùng khó kiếm. Đó chính là một loại động vật thổ sinh, chỉ có trong khu vực rừng rậm ở Vân Điền mới xuất hiện. Tên gọi là Kim Dũng, thân thể màu ám kim, có râu dài, giống như là con nhỗng, chỉ là đầu to hơn một chút. Rất khó bắt." Trước mặt Long Vương, Tần Lạc cũng không giấu diếm điều gì, nói thực ra hết.
"Ừ." Long Vương dừng lại một lát, nói: "Phương thuốc này của con có thể bán cho quân phương không? Quân phương có nhu cầu rất lớn đối với loại thuốc có đặc hiệu để chữa thương như thế này."
Tần Lạc không ngờ Long Vương có thể bàn chuyện giao dịch với hắn vào lúc này, công tác trên tay vẫn không ngừng, nói: "Sư phụ, phương thuốc này giao cho thầy cũng không sao. Nhưng có một người bạn đã cầm phương thuốc này đi đăng ký bản quyền rồi, hơn nữa, còn sản xuất để tiêu thụ tại thị trường sản phẩm làm đẹp.
"Thì ra là vậy." Long Vương trầm ngâm một lát, nói: "Con xem thế này có được không nhé? Công ty của các con sẽ phụ trách sản xuất theo yêu cầu của quân phương, sau đó do quân đội tiếp nhận."
Tần Lạc giật nảy mình, đây không phải là một chuyện mừng giống như có bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuông sao?
Đầu năm nay, ai mà không bằng lòng làm ăn với quân phương chứ.
Phương thuốc vẫn là của mình, chỉ cần chiếu theo yêu cầu mà bọn họ đề xuất để sản xuất là được. Hơn nữa, Tần Lạc hoàn toàn có thể án theo thể chất đặc biệt của quân nhân mà điều phối lại một loại phương thuốc thích hợp cho bọn họ sử dụng.
Nếu bọn họ cảm thấy hữu dụng, tới lúc đã sẽ mở rộng cho toàn quân sử dụng, vậy thì thị trường sẽ to lớn cỡ nào?
Càng quan trọng hơn là, Quốc Tế Khuynh Thành của Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc sẽ phải mang theo một chút sắc thái của quân phương. Vậy thì sau này về phương diện cạnh tranh thương nghiệp sẽ rất có ưu thế.
Có thể tưởng tượng, nếu báo tin tức này cho Lệ Khuynh Thành, cô ta sẽ lộ ra bộ mặt kinh hỉ biết nhường nào.
Tần Lạc cố gắng khống chế cơ thịt trên mặt, nếu không bản thân sẽ đắc ý quên hình mà bật cười thành tiếng, nói: "Được rồi. Con sẽ thương nghị với bạn của con. Con nghĩ là bọn họ sẽ đồng ý thôi."
Ly ở bên cạnh chu mỏ lên nói: "Công ty đó không phải là anh có quyền quyết định à?"