Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 171: Tự cổ, hồng nhan đều bạc mệnh



Quản lý bước tới trước mặt Cừu Yên Mị, vẻ mặt áy náy nói: "Thực sự rất xin lỗi. Lệ tổng vừa ra ngoài, có thể là rất muộn mới về."

Cô ta dẫu sao cũng không thể nói là 'Lệ tổng nói cô ấy không có ở đây được'! Lãnh đạo có thể nói một cách tùy ý, nhưng thuộc hạ như bọn họ thì phải nghĩ cách che giấu cho lãnh đạo.

"Ồ! Vậy ư?" Cừu Yên Mị cười quyến rũ, hỏi: "Lẽ nào Quốc Tế Khuynh Thành của các cô còn có một cửa ra khác? Không sao, tôi có rất nhiều thời gian. Sẽ ngồi ở đây đợi cô ấy quay lại."

Nói xong, thực sự bước tới sa lông trong phòng khách rồi ngồi xuống.

"Đúng rồi, phiền cô cho tôi xin một cốc nước." Cừu Yên Mị nói. Sau đó lại lấy mấy tờ tạp chí ở cái giá phía sau ra đặt trước mặt, bộ dạng như chuẩn bị đóng đô ở đây.

Quản lý sau khi mang nước cho cô ta xong chỉ đành chạy tới chỗ Lệ Khuynh Thành hồi báo.

"Lệ tổng, cô ta không muốn rời đi. Ngồi ở phòng đợi, nói là chờ cô về." Quản lý nói.

"Vậy thì mặc cho cô ta ngồi chờ đi." Lệ Khuynh Thành không ngẩng đầu lên, nói. Cô ta đang bận chuẩn bị kế hoạch đầu tư cho xí nghiệp quân đội. Đại lão bản không quản chuyện, vậy những khung chế định này chỉ đành do cô ta hoàn thành thôi.

"Vâng." Quả lý không làm phiền nữa, lặng lẽ bước ra khỏi cửa.

Khi cửa phòng làm việc được đóng lại, bàn tay đang gõ bàn phím của Lệ Khuynh Thành đột nhiên dừng lại.

Cô ta bực bội từ trên ghế đứng dậy, kéo rèm kửa nhìn thành thị đang mịt mù trong sương, trong lòng có một cảm giác đầy áp lực không nói thành lời. Dường như có một bàn tay vô hình đang không ngừng có ý đồ thao túng và ảnh hưởng tới mỗi một lời nói, hành động của mình.

Những tòa nhà đó đã cao đến chọc trời rồi, nhưng, bọn họ làm sao có thể thoát khỏi cái lồng đầy sương mù này?

"Hay là bởi vì mình chưa đủ mạnh mẽ?" Lệ Khuynh Thành chán nản nghĩ.

Bọn họ, vì sao lại không buông tha cho mình?

Cừu Yên Mị lật xem những mấy tờ tạp chí vừa mới xuất bản, bộ dạng rất thích thú.

Nghi thái của cô ta rất ưu nhã, vẻ mặt rất điềm tĩnh. Ngồi trong phòng đợi của Quốc Tế Khuynh Thành, tự nhiên tùy ý như đang ngồi trên sa lông nhà mình.

Khách đi đi lại lại đều nhìn về phía cô ta, cô ta chẳng thèm quan tâm. Có người thấy cô ta có phẩm mạo xuất chúng, bước tới hàn huyên mấy câu. Cô ta cũng đối đáp hòa nhã, không xa lạ, cũng không gần gũi.

Cô ta rất kiên nhẫn ngồi đợi, đợi kết quá mà mình muốn.

Vệ sĩ chở Tần Lạc về đã quay lại từ lâu, đứng đợi ở ngoài cửa. Anh ta biết tính cách của chủ nhân mình, cho nên không hề tiến vào thúc giục.

Khi kim đồng hồ treo trên thường chỉ vào số chín giờ, Cừu Yên Mị đã đợi đủ ba tiếng bốn mươi lăm phút. Quản lý đó cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cô ta, nói: "Xin chào, Lệ tổng mời cô vào phòng làm việc của cô ấy."

"Cám ơn." Cừu Yên Mị đáp tạ, không hề nói với quản lý những câu châm biếm như 'sao? Lệ tổng của các cô cuối cùng cũng về rồi à?' hoặc 'cô ta chịu tiếp tôi rồi sao?'

Nữ nhân như họ tu dưỡng cực tốt, hơn nữa, bọn họ biết làm khó những người dưới này hoàn toàn là vô dụng, chỉ có thể tạo cho người ta cảm giác ỷ thế khinh người mà thôi.

Mà những người thích ỷ thế khinh người, tác oai tác quái khắp nơi, kỳ thực là một số con cháu nhà quan hoặc là đám bụi đợi chẳng có quyền thế gì.

Dưới sự dẫn đường của quản lý, Cừu Yên Mị tới phòng làm việc ở trên tầng ba của Lệ Khuynh Thành.

Quản lý dừng lại trước cửa, nói: "Lệ tổng đã nói là cô có thể trực tiếp vào."

"Cám ơn." Cừu Yên Mị nói.

Khi quản lý quay người rời đi, cô ta mới đưa tay ra đẩy cửa phòng làm việc.

Lệ Khuynh Thành vẫn đang ngồi trên ghế làm việc của mình, không hề có ý định đứng lên đón tiếp, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tôi biết cô đã tới Yến Kinh. Tôi cũng biết cô đã trở thành nữ chủ nhân của Danh viện hội sở. Nhưng tôi không hiểu, chúng ta thật sự cần gặp mặt sao?"

Cừu Yên Mị bước tới trước mặt Lệ Khuynh Thành, kéo ghế ngồi xuống, mặt nghiêm túc và mang theo một chút cưng chiều nhìn cô ta, nói: "Theo tôi thấy, tôi có cả vạn lý do để tới gặp cô. Nhưng, kỳ thực căn bản không cần nói nhiều làm gì. Chỉ cần một câu là đủ rồi."

"Nói đi. Cô muốn gì?" Lệ Khuynh Thành nói ngắn gọn.

Cừu Yên Mị cười khẽ, nói: "Tôi biết gần đây sự nhiệp của cô rất thuật lợi. Quốc Tế Khuynh Thành lại chiếm được một đơn đặt hàng lớn của quân đội. nghiệp đoàn Trung y mà cô có cổ phần cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, thế nhưng, những việc này đều không thể đả động đến tôi."

"Tô còn cho rằng là là cô nhận lời nhờ vả của người khác, tới tìm tôi đòi những sản nghiệp này đấy." Lệ Khuynh Thành cười nói. Vẻ mặt quyến rũ.

Nếu như có người ngoài ở đây, sẽ phát hiện dung mạo của hai nữ nhân xinh đẹp vô cùng này có mấy phần giống nhau.

"Cô lo xa rồi." Cừu Yên Mị lắc đầu. Nhìn nụ cười xán lạn của Lệ Khuynh Thành rồi thở dài.

Cô ta đã học được nụ cười này từ lúc nào vậy?

Nụ cười đó là giả dối, vẻ ngoài thì vui vẻ, nhưng trong lòng lại đau khổ đến chết đi sống lại.

"Vậy thì cô cho tôi một lý do đi. Giờ đã muộn rồi, tôi nghĩ tôi hết giờ làm rồi." Lệ Khuynh Thành nói.

"Bọn họ hi vọng cô quay về." Cừu Yên Mị nói.

"Quay về? Quay về đâu?" Lệ Khuynh Thành ngây người, sau đó nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn.

Lúc này đây là nụ cười trào phúng.

"Cừu gia." Cừu Yên Mị nói.

"Ồ? Vì sao vậy? Năm đó có một cô gái quỳ xuống cầu tình, bọn họ cũng không bằng lòng tiếp nhận. Hiện tại, sao lại khai ân với một cô gái khác như vậy?" Lệ Khuynh Thành ánh mắt sắc bén như mũi tú hoa châm, mỗi một mũi đầu đâm vào trong tâm tạng của người ta. Loại ánh mắt này, có thể khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

"Chuyện năm đó quả thực là ông ấy đã sai. Nhưng cô cũng biết đó, mỗi một thế gia vọng tộc đều có quy củ của mình. Lão gia tử không đồng ý, ông ấy sao có thể dẫn người vào nhà?"

Bốp!

Lệ Khuynh Thành vỗ lên bàn, tức giận quát: "Đây cũng tính là lý do ư? Đây chính là lý do mà cô tới biện hộ cho ông ấy ư? Là một người đàn ông, nếu không thể chịu trách nhiệm về chính hành vi của mình, vậy thì cố mà quản lý thằng em của mình đừng cho nó phạm sai lầm. Ông ta co đầu rút cổ như vậy thì còn là một người đàn ông ư?"

" Khuynh Thành, cô biết rồi, lúc đó ông ấy đã kết hôn. Còn có một đứa con gái bảy tuổi. Nếu lúc đó để mẹ cô vào nhà, vậy thì sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Cừu gia." Cừu Yên Mị không tức giận, giống như là không hề nghe thấy những lời nói thô tục của Lệ Khuynh Thành, vẫn kiên trì khuyên bảo.

Cô ta không có ý định tránh né những điều này. Đó đều là sự thật. Cô ta là người thông minh, biết Lệ Khuynh Thành nói đúng. Cho nên, mỗi một câu nói của cô ta đều là thực, cho dù như vậy sẽ làm tổn thương người khác.

Cô ta biết, một khi cô ta nói những lời dối trá dễ nghe, tìm mọi cách bào chữa cho gia tộc và người đàn ông đó, vậy thì, cuộc nói chuyện nay hôm nay sẽ kết thúc ở đây.

"Đúng thế. Cho nên cô họ Cừu, còn tôi họ Lệ. Cô là đại tiểu thư của họ Cừu, nhận được sự nịnh nọt và tôn kính, chấp chưởng Danh viện hội sở có thực lực nhất của Yến Kinh. Còn tôi phải dựa vào sự nỗ lực của mình mà sinh tồn, cố gắng nói cười, thỉnh thoảng còn bị người ta chiếm tiện nghi... những việc này từ lúc ban đầu đã là chú định rồi. Cô còn tìm tôi làm gì?" Trong giọng nói Lệ Khuynh Thành có sự bi thương đang tích tụ đang đợi bạo phát.

Sắc mặt của Cừu Yên Mị trở nên trầm trọng: "Cô phải chịu khổ, điều đó tôi biết. Trong phạm vi mà tôi có thể làm tôi đều cố gắng giúp cô. Khi cô vừa mở thẩm mỹ viện, cô cự tuyệt sự thu mua của liên bang Nhạc Mỹ. Lão bản của bọn họ muốn âm thầm báo thù, tôi tìm người mua luôn liên bang Nhạc Mỹ đó. Cô cự tuyệt yêu cầu nói chuyện ban đêm của Đỗ cục trưởng, hắn muốn niêm phong cửa hiệu của cô, tôi sai người đút cho hắn một trăm vạn, sau đó lại sai người báo cáo chuyện tham ô của hắn, tống hắn vào ngục. Cô chỉ cần bằng lòng quay về Cừu gia, chuyện đó sẽ không phát sinh nữa đâu. Những cực khổ mà ngày trước cô phải chịu đựng, trong nhà nhất định sẽ bồi thường cho cô.

"Bồi thường cho tôi? Tôi giờ cần sự bồi thường của họ ư? Tôi không thiếu tiền, tôi không thiếu đàn ông, tôi có sự nghiệp của mình. Bọn họ có thể bồi thường cho tôi cái gì? Những người đã mất rồi, bọn họ dùng gì để bồi thường đây?"

Cừu Yên Mị sắc mặt ảm đạm, nói: "Khuynh Thành, có những việc đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi."

Lệ Khuynh Thành cười nhạt một tiếng, nói: "Để nó qua đi? Chuyện gì cũng có thể dễ dàng cho qua như vậy thì trên thế giới này liệu có còn thứ gọi là cừu hận hay không?"

"Khuynh Thành, cô là người thông minh. Vì sao lại cố chấp vì chuyện này như vậy? Nếu cô bằng lòng quay về, thế giới sau này của cô sẽ hoàn toàn khác hẳn." Cừu Yên Mị nói. "Lão gia tử già rồi, sức khỏe cũng không như trước kia nữa. Nếu như cô thực sự trở về, bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lệ Khuynh Thành phá lên cười, cười đến nỗi không thở nổi. Một lúc sau mới từ từ bình tĩnh trở lại, nói: "Nếu như tôi trở lại mà bọn họ nhất định sẽ chết ngay lập tức, vậy thì ngày mai tôi sẽ xuất hiện trước mặt họ ngay."

"...."

"Cô không cần phải khuyên tôi nữa. Tôi sẽ không trở về đâu. Ít nhất, hiện tại là không." Lệ Khuynh Thành nói. "Thế giới của tôi thay đổi, đó là nhờ tôi tự mình nỗ lực. Tôi không cần phải dựa vào người khác. Trước đây đã không, sau này cũng sẽ không."

"Vậy còn Tần Lạc? Cô không hề dựa vào hắn ư?" Cừu Yên Mị cười hỏi.

"Hắn ư? Hắn là nam nhân của tôi. Tôi dựa vào hắn là chuyện đương nhiên rồi." Lệ Khuynh Thành nói.

"Xem ra, tôi không có cách nào thuyết phục được cô rồi." Cừu Yên Mị nói.

"Khi cô quyết định tới đây, chắc cô cũng đã nghĩ tới kết quả này rồi."

"Đúng vậy. Tôi đã nghĩ tới. Nhưng tôi vẫn muốn thử. Cô không cảm thấy sao? Tính cách của chúng ta rất giống nhau."

"Nhưng con đường mà chúng ta đang đi lại hoàn toàn khác nhau."

Cừu Yên Mị đứng dậy, nói: "Cô cứ nghĩ cho kỹ đi. Nếu đồng ý, chúng ta sẽ cùng trở về, để lễ mừng năm mới năm này cả nhà có thể được đoàn tụ.

"Còn lâu mới đoàn tụ." Khi cô ta đóng cửa lại, Lệ Khuynh Thành lẩm bẩm nói.

Cô ta mở ngăn kéo, từ bên trogn lấy ra một khung ảnh bằng gỗ. Giữa khung ảnh là một tấm ảnh màu trắng đen. Đó là một cô gái nhỏ tết tóc, mặc sườn xám cắt may rất vừa người, cầm ô giấy dầu, dựa vào lan can ở cạnh ao sen, nụ cười má lúm đồng tiền.

"Bọn họ bảo con về, nhưng con đã cự tuyệt. Đây là điều mẹ muốn, không phải là điều con muốn." Lệ Khuynh Thành nói với tấm ảnh.

"Bọn họ có thể bảo mẹ về, cũng đồng thời có thể đuổi mẹ đi. Mệnh vận của chúng ta, vẫn đang bị bọn họ nắm giữ trong tay."

"Con sẽ trở lại. Lúc đó, con muốn làm chủ nhân của Cừu gia." Lệ Khuynh Thành nói với ánh mắt kiên nghị.

"Lúc đó... lúc đó, sẽ không có ai có thể đuổi chúng ta đi nữa."

Giọng nói của Lệ Khuynh Thành nghẹn ngào, hai hàng lệ men theo má tích tách rơi khung ảnh đang cầm trên tay, giống như là nữ nhân xinh đẹp động lòng người ở trong khung cảnh cũng khóc theo.

Tự cổ hồng nhan đều bạc mệnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.